Chương 2 DỰ ÁN TEA CLIPPER
“Đang nhận được một loạt ảnh khác của Dushanbe” giọng qua điện thoại nói với Ryan
“OK, tôi đến ngay đây” Jack đứng dậy, băng qua sảnh đến phòng Tướng Greer. Sếp của anh đang quay lưng lại với ngọn đồi đầy tuyết trắng bên ngoài cửa sổ trụ sở CIA. Họ vẫn đang quét tuyết trên bãi đậu xe và cả lan can sắt của ban công tầng 7 cũng đọng lại lớp tuyết dày đến 10 inch
“Jack, có chuyện gì vậy?” Viên Tướng hỏi
“Dushanbe. Thời biết bất ngờ rõ ràng. Ông nói ông muốn được báo cáo”
Greer nhìn vào TV đặt ở góc văn phòng. Bên cạnh đó là thiết bị đầu cuối của máy tính, nhưng viên tướng không muốn sử dụng nó- ít nhất là không muốn moi người thấy ông đang cố gắng đánh bàn phím chỉ bằng ngón trỏ và ngón cái. Ông có thể để người khác “live” các bức ảnh vệ tinh theo thời gian thực đến văn phòng mình, nhưng tránh chuyện đó. Jack không biết lý do tại sao “Được rồi, chúng ta qua đó nào”
Ryan giữ cửa mở cho vị PHó giám đốc cơ quan tình báo và họ rẽ trái, đến cuối hành lang của tầng trên cùng tòa nhà. Đây là thang máy riêng. Cái hay của thang máy này là bạn không phải vất vả chờ đợi
“Ảnh hưởng của thay đổi múi giờ (jet lag) thế nào rồi?” Greer hỏi. Ryan đã trở lại văn phòng gần 1 ngày rồi
“Đã hoàn toàn bình phục, sir. Bay về phía tây không ảnh hưởng đến tôi nhiêu lắm. Bay về hướng đông vẫn có khả năng giết tôi” Chúa ơi, ở dưới đất mới tuyệt làm sao
Cảnh cửa mở ra và cả hai bước qua tòa nhà để đến tòa nhà phụ mới xây của Phòng/Bộ phận Phân Tích Hình Ảnh. Đây là bộ phận dưới quyền quản lý trực tiếp của Phó giám đốc phụ trách tình báo, khác với Trung Tâm Tình Báo Ảnh Quốc Gia (National Photographic Intelligence Center), do CIA-DIA cùng điều hành phục vụ toàn bộ các cơ quan tình báo
Hollywood hẳn sẽ rất tự hào về phòng chiếu này. Có khoảng 30 chiếc ghế trong rạp chiếu mini này và một màn hình rộng 20 feet vuông treo trên tường. Art Graham, trưởng bộ phận đã ở đó đợi họ
“Hai người đến đúng lúc. Chúng ta có thể xem ảnh chụp trong 1 phút nữa” anh nhấc điện thoại nói vài câu với phòng điều khiển, màn hình lập tức sáng lên. Jack nhớ lại, cái này giờ gọi là “Không Ảnh” (Overhead Imagery)
“Thật may mắn, áp suất không khí cao vùng Siberia đột ngột di chuyển xuống phía nam và chặn không khí ấm chuyển xuống như một bức tường. Điều kiện quan sát tuyệt vời. Nhiệt độ mặt đất bằng 0 và độ ẩm tương đối cao” Graham cười toe toét “Chúng tôi đã điều con chim tới để tận dụng cơ hội này. Góc lệch của nó so với trực tiếp bên dưới không qua 3 độ. Tôi không nghĩ mấy tên Ivan có thời gian tính toán vệ tinh đang bay qua đầu họ”
“Đây là Dushanbe” Jack thở ra khi hình ảnh hiện lên một phần đất nước Tadzhik SSR. Bức ảnh đầu tiên được chụp bằng máy ảnh góc rộng. Có tổng cộng 11 camera trên vệ tinh trinh thám KH-14 bay trên quỹ đạo. Con chim này là vệ tinh do thám thế hệ mới nhất, mới được phóng lên chỉ 3 tuần trước đây. Dushanbe, chính là tên cũ của thành phố Stalinabad vài thập kỷ trước – chắc hẳn khiến người dân thành phố đó rất vui. Đây là một thành phố cổ tập trung các đoàn lữ hành, cách Afghanistan chưa đầy 100 dặm. Thành phố Samarkand (thuộc Uzbekistan), huyền thoại dưới thời vua Tamurlane không cách quá xa phía tây bắc…và có lẽ nàng Scheherazade (một nhân vật chính trong truyện nghìn lẻ một đêm) đã đi qua đây hơn 1000 năm trước. Anh tự hỏi tại sao lịch sử lại diễn ra theo cách này. Những địa điểm giống nhau và những cái tên giống nhau dường như luôn xuất hiện hết từ thế kỷ này sang thế kỷ khác. Nhưng mối quan tâm hiện tại của CIA đối với Dushanbe không liên quan gì đến buôn bán tơ lụa. Hình ảnh được chuyển sang một bức ảnh được chụp bằng ống kinh có độ phân giải cao
Đầu tiên là một dòng sông ở một thung lũng sâu, bị đập đá bê tông của nhà máy thủy điện cắt ngang. Dù nhà máy thủy điện này chỉ cách Dushanbee 50km phía đông nam, nhưng nó lại không cung cấp điện cho thành phố 500.000 dân này. Đường dây tải điện của nó dẫn đến đỉnh vài ngọn đồi không xa nhà máy điện và vẫn năm trong tầm nhìn
“Trông như là nền của một nhóm tháp đường dây cao áp khác” Ryan nhận xét
“Song song với nhóm đầu tiên” Graham đồng ý “họ dang lắp đặt một vài máy phát điện mới. Chà, chúng tôi biết rằng họ chỉ sử dụng một nửa công suất thủy lực của đập”
“Mất bao lâu để các máy phát điện còn lại chạy chính thức?” Greer hỏi
“Tôi phải kiểm tra lại với một trong các tư vấn viên. Nhưng không thể ngắn hơn vài tuần nữa thì đường dây điện mới dựng xong và phần nửa trên của nhà máy điện đã hoàn thành. Ước tính phần đế của cá máy phát điện mới cũng đã xong. Tất cả những gì họ phải làm là lắp đặt thiết bị mới. 6 tháng, có thể là 8 tháng nếu thời tiết xấu”
“Nhanh đến vậy à?” Jack ngạc nhiên
“Họ điều chuyển người từ hai nhà máy thủy điện khác. Cả hai dự án này đều là dự án “anh hùng” Dự an này chưa từng được công khai, nhưng họ đang kéo quân từ hai dự án “anh hùng” nổi tiếng để tập trung đẩy nhanh dự án này. Bọn Ivan thực sự biết cách tập trung sức lực nếu muốn. Tiến sỹ Ryan, 6 đến 8 tháng là ước tính thận trọng. Nó có thể còn nhanh hơn” Graham nói
“Sau khi hoàn thành thì nó cung cấp bao nhiêu điện năng?”
“Đây không phải là nhà máy điện lớn. Hoạt động công suất cao nhất với những máy phát điện mới nhất? Ước tính là 1100 MW”
“Lượng điện không hề nhỏ và tất cả sẽ đến đỉnh những ngọn đồi đó” Ryan lẩm bẩm khi hình ảnh trên màn hình lại thay đổi
Ngọn núi mà Công Ty (CIA) gọi là “Mozart khá lớn, nhưn nó không lớn so với toàn bộ dãy núi, nằm ở cực tây của dãy Himalaya. Một con đường được xây dựng trên núi, dẫn thẳng lên đỉnh núi- không có câu lạc bộ leo núi Sierra nào ở USSR (Liên Xô)- cùng với một sân bay trực thang dành để đưa đón khách VIP đến và đi từ hai sân bay của Dushanbe. Có 16 tòa nhà trên núi, một trong số đó là nhà tập thể, ở góc độ này mà nhìn thì thật là một khung cảnh ngoạn mục, một kiến trúc điển hình của nước Nga mới được xây trong 6 tháng với thông điệp của tòa nhà là: Những người sống ở đây đều là những người có đặc quyền. Những kỹ sư và học giả, những người có đủ kỹ năng để Nhà Nước muốn chăm sóc cho họ, cung cấp những thứ họ cần. Đồ ăn được chở đến đây bằng xe tải qua đường hộ, hoặc, nếu thời tiết xấu, bằng máy bay. Một tòa nhà khác là nhà hát, tòa thứ ba là bệnh viện. Còn có cả vệ tinh mặt đất thu phát sóng các chương trình truyền hình ở tòa tiếp theo, cùng với vài cửa hàng. Liên Bang Xô Viết hiếm có sự quan tâm chu đáo như vậy, chỉ có quan chức cấp cao của Đảng và những người làm trong dự án trọng điểm quốc phòng mới vinh dự được phục vụ như thế. Đây chắc chắn không phải khu resort trượt tuyết rồi.
Điều này càng chắc chắn hơn thì nhìn thấy những hàng rào thép gai và những tháp canh mới được xây dựng. Một trong những dấu hiệu nhân biết cơ sở quân sự của Nga là những tháp canh. Đám người Ivan có định hướng thực sự cho những thứ này. 3 lớp rào thép gai với khoảng trống mỗi lớp là 10m. Các quả mìn thường được chôn ở bãi đất trống bên ngoài và bên trong thì được tuần tra bởi những con chó.Các tháp cảnh được dựng ở trên trong lớp rào, có khoảng cách 200m giữa các tháp. Những người lính canh gác sống trong một doanh trại có kết cấu bê tông kiểu mới trên-mức-trung-bình
“Anh có thể phóng to một trong các lính canh không?” Jack hỏi. Graham nói vào trong điện thoại và bức ảnh thay đổi. Một trong các kỹ thuật viên điều chỉnh ảnh theo yêu cầu của Ryan, đây cũng là bài kiểm tra hiệu suất điều chỉnh của máy ảnh và điều kiện không khí xung quanh
Khi máy anh tập trung phóng to (zoom in), một điểm chuyển động thahf hình người đang mặc áo khoác và có lẽ đội mũ lông. Anh ta dang di bộ cùng một con chó săn lớn không rõ giống và đeo một khẩu súng trường Kalashnikov trên vai phải. Cả người và chó đều thở ra làn khói trắng. Ryan vô thức nghiêng người về phía trước, như thể tư thế này sẽ giúp anh nhìn rõ hơn
“Cầu vai của gã đó có màu xanh lá cây, anh thấy không?” Anh lên tiếng hỏi Graham. Vị chuyên gia vệ tinh trinh thám lẩm bẩm “Đúng vậy. Anh ta là người KGB, đúng vậy”
“Chỗ đó có gần Afghanistan không” Viên tường hỏi “Họ biết người của chúng ta đang hoạt động ở đó. Tôi chắc chắn họ đang thực hiện rất nghiêm túc các biện pháp an toàn”
“Họ thực sự cần mấy ngọn đồi này” Ryan nhận xét “Cách đó hơn 70 dặm ngoài đó là vài triệu người muốn giết người Nga theo ý muốn của Thánh Allah. Nơi này quan trọng hơn là chúng ta tưởng. Đây không chỉ là cơ sở mới, nếu không họ sẽ không tiến hành các biện pháp an ninh nghiêm ngặt như vậy. Nếu là cơ sở bình thường thì họ sẽ không phải đặt nó ở đây và chắc chắn họ sẽ không chọn cmn nơi này vì phải xây một nhà máy phát điện mới và phải chấp nhận rủi ro bị bắn phá bởi nhóm người thù địch. Đây có thể là một cơ sỏ R&D, nhưng với kế hoạch lớn hơn dành cho nó”
“Như là gì?”
“Có thể là theo dõi các vệ tinh của tôi” Art Graham xem những vệ tinh trinh sát như của chính mình
“Gần đây họ có quấy rối các vệ tinh của ta không?” Jack hỏi
“Không, kể từ khi chúng tôi đã dạy họ bài học từ tháng 4. Cuối cùng họ cũng biết mình biết ta”
Đây là một câu chuyện cũ. Đã nhiều lần trong vài năm trở lại đây, các vệ tinh do thám và cảnh báo sớm của Mỹ bị “quấy rối” bằng chùm tia laze hoặc năng lượng vi sóng chiếu thẳng vào vệ tinh, đủ để làm “lóa mắt” máy thu nhưng không gây thiệt hại nghiêm trọng. Tại sao người Nga làm điều này? Đó là một câu hỏi. Họ chỉ muốn kiểm tra phản ứng, xem nó có khiến Bộ Chỉ Huy Phòng Không Bắc Mỹ (North American Aerospace Defense Command-NORAD) nằm trên dãy núi Cheyenne, Colorado đứng ngồi không yên? Hay nó chỉ là một cuộc biểu tình, một cảnh báo về khả năng của họ có thể phá hủy những vệ tinh này? Hay chỉ đơn giản chứng minh những người bạn Anh của Jack nói về sự ràng buộc giữa Mỹ và Nga? Thật không dễ để hiểu được ý độ của Liên Xô
Tất nhiên là Liên Xô luôn khẳng định sự vô tội của mình. Có một lần, vệ tinh Mỹ bị “mù” tạm thời khi bay qua hồ Shagan, họ nói rằng có một vụ nổ ống dẫn khí gas. Sự thật là đường ống dẫn Chimkent-Pavlodar gần đó chủ yếu để dẫn dầu nhưng họ đã đánh lừa báo chí phương tây.
Vệ tinh giờ đã đi qua. Trong một phòng bên cạnh, hơn 20 cuộn băng video đã ghi xong, bây giờ chúng ta có thể từ từ phân tích toàn bộ video
“Hãy xem lại núi Mozart một lần nữa, và cả Bach nữa” Greer ra lệnh
“Đường bộ liên lạc nữa” Jack lưu ý. Khoảng cách giữa khu cư dân và nhà máy trên đỉnh Mozart đến cơ sở trên ngọn núi Bách ngay sát đó chỉ khoảng 1km, nhưng đường đi có vẻ khó khăn. Hình ảnh tạm dừng ở đỉnh Bach. Sau đó tua lại mô hình hàng rào thép gai và các tháp canh, nhưng lần này người ta thấy khoảng cách giữa hàng rào thép gai ngoài cùng và lớp hàng rào tiếp theo cách nhau đến 200m. Bề mặt ở đây toàn là đá trống. Jack tự hỏi họ đã đặt mìn như thế nào- hoặc anh nghĩ có thể họ không đặt mìn ở đó. Một điều hiển nhiên là mặt đất đã nổ mìn sang phẳng và độ phẳng của nó như bàn bi-a. Từ tháp canh nhìn xuống, nó trông giống như bãi tập bắn.
“Họ không hề đùa, phải không?” Graham nhẹ nhàng nhận xét
“Vậy hóa ra đó là thứ họ đang bảo vệ….” Ryan nói
Có 13 tòa nhà bên trong hàng rào. Trong một khu vực có kích thước bằng hai sân bóng đá- nó cũng phẳng- có tổng cộng 10 lỗ, chia thành hai nhóm. Một nhóm đầu tiên có 6 lỗ được xếp theo hình lục giác, có đường kính 30 feet.
Nhóm thứ 2 có 4 lỗ được phân bố theo hình kim cương, đường kính nhỏ hơn một chút, khoảng 25 feet. Mỗi lỗ là một cột xi măng đường kính 15 feet đứng trên nền đá. Các lỗ sâu ít nhất 40 feet- không thể ước lượng độ sâu chính xác trên màn hình. Trên đỉnh cột là các mái vòm kim loại. Chúng có vẻ như tạo thành hình dạng lưỡi liềm
“Chúng mở ra. Tôi tự hỏi có cái gì bên trong đó” Graham khoa trương hỏi. Có khoảng 200 người ở Langley biết về Dushanbe và mọi người đều muốn biết cái gì dưới những vòm kính này. Chúng mới chỉ ở đây được vài tháng
“Đô đốc” Jack nói “tôi cần mở một hồ sơ mới”
“Cái nào?”
“Tea Clipper”
“Cậu không được đòi hỏi quá nhiều thế” Greer khịt mũi
“Tôi không phải đi giải quyết việc này” Ryan dựa lưng trên ghế “Đô đốc, nếu những gì họ đang làm ở Dushane giống như cái chúng ta đang làm với Tea Clipper, thì chúng ta cmn cần phải biết. Khốn khiếp, sao chúng ta biết đang tìm kiếm gì nếu chúng ta không biết nó trông như thế nào”
“tôi đã nói cái này bao nhiêu lần rồi” vị DDI thừa nhận “SDIO (cục kế hoạch phòng thủ chiến lược) không thích chuyện này. Thẩm Phán sẽ phải đến gặp Tổng Thống để được phê duyệt”
“Vậy thì ông ấy hãy đến gặp Tổng Thống. Sẽ thế nào nếu những hoạt động ở đây liên quan đến đề xuất cắt giảm vũ khí của họ?”
“Cậu nghĩ thế à?”
“Ai mà biết được?” Jack hỏi “Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Họ khiến tôi lo lắng”
“Được rồi. Tôi sẽ nói chuyện với giám đốc”
Hai giờ sau, Ryan lái xe về nhà. Anh đang lái chiếc Jaguar CFS trên đường George Washington Parkway. Chiếc xe này là một kỷ niệm vui của anh khi làm nhiệm vụ bên Anh. Ryan thực sự thích cảm giác êm mượt của động cơ 12 xi lanh khi nó khởi động, vì vậy anh đã bỏ bê chiếc Rabbit cũ, cho nó nghỉ hưu. Như thường lệ, lúc này anh đang cố gắng gác công việc ở Washington sang một bên, đưa cần về số 5 và tập trung lái xe
“Ryan nghĩ hoạt động mới của Bach và Mozart có thể có liên quan đến cuộc đàm phán về vũ khí hạt nhân. Tôi nghĩ có thể cậu ta có lý. Cậu ta muốn biết về dự án Tea Clipper. Tôi nói rằng anh phải đến gặp Tổng Thống để được phê duyệt” Tướng Greer nói
“Được, tôi sẽ cho cậu ta một văn bản. Dù sao điều này cũng khiến Tướng Parks vui hơn. Họ đã lên lịch kiểm tra toàn bộ vào cuối tuần này. Tôi sẽ lên kế hoạch cho Jack đến đó xem” thẩm phán Moore mỉm cười lười biếng “Anh nghĩ sao?”
“tôi nghĩ cậu ta đúng. Dushanbe và Tea Clipper có thể là cùng một dự án. Có quá nhiều điểm tương đồng, quá nhiều để bị coi đó là trùng hợp đơn thuần.Chúng ta nên xem lại đánh giá”
“Được” Moore quay lại nhìn qua cửa sổ. Thế giới sắp lại thay đổi. Có thể mất mười năm hoặc hơn nhưng chắc chắn sẽ thay đổi.10 năm tiếp theo sẽ không phải vấn đề của mình nữa, Moore tự nhủ. Nhưng chắc chắn sẽ là vấn đề của Ryan. “Tôi sẽ để cậu ta bay đến đó vào ngày mai. Và có thể chúng ta sẽ gặp may ở Dushanbee. Foley sẽ gửi thông tin cho Hồng Y rằng chúng ta rất quan tâm đến nơi đó”
“HỒNG Y? Được”
“Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra…”
Greer gật đầu “Chúa ơi, tôi hy vọng ông ấy sẽ cẩn thận” vị DDI nói
Kể từ sau cái chết của Dmitri Fedorovich, tình hình ở Bộ Quốc Phòng đã khác trước nhiều, Đại tá Mikhail Semyonich Filitov viết nhật ký bằng tay trái. Vào lúc trời còn rất sớm, ông đã ngồi vào bàn làm việc 100 năm tuổi vốn được vợ ông sắm không lâu trước khi qua đời, nó đã được bao lâu rồi nhỉ? Đã 30 năm rồi, Misha tự nhủ. Tháng 2 tới là tròn 30 năm, đôi mắt ông nhắm lại một lúc. 30 năm.
Chưa ngày nào trong suốt 30 năm qua ông không nhớ tới Elena của ông. Bức ảnh của bà trên bàn làm việc của ông đã phai màu theo thời gian, khung ảnh bạc đã mất đi vẻ hào nhoáng. Ông chưa khi nào có thời gian để lau nó và cũng không muốn người giúp việc động vào. Bức ảnh chụp một thiếu phụ trẻ có đôi chân thon dài, hai tay giơ quá đầu, nghiêng về một bên. Khuông mặt tròn trịa đặc trưng của ngườ Slavic nở một nụ cười tươi quyến rũ, thể hiện hoàn hảo tâm trạng vui vẻ của cô khi múa ba lê tại Nhà hát Kirov
Misha cũng mỉm cười khi nhớ lại ấn tượng đầu tiên của viên sỹ quan xe tăng trẻ được thưởng vé vào xem buổi biểu diễn như một phần thưởng vì đã bảo dưỡng xe tăng tốt nhất trong đơn vị. Làm sao họ làm được thế? Đi trên những đầu ngón chân như thể đi trên những chiếc cà kheo đường kim mũi chỉ. Anh nhớ lại trò chơi đi cà kheo khi còn nhỏ, nhưng họ đi mới duyên dáng uyển chuyển làm sao! Và rồi cô mỉm cười với anh chàng sỹ quan trẻ đẹp trai ngồi ngay hàng ghế đầu. Chỉ một khoảnh khắc chớp mắt, đôi mắt họ đã gặp nhau. Nụ cười của cô đã nhẹ nhàng thay đổi, nó không dành cho khán giả nữa, trong khoảnh khắc dài như vĩnh cửu ấy, nụ cười chỉ dành cho riêng anh, Ngay cả khi một viên đạn xuyên ngực cũng không tạo ra sức công phá lớn như thế. Misha không nhớ phần còn lại của buổi biểu diễn như thế nào- cho đến nay ông thậm chí không nhớ nổi tên của buổi diễn ba lê hôm đó. Ông chỉ nhớ rằng trong suốt thời gian còn lại của buổi biểu diễn, mình đã ngồi trong vô thức và suy nghĩ nên làm gì tiếp theo. Filitov, khi đó đã là trung úy, là một sỹ quan trẻ được thăng vượt cấp, một thanh niên sáng lạn coi cuộc thanh trừng tàn bạo của Stalin trong hàng ngũ sỹ quan đồng nghĩa với cơ hội và thăng tiến nhanh chóng. Ông đã viết các bài báo về chiến thuật xe tăng, thực hiện các cuộc huấn luyện cải tiến trên thực địa, chỉ trich dữ dội các “bài học” sai lầm trong cuộc nội chiến Tây Ban Nha bằng giọng điệu quyết đoán và phong cách quân sự thiên tài
Nhưng giờ thì mình phải làm sao? Anh tự hỏi. Hồng Quân chưa bao giờ dạy anh cách tiếp cận một nghệ sỹ. Đây không phải là cô gái ở nông trại tập thể vốn chán công việc đồng án và sẵn sàng ngã vào vòng bay của bất kỳ ai- đặc biệt là sỹ quan quân đội trẻ tuổi có thể giúp cô ta thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn. Misha vẫn nhớ nỗi hổ thẹn của tuổi trẻ – lúc đó thì ông chẳng thấy hổ thẹn gì satas – khi anh sử dụng huy hiệu sỹ quan để tán tỉnh bất kỳ cô nào lọt mắt.
Nhưng mình thậm chí còn chẳng biết tên cô ấy, anh tự nhủ. Mình phải làm sao bây giờ? Tất nhiên, hành động của anh giống như đang tiến hành các cuộc tập trận quân sự. ngay khi buổi biểu diễn kết thúc, anh chen qua đám đông vào phòng vệ sinh để rửa mặt và tay. Anh dùng con dao trong túi cạo sạch vết dầu mỡ còn ở móng tay, sau đó dùng nước làm ẩm phần tóc ngắn cho thật phù hợp. Anh kiểm tra quân phục của mình nghiêm ngặt như một vị tướng, phủi bụi, loại bỏ sơ vải, rồi lùi lại trước gương để xem đôi ủng quân đội của mình có lấp lánh không. Anh hoàn toàn không để ý lúc đó những người đàn ông khác trong phòng vệ sinh đều cười gượng gạo nhìn anh, đoán xem tại sao anh lại cẩn thận trong việc ăn mặc như thế và chúc anh may mắn, thậm chí còn có chút ghen tị. Sau khi hài lòng với vẻ ngoài của mình, Misha bước ra ngoài nhà hát và hỏi người giữ cửa xem phòng của các nghệ sỹ ở đâu. Anh mất một ruble để hối lộ và sau khi biết tin, anh đi bộ vòng ra sau tòa nhà đến lối vào sân khấu, nơi anh tìm thấy một người giữ cửa khác, người này là một ông già để râu, đeo dải ruy băng trên áo biểu thị sự phục vụ của ông trong chiến tranh cách mạng. Misha vốn tưởng rằng ông ta sẽ đối xử với anh theo cách đặc biệt giữa những người lính nhưng rồi anh phát hiện ra ông coi những vũ công nữ như con gái ruột của mình- chắc chắn không bao giờ giao họ cho lính một cách tùy tiện. Misha đã xem xét đưa tiền nhưng rồi có cảm giác sẽ không qua được ông già đó nếu coi ông như một ma cô. Vì vậy anh nói chuyện nhẹ nhàng và khéo léo- và cũng trung thực- rằng anh đang say đắm một vũ ông nữ mà anh không biết tên và muốn gặp cô
“Tại sao?” ông già gác cửa lạnh lùng hỏi
“Ông ơi, cô ấy cười với con” Misha trả lời rụt rè như một cậu bé
“Và anh yêu cô ấy” giọng trả lời nghiêm khắc, nhưng trong một chốc khuôn mặt của người gác cổng tỏ ra phiền muộn “Nhưng anh không biết đó là ai?”
“cô ấy múa ở trong hàng, ý con là cô ấy không phải là nhân vật quan trong. Họ gọi đó là gì nhỉ?- Con sẽ nhớ khuôn mặt của cô ấy đến ngày con chết” Ngay lúc đó ông đã biết đến điều này
Người gác cửa nhìn anh từ trên xuống dưới và nhìn bộ đồng phục chỉnh tề, thắt lưng thẳng tắp. Đây không phải là con lợn kiêu ngạo của Bộ Nội Vụ hay nói năng cộc lốc, say xỉn. Đây là một người lính và một anh chàng lính trẻ đẹp trai nghiêm túc “Đồng chí trung úy, anh là một người đàn ông may mắn. Biết sao không? Anh may mắn vì tôi cũng từng trải qua tuổi trẻ, dù già nhưng tôi vẫn còn nhớ về quá khứ tốt đẹp. Họ sẽ bắt đầu ra về trong 10 phút nữa. Cứ đứng đó và đừng lên tiếng
Họ đã đứng đó suốt 30 phút. Họ đi ra thành tốp 2 và 3 người. Misha đã nhìn thấy những vũ công nam của nhà hát và nghĩ về họ giống như những người lính khác nghĩ về vũ công nam. Anh cảm thấy nam tính của mình đang bị thử thách khi thấy họ nắm tay những cô gái xinh đẹp, nhưng anh vẫn đứng dạt ra. Khi cánh cửa mở ra, anh đang đứng trong một con hẻm gần như tối không có đèn đường, đột nhiên bị ánh đèn vàng nhạt làm chói mắt. Anh gần như không nhìn thấy cô. Trông cô rất khác sau khi tẩy trang.
Anh nhìn khuôn mặt đó và cố gắng xác định mình đã không nhận nhầm người. Khi đi về phía cô, anh thận trọng hơn so với khi tiếp cận mục tiêu dưới làn đạn của quân Đức
“Anh ngồi ở ghế số 12” cô nói trước khi anh có dũng khí cất lời. Giọng cô hay quá
“Phải, đồng chí nghệ sỹ” anh lắp bắp
“Anh có thích buổi biểu diễn không, đồng chí trung úy?” một nụ cười ngượng ngùng nhưng sao đó lại giống như đang vẫy gọi
“Nó rất tuyệt vời!” Tất nhiên rồi
“Không hiếm khi tôi thấy có sỹ quan trẻ đẹp trai ngồi trên hàng trước đấy” cô nhận xét
“Tấm vé đó là phần thưởng cho thành tích của tôi trong đơn vị. Tôi là lính xe tăng” anh tự hào. Cô ấy nói mình đẹp trai
“Vậy đồng chí trung úy xe tăng có tên không?”
“Tôi là Trung úy Mikhail Semyonovich Filitov”
“Tôi là Elena Ivanova Makarova”
“Đêm nay quá lạnh đối với người gầy, đồng chí nghệ sỹ, có nhà hàng nào ở gần đây không?”
“Nhà hàng?” Cô cười lớn “Anh có thường xuyên đến Moscow không?”
“Đơn vị tôi đóng cách đây 30km nhưng tôi không thường xuyên vào thành phố” anh công nhận
“Đồng chí trung úy, ngay cả Moscow cũng có rất ít nhà hàng. Anh có đến căn hộ của tôi không?”
“Tại sao…ồ vâng” anh lắp bắp trả lời khi cánh cửa sau sân khấu lại mở ra
“Marta” Elena nói với cô gái vừa bước ra ngoài “Chúng ta có một anh lính hộ tống về nhà”
“Tania và Resa đang ra” Marta nói
Misha lúc này đã thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Đi bộ về căn hộ hết nửa giờ- tàu điện ngầm ở Moscow khi đó chưa hoàn thiện và tốt hơn là đi bộ thay vì đi tàu điện ngầm trong đêm muộn như thế
Misha nhớ lại, sau khi tẩy trang cô còn xinh đẹp hơn. Không khí lạnh của mùa đông càng khiến hai má cô thêm hồng. Dáng đi uyển chuyển là kết quả của 10 năm luyện tập nghiêm túc. Cô bước đi nhẹ về phía trước trên phố như một thiên thần trong khi anh đi một đôi ủng nặng nề. Anh cảm thấy mình giống như một chiếc xe tăng đang chạy bên cạnh một con ngựa thuần chùng và cẩn thận không dám đi quá gần để chạm vào cô. Lúc đó anh không hề biết có một sức mạnh bền bỉ ẩn sâu bên trong vẻ duyên dáng ấy
Có vẻ như ông chưa bao giờ trả qua một đêm dễ chịu như vậy trong đời, hoặc đã-bao-lâu-rồi? 20 năm tiếp theo sau đó ông đã được trải qua những đêm như vậy, rồi đột ngột chấm dứt trong suốt 30 năm tiếp theo. Chúa ơi, ông nghĩ, chúng ta đáng nhẽ đã cưới nhau 50 năm tính đến 14 tháng 7 này. Chúa ơi. Bất giác ông lấy khan tay lau mắt. Tuy nhiên, 30 năm, con số đó vẫn lởn vởn trong đầu ông
Suy nghĩ này như dòng nước nóng trào trong ngực và những ngón tay cầm bút trở nên trắng bệch. Ông vẫn ngạc nhiên hai cảm giác yêu và ghét sao có thể hòa quện với nhau tinh vi đến vậy. Misha quay lại viết nhật ký….
Một giờ sau ông đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến tủ quần áo, khoác lên mình bộ quân phục đại tá xe tăng. Theo quy định, ông đã nằm trong danh sách hưu trí và ông đã đến tuổi nghỉ hưu rất lâu trước khi nhiều đại tá đương nhiệm ra đời. Nhưng làm việc trong Bộ Quốc Phòng có đặc quyền riêng và Misha còn là trợ lý riêng của bộ trưởng. Đây là một lý do. 3 lý do khác được phản ánh ngay trên bộ quân phục của ông, 3 ngôi sao vàng trên rải băng màu rượu vang. Filitov là người lính duy nhất trong lịch sử quân đội Xô Viết được 3 lần phong tặng Anh Hùng Liên Xô vì những chiến công anh dũng trên chiến trường khi đối mặt với kẻ thù. Viên đại tá biết, cũng có nhiều người khác nhận được huy chương này, nhưng thường là một phần thưởng chính trị. Điều này thường khiến ông cảm thấy khó chịu. Đây không phải là huân chương trao cho mấy sỹ quan ngồi bàn giấy và chắc chắn không phải là loại trang trí mà Đảng Viên này tặng cho một Đảng Viên khác. Huân chương Anh hùng Xô Viết chỉ nên được trao cho những người lính như ông, vào sinh ra tử và thường xuyên đổ máu trên chiến trường, sẵn sàng chết vì tổ quốc. Bất cứ khi nào khoác trên bộ quân phục, ông đều nghĩ đến điều này. Ẩn dưới bộ quân phục là những vết sẹo chằng chịt như cái giá của những ngôi sao vàng trên người ông, đó là khi một quả đạn 88mm của Đức xuyên thủng giáp xe tăng của ông khiến khung đạn và quần áo ông bốc cháy nhưng ông vẫn quay khẩu chính 76mm bắn quả đạn cuối cùng khiến tên Đức thiệt mạng nhưng vết thương cũng khiến cánh tay của ông mất nửa chức năng. Nhưng bất chấp điều đó, ông vẫn lãnh đạo đội giữ vững hơn hai ngày ở Kursk Bulge. Nếu ông từ bỏ trận địa rút lui cùng với các đội khác – hoặc được sơ tán khỏi khu vực ngay lập tức như bác sỹ phẫu thuật của trung đoàn đề nghị – thì có lẽ vết thương sẽ lành, nhưng, không, ông biết rõ mình không thể không phản công, không thể bỏ lại đồng đội đối mặt với trận chiến. Vì vậy ông bắn, và bị bắn. Misha nghĩ, nếu không phải vì vết thương này, ông có thể được phong tướng hoặc thậm chí là nguyên soái. Nhưng có gì khác biệt đâu? Filitov là một người quá thực tế và không để tâm nhiều đến chuyện này. Nếu tham gia vài chiến dịch nữa, có khi ông đã bị giết rồi. Vì như thế này nên ông mới có nhiều thời gian hơn với Elena mà nếu ngược lại thì ông sẽ không được như thế. Gần như ngày nào cô cũng đến Viện bỏng ở Moscow, lúc đầu thì kinh hãi trước vết thương của anh, nhưng về sau cô cũng thấy tự hào vì nó như anh vậy. Không ai có thể nghi ngờ rằng chồng cô đã làm trọn bổn phận của mình với Tổ Quốc
Nhưng giờ, ông sẽ làm nghĩa vụ với Elena của ông
Filitov ra khỏi căn hộ và đi đến thang máy, chiếc cặp da đang lủng lẳng ở tay phải. Nửa bên phải của ông cũng vẫn còn tốt. Bà già đội chiếc khăn beshuka chịu trách nhiệm vận hành thang máy vẫy chào ông như thường lệ. Cả hai người đều bằng tuổi nhau, người chồng đã chết của bà đã từng là trung sỹ trong trung đoàn của ông, cũng nhận được huân chương sao vàng do chính tay ông đeo lên ngực.
“Cháu gái mới chào đời của bà thế nào?” Viên đại tá hỏi
“Như một thiên thần” bà trả lời
Filitov mỉm cười, một phần vì đồng ý – có đứa trẻ mới sinh nào xấu đâu? – một phần vì cụm từ “thiên thần” vẫn tồn tại được ở một đất nước “xã hội chủ nghĩa khoa học” suốt 70 năm qua
Chiếc xe đang đậu sẵn ở ngoài chờ ông. Viên tài xế là một người mới tốt nghiệp trường hạ sỹ quan và trường lái xe. Cậu nghiêm nghị một tay làm động tác chào đại tá, một tay giữ cửa mở sẵn “Chào buổi sáng, thưa đồng chí đại tá”
“Chào buổi sáng, trung sỹ Zhadanov” Filitov trả lời
Hầu hết các sỹ quan đều chỉ trả lời qua loa bằng lời càu nhàu, Filitov là một lính chiến trường mà thành công trên chiến trường của ông phụ thuộc vào vào việc ông có quan tâm đến lợi ích của người lính dưới quyền hay không. Một bài học mà rất ít sỹ quan hiểu được, ông tự nhắc mình.
Lò sưởi trong xe đã được bật sẵn từ 15 phút trước, trong xe rất ấm áp và thoải mái. Filitov ngày càng sợ lạnh, chắc chắn là dấu hiệu của tuổi tác. Ông vừa lại phải nhập viện vì bệnh viên phổi, lần thứ 3 trong suốt 5 năm qua. Ông biết rõ sẽ có lần ông vào đó mà không ra được nữa. Nhưng ông quyết định không thèm nghĩ đến nó nữa. Ông đã đối đầu với thần chết nhiều lần và không hề sợ hãi. Sự sống và cái chết xảy ra liên miên ấy mà, lúc nào chả thế. Ông tự hỏi, khi nào đến giây phút cuối cùng của cuộc đời thì ông có nhận ra không? Và ông có thèm quan tâm không?
Trước khi vị đại tá có thể trả lời câu hỏi đó thì viên tài xế đã cho xe dừng lại trước Bộ Quốc Phòng.
Ryan chắc chắn thời gian của mình trong cơ quan chính phủ quá dài. Anh đã dần quen- chà, vẫn không thực sự thích bay, nhưng ít nhất cũng đánh giá cao sự tiện lợi của nó. Anh chỉ mất 4 giờ bay từ Washington, trên chiếc máy bay phản lực C-21 của Không Quân có phi công là nữ, một đại úy, bề ngoài trông như một nữ sinh trung học
Già rồi, Jack, anh tự nhủ. Chuyến bay tiếp theo là đi bằng máy bay trực thăng từ sân bay đến đỉnh núi, không dễ để bay ở độ cao này. Ryan chưa bao giờ đến New Mexico trước đây. Đây là dãy núi lơ thơ vài cây, không khí rất loãng đến mức khó thở, bầu trời không một gợn mây đến mức trong phút chốc anh tưởng mình đang là nhà du hành vũ trụ nhìn ngắm những ngôi sao vô định trong một đêm trong và lạnh này
“Cà phê nhé, sir?” một trung sỹ hỏi. Anh đưa cho Rya một cái cốc giữ nhiệt, hơi nóng bốc lên lờ mờ dưới ánh sáng của mặt trăng lưỡi liềm màu xám bạc
“Cảm ơn” Ryan nhấp một ngụm và nhìn quanh. Không có nhiều ánh sáng trong tầm nhìn. Có lẽ có một ngôi nhà được xây dựng sau rặng núi; anh có thể nhìn thấy vầng hào quang ánh sáng trên thành phố Santa Fe, nhưng không cách nào biết được cách bao xa. Anh biết tảng đá anh đang đứng đang cao hơn mực nước biển 11.000 feet (cách biển gần nhất cũng vài trăm dặm) và không cách nào phán đoán được khoảng cách trong đêm. Buổi tối rất đẹp nhưng lạnh, những ngón tay cầm cốc cà phê của anh đông cứng lại, anh đáng lẽ không nên để đôi găng tay ở nhà
“17 phút” ai đó nói “Các hệ thống AH đều bình thường. Các thiết bị theo dõi đang chạy tự động. AOS sẽ bắt đầu trong 8 phút”
“AOS?” Ryan hỏi Anh nhận ra âm thanh mình có chút buồn cười. Thời tiết quá lạnh đến mức má anh bị đông cứng
“Acquisition of Signal / Nhận được tín hiệu” viên thiếu tá giải thích
“Cậu sống quanh đây à?”
“Cách đây 40 dặm, ở đằng kia” cậu ta chỉ tay mơ hồ “theo tiêu chuẩn địa phương thì nó được coi là trước cửa nhà” viên sỹ quan giọng Brooklyn hài hước giải thích
Ryan nhớ cậu ta là một tiến sỹ tốt nghiệp Đại học New York ở Stony Brook. Ở tuổi 29, viên thiếu tá hoàn toàn không giống một người lính, còn ít giống một sỹ quan hiện trường hơn. Nếu ở Thụy Sỹ, cậu ta sẽ bi gọi là một tên lùn thì chỉ cao hơn 1.7m, gầy gò và đầy mụn trên mặt. Đôi mắt trũng sâu giờ đang nhìn chằm chằm vào chân trời xa xăm chờ Dicovery sẽ xuất hiện nơi đó. Ryan nhớ lại những tài liệu anh đọc trên đường đi và biết rằng viên thiếu tá này có lẽ cũng không biết được bức tường trong phòng khách của cậu ta được sơn màu gì. Cậu ta gần như sống trong Phòng Thí Nghiệm Quốc Gia Los Alamos, thường được dân địa phương gọi là Ngọn Đồi. Cậu ta đứng nhất lớp khi học tại Học Viện Quân Sự West Point, và chỉ hai năm sau khi tốt nghiệp, cậu ta nhận bằng tiến sỹ vật lý năng lượng cao. Luận án tiến sỹ của cậu ta được xếp vào loại tuyệt mật, Jack đã đọc luận án này, và không hiểu sao họ lại bận tâm đến nó. Dù bản thân anh cũng có học vị tiến sỹ nhưng bản luận án 200 trang của cậu ta như được viết bằng tiếng Kurd. Alan Gregory đã được so sánh ngang với Stephen Hawking của đại học Cambridge hay Freeman Dyson của Princeton nhưng lại chỉ vài người biết đến tên cậu ta. Jack tự hỏi liệu có ai định đưa tên anh vào danh mục đó không
“Thiếu tá Gregory, tất cả đã sẵn sàng chưa?” một trung tướng không quân hỏi. Jack để ý thấy giọng điệu hỏi đầy tôn trọng. Gregory không phải là một thiếu tá bình thường.
Một nụ cười lo lắng “Vâng, sir” Viên thiếu tá lau mồ hôi tay vào chiếc quần dài quân phục- mặc dù nhiệt độ đang âm 15 độ. Thật tốt khi nhìn đứa trẻ này cũng có cảm xúc
“Cậu đã lập gia đình chưa?” Ryan hỏi. Thông tin này không có trong hồ sơ
“Đã đính hôn, sir. Cô ấy là tiến sỹ về lĩnh vực laze, sống ở Ngọn Đồi. Chúng tôi sẽ làm đám cưới vào ngày 3 tháng 6 này” Giọng cậu thanh niên trở nên trong sáng như thủy tinh.
“Xin chúc mừng. Lập kế hoạch cho cả gia đình tham gia vào dự án hả?” Jack cười toe toét
“Vâng, sir” Thiếu tá Gregory vẫn đang nhìn chằm chằm vào đường chân trời phía tây nam
“AOS” có ai đó hét lên phía sau họ “Chúng ta đã có tín hiệu”
“Kính bảo hộ!” một tiếng kêu vang lên từ loa “Mọi người hãy đeo kính để bảo vệ mắt”
Ryan thở một hơi vào tay trước khi lấy chiếc kính bảo hộ bằng nhựa trong túi ra. Anh được dặn để kính ở đó để giữ ấm nhưng mặt anh vẫn cảm nhận được sự lạnh ngắt khi đeo kính vào. Ngay khi đeo kính vào, mắt anh chợt tối sầm, các vì sao và mặt trăng không còn nữa
“Đang theo dõi! Discovery đã thiết lập đường xuống. Tất cả hệ thống hoạt động bình thường”
“Đánh chặn mục tiêu” một người khác thông báo “Bắt đầu quá trình thẩm tra…mục tiêu đầu tiên đã bị khóa….đường truyền khai hỏa tự động được kích hoạt”
Mọi thứ xung quanh im lặng, không có bất kỳ động tĩnh nào. Ryan không nhìn thấy bất kỳ cái gì- phải không nhỉ? Anh tư hỏi.Một cái gì đó vụt qua…đó là cái gì? Có phải là ảo giác không? Anh cảm thấy viên thiếu tá bên cạnh đang thở phào nhẹ nhõm
“Cuộc tập trận đã kết thúc” tiếng loa vang lên. Jack tháo kính bảo hộ
“Đó là tất cả à?” Vừa rồi anh đã nhìn thấy gì? Vừa rồi họ đã làm gì? Có phải anh đã quá lạc hậu đến mức được thông báo ngắn gọn, tận mắt chứng kiến mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
“Tia laze hầu như không thể nhìn được bằng mắt thường” thiếu tá Gregory giải thích “Nơi này rất cao, không có nhiều bụi hoặc độ ẩm trong không khí có thể phản chiếu nó”
“Vậy tại sao phải đeo kính bảo hộ?”
Viên sỹ quan trẻ mỉm cười khi tháo kính bảo hộ “Chà, nếu một con chim bay qua nơi này không đúng lúc thì hiệu quả sẽ thật hoành tráng. Thứ đó lẽ làm tổn thương mắt của anh”
200 dặm trên đầu họ, Discovery tiếp tục bay về phía chân trời. Tàu con thoi này sẽ ở trên quỹ đạo thêm 3 ngày nữa để thực hiện “các nhiệm vụ khoa học thường lệ”. Theo báo chí thì lần này chủ yếu là nghiên cứu về hải dương học, liên quan đến chiến lược bí mật của hải quân. Vài tuần qua có vài bài báo khác nhau lần lượt đăng tải đồn đoán về nhiệm vụ của nó. Họ nói rằng nó có liên quan đến việc theo dõi tàu ngầm tên lửa từ quỹ đạo không gian. Đúng là cách tốt nhất để giữ một bí mật là lấy một “bí mật” khác làm vỏ bọc. Mỗi khi có ai hỏi về nhiệm vụ này, phát ngôn viên của hải quan chỉ có một câu duy nhất “Không bình luận”
“Có hiệu quả không?” Jack hỏi. Anh nhìn lên trời nhưng không thể tìm ra đốm sáng của tàu con thoi trị giá hàng tỷ usd.
“Chúng ta phải nhìn xem” viên thiếu tá quay lại và đi đến chiếc xe bán tải sơn màu rằn ri đang đậu cách đó vài yard. Viên trung tướng 3 sao đi theo anh, với Ryan lẽo đẽo phía sau
Bên trong chiếc xe van, nhiệt độ vào khoảng 0 độ, một sỹ quan chuyên viên 1 (chief warrant officer) đang tua lại đoạn video vừa quay
“Mục tiêu ở đâu?” Ryan hỏi “Nó không được đề cập đến trong tài liệu giới thiệu”
“Nó nằm ở 45 độ vĩ nam và 30 độ kinh tây” viên tướng trả lời. Thiếu tá Gregory đã ngồi trước màn hình TV
“Nó gần quần đảo Falklands, phải không? Sao lại ở đó?”
“Thực ra nó gần với Nam Georgia hơn” viên trung tướng trả lời “Vị trí ở xa, cư dân thưa thớt nên đó là một nơi lý tưởng, ở một khoảng cách hợp lý”
VÀ không có trạm tình báo nào của Liên Xô trong bán kính 3000 dặm quanh khu vực này, Ryan biết điều đó. Thời gian thử nghiệm dự án Tea Clipper trùng với thời điểm tất cả vệ tinh do thám của Liên Xô ở bên dưới đường chân trời. Sau cùng, khoảng cách bắn chính xác bằng khoảng cách tới các căn cứ tên lửa đạn đạo của Liên Xô dọc theo tuyến đường sắt chính đông tây của đất nước này
“Sẵn sàng!” Sỹ quan chuyên viên nói
Hình ảnh video không lý tưởng lắm vì nó chụp từ mực nước biển, đặc biệt là được quay trên boong của Đảo Quan Sát, đó là một con tàu khảo sát, vừa trở về sau vụ thử nghiệm phóng tên lửa Trident trên biển Ấn Độ Dương. Hình ảnh tiếp theo được hiện lên. Nó chiếu hình ảnh từ radar theo dõi tên lửa “Cobra Judy” trên tàu. Cả hai màn hình đều chiếu 4 mục tiêu phân bố trên các đường thẳng không đồng đều. Ở góc dưới cùng bên phải của màn hình là ô thời gian, giống như ô được sử dụng trong các cuộc thi trượt tuyết ở dãy Alpine, với ba chữ số sau dấu thập phân thay đổi liên tục.
“Trúng!” Một chấm nhỏ biến mất trong ánh sáng màu xanh lá cây
“Trượt!” Một cái khác không trúng
“Trượt!” Jack nhíu mày. Anh vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy chum sáng cắt qua bầu trời đêm, nhưng đúng là chuyện đó chỉ diễn ra trên phim. Có rất ít bụi trong không khí để hiện thị ra quỹ đạo của nguồn năng lượng này
“Trúng!” một chấm nhỏ khác biết mất
“Trúng!” chỉ còn một chấm bên trái
“Trượt!” cái chấm nhỏ cuối cùng vẫn chưa muốn chết, Ryan nghĩ
“Trúng!” nhưng nó vẫn tèo “Tổng cộng 1.86 giây”
“Tỷ lệ 50%” thiếu tá Gregory lặng lẽ nói “tự nó điều chỉnh” viên sỹ quan trẻ chậm rãi gật đầu. Cậu ta đang cố gắng không mỉm cười nhưng đôi mắt nhấp nháy “Nó có hiệu quả”
“Những mục tiêu đó lớn đến mức nào?” Ryan hỏi
“3m. tất nhiên là những quả bóng hình cầu” Gregory nhanh chóng mất kiểm soát bản thân. Cậu ta giống như một đứa trẻ vừa bất ngờ nhận được quà giáng sinh
“Nó tương đương với đường kính một tên lửa SS-18”
“Gần như thế” Vị tướng trả lời câu này
“Chiếc gương kia ở đâu?”
“Trên cao 10.000km, hiện giờ đang trên Đảo Ascension (1 đảo ở đại tây dương). Thông tinh chính thức đưa ra thì nó là một vệ tinh thời tiết nhưng chưa bao giờ đi vào quỹ đạo định trước” viên tướng mỉm cười
“Tôi không biết là cậu có thể truyền nó đi xa vậy“
Thiếu tá Gregory thực sự ngoác miệng cười “Chúng tôi cũng thế”
“Vậy đầu tiên cậu chuyển chùm sáng đó đến gương phản xạ của tàu con thoi, rồi từ Discovery dến gương gác trên đường xích đạo và từ đó chuyển tiếp đến các mục tiêu?”
“Chính xác” Viên tướng nói
“Vậy hệ thống ngắm bắn của ông nằm trên một vệ tinh khác?”
“Phải” viên tướng trả lời miễn cưỡng hơn
Jack làm vài tính toán trong đầu “OK, có nghĩa là các ông giải quyết mục tiêu có đường kính 3m từ….10.000km, Tôi không biết chúng ta có thể làm được điều đó. Sao chúng ta lại làm được?”
“Cậu không cần thiết phải biết” viên tướng lạnh lùng trả lời
“Ông bắn trúng 4 lần và bắn trượt 4 lần trong thời gian dưới 2 giây và thiếu tá nói rằng hệ thống ngắm bắn tự động điều chỉnh độ lệch. Ok, nếu tên lửa SS-18 đó bắn từ Nam Georgia thì những phát bắn này có diệt được chúng không?”
“Có lẽ là không” Gregory công nhận “Tia laze chỉ co thể tạo ra 5 mega jun (5 triệu jun) năng lượng. Anh biết jun (joule) có nghĩa là gì chứ?”
“tôi có kiểm tra sách giáo khoa vật lý đại học của mình trước khi bay đến đây. 1 jun là 1 newton mét/giây, hay 0.7 foot-pound năng lượng/giây, cộng thêm một chút, đúng không? Được rồi, 1mega jun gấp 1 triệu lần jun…700.000 food-pound. Nói theo cách tôi có thể hiểu được….”
“1 mega jun gần tương đương với năng lượng của một ống thuốc nổ. Vậy thì chúng ta vừa gửi 5 ống thuốc nổ. Năng lượng thực tế được truyền đi gần tương đươgn với 1kg thuốc nổ, nhưng tác động vật lý của nó khá khác nhau”
“Ý của cậu là chùm tia laze được truyền đi không thể thực sự xuyên qua mục tiêu- đó chủ yếu là hiệu ứng tác động” Ryan đang vận dụng hết kiến thức chuyên môn của mình
“Chúng tôi gọi nó là ‘giết chết bằng gia tốc’” Viên tướng trả lời “Nhưng, đúng vậy, đại khái như cậu vừa nói. Tất cả năng lượng tập trung đến trong vài phần triệu của giây, nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ một viên đạn”
“Tôi nghe nói chuyện về cách đánh bóng thân tên lửa, hoặc xoay nó sẽ ngăn ngừa cháy nổ..”
Thiếu tá Gregory lại cười toe toét “Phải, tôi thích câu chuyện đó. Một diễn viên múa ba lê có thể múa xoay tròn trước một khẩu súng ngắn và cách đó giúp cô ấy rất nhiều. Nhưng ở đây năng lượng phải đi đâu đó, và nó chỉ có thể đi vào thân tên lửa. Thân tên lửa thì lại là nơi lưu trữ đầy chất lỏng- gần như tất cả các con chim của họ đều sử dụng nhiên liệu lỏng, đúng không? – chỉ riêng tác động thủy tĩnh cũng sẽ làm nứt vỡ bình chứa điều áp. Nhấp-nổ bùm! Không còn tên lửa nữa” viên thiếu tá mỉm cười, như thể đang trêu chọc một giáo viên cấp hai của cậu
“Được rồi, giờ, tôi muốn biết nó hoạt động thế nào”
“Coi này tiến sỹ Ryan….”viên tướng vừa bắt đầu nói, Ryan đã cắt đứt lời ông ta
“Tướng quân, tôi là người được phê duyệt để tìm hiểu về dự án Tea Clipper. Ông biết điều đó, vì vậy hãy thôi vòng vo đi”
Thiếu tá Gregory nhận được cái gật đầu đồng ý từ viên tướng “Sir, chúng ta có 5 máy phát laze 1 mega jun….”
“Ở đâu?”
“Sir, ông đang đứng trên đỉnh một trong số 5 cái đó. 4 cái khác cũng đang được chôn xung quanh đỉnh đồi này. Tất nhiên, định mức công suất tính bằng xung. Trong vài phần triệu giây, mỗi cái có thể tạo ra một chuỗi xung của một mega jun”
“Và nó cần được sạc lại trong….?”
“0.046 giây. Nói cách khác, chúng ta có thể khởi chạy mỗi giây 20 phát bắn”
“Nhưng cậu không thể bắn nhanh như vậy”
“Chúng ta không cần phải làm điều đó, sir” Gregory trả lời “Yếu tố hạn chế đối với chúng tôi lúc này là phần mềm nhắm mục tiêu. Nó vẫn đang được cải tiến. Mục đích của lần kiểm tra này là đánh giá lại gói phần mềm. Chúng tôi biết rằng những máy phát laze này có thể hoạt động. Chúng tôi đã xây dựng nó ở đây suốt 3 năm qua. Các tia laze hội tụ trên gương cách đó khoảng 50m…” cậu chỉ tay “ và sau đó trở thành một chùm sáng đơn”
“chúng phải- ý tôi là, những chùm tia này phải được phối hợp chính xác với nhau, phải không?”
“Về mặt kỹ thuật, đây được gọi là máy phát tia laze mảng pha/ tổ hợp pha (Phased-Array Laser). Tát cả các chùm tia phải cùng pha” Gregory trả lời
“Làm thế quái nào cậu làm được điều đó?” Ryan ngừng lại “đừng bận tâm, dù sao thì có lẽ tôi cũng không hiểu đâu. Được rồi, chúng ta hướng tiaa sáng vào gương đặt ở mặt đất…”
“Gương là một thành phần đặc biệt, bao gồm hàng nghìn mảnh nhỏ, mỗi mảnh được điều khiển bởi một tấm chip áp điện, được gọi là ‘công nghệ quang thích ứng’. Chúng tôi gửi ra một chùm thẩm tra lên gương- chùm này sẽ được gửi lên tàu con thoi- và nhận được chỉ số khúc xạ khí quyển. Máy tính phân tích các điều kiện khí quyển làm cho chùm tia bị uốn cong. Sau khi gương điều chỉnh khúc xạ khí quyển thì chúng tôi bắn một tia thực. Gương trên tàu con thoi cũng là công nghệ quang thích ứng. Nó thu thập và tập trung chùm tia, rồi gửi nó đến gương của vệ tinh “Flying Could”, rồi sau đó gương tập trung chùm tia vào mục tiêu. Bắn”
“Nó đơn giản thế?” Ryan lắc đầu. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng trong suốt 19 năm qua, chi phí nghiên cứu cơ bản đã lên đến 40 tỷ usd, thực hiện trên 20 lĩnh vực khác nhau, chỉ để chạy một lần kiểm tra
“Chúng tôi thực sự phải giải quyết một số chi tiết nhỏ” Greogory cho biết. Vài chi tiết nhỏ này có khi mất 5 năm hoặc hơn nữa để giải quyết và cậu ta cũng không biết hoặc không quan tâm bao nhiêu tiền nữa sẽ phải bỏ ra. Mọi vấn đề với cậu ta là dự án này phải thành công. Tea Clipper không còn là một dự án viển vông trên giấy nữa, đặc biệt sau buổi kiểm tra hệ thống này
“Và cậu chính là người tạo ra bước đột phá trong hệ thống ngắm bán. Cậu đã tìm ra một cách để các chùm tia cung cấp thông tin về mục tiêu của chính nó”
“Đại loại như vậy” viên tướng trả lời cho chàng trai trẻ “Tiến sỹ Ryan, hệ thống này được xếp vào loại tuyệt mật mức độ cao, nên chúng tôi sẽ không tiếp tục bàn luận về nó nữa nếu không được sự cho phép bằng văn bản”
“Tướng quân, mục đích của tôi ở đây là để đánh giá chương trình này có tương đồng với những ý tưởng tương tự đang được nỗ lực tiến hành bên Liên Xô. Nếu ông muốn người bên tôi nói cho ông biết ngươi Nga định làm gì, thì tôi phải biết chúng ta đang định cmn tìm kiếm gì!”
Không có câu trả lời. Jack nhún vai và thò tay vào trong túi khoác lấy một cái phong bì đưa cho viên tướng. Thiếu tá Gregory ngạc nhiên quan sát
“Ông vẫn không thích nói” Ryan quan sát sau khi viên tướng gấp lá thư
“Không, sir, tôi không muốn”
Giọng Ryan trở nên lạnh lùng hơn cả đêm lạnh ở New Mexico “Tướng quân, khi tôi còn ở Thủy Quân Lục Chiến, không có ai nói với tôi rằng tôi không thích mệnh lệnh, họ chỉ có nói rằng tôi phải tuân theo mệnh lệnh” Câu này suýt thì khiến cho viên tướng bùng nổ và Jack nói thêm “Tôi thực sự vẫn đang ở phe ông đấy, sir”
“Cậu có thể tiếp tục, thiếu tá Gregory” Tướng Parks lên tiếng sau một lúc
“Tôi gọi thuật toán này là ‘vũ điệu của người hâm mộ’” Grogory bắt đầu. Viên tướng bất giác mỉm cười. Gregory hẳn không thể biết bất cứ điều gì về Sally Rand
“Nó đấy à?” Ryan lại nói khi Gregory kết thúc, và anh biết rằng mọi chuyên gia máy tính trong Dự Án Tea Clipper hẳn sẽ tự hỏi mình câu hỏi tương tự: Tại sao tôi lại không nghĩ ra điều đó nhỉ! Không có gì nhạc nhiên khi người ta nói Gregory là một thiên tài. Cậu ta đã tạo ra bước đột phá lớn trong công nghệ tia laze ở Stony Brook, rồi lại đột phá trong lĩnh vực thiết kế phần mềm. “Nhưng nó thật đơn giản”
“Vâng, sir, nhưng mất 2 năm mới có kết quả và máy tính Cray-2 đã khiến nó nhanh hơn một chút. Chúng tôi vẫn cần phải làm việc một chúng nhưng sau khi phân tích những lỗi lầm trong đêm nay thì sau khoảng 4 hoặc 5 tháng nữa, có lẽ thế, chúng tôi sẽ hoàn thành”
“Vậy thì bước tiếp theo là?”
“Xây dựng một máy phát laze 5 mega jun. Một đột khác đang tiến gần đến mục tiêu đó. Sau đó chúng tôi sẽ kết hợp 20 máy như vậy với nhau hà sẽ tạo ra xung 100 mega jun, bắn được 20 lần/giây và bắn bất kỳ mục tiêu nào chúng ta muốn. Năng lượng gia tốc khi đó sẽ tương ứng với khoảng 20-30kg thuốc nổ”
“Và phát đó có thể diệt bất kỳ tên lửa nào do bất kỳ ai chế tạo…”
“vâng, sir” Thiếu tá Gregory mỉm cười
“Những gì cậu đang nói với tôi, cái thứ này- Tea Clipper có thể khả thi để vận hành”
“Chúng tôi đã xác minh cấu trúc hệ thống này” Viên tướng đính chính lời Ryan “Chúng tôi đã bắt tay vào nghiên cứu hệ thống này lâu lắm rồi. 5 năm trước chúng tôi có 11 trở ngại. Giờ thì còn 3 trở ngại. 5 năm tới sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào nữa. Sau đó thì chúng ta có thể bắt đầu xây dựng nó”
“Ý nghĩa chiến lược…” Ryan đang nói rồi bất chợt dừng lại “Chúa ơi”
“Nó sẽ thay đổi thế giới” viên tướng đồng ý
“Ông biết họ đang chơi trò tương tự ở Dushanbe”
“Vâng, sir” thiếu tá Gregory trả lời “và họ có thể biết điều gì đó mà chúng ta không biết”
Ryan gật đầu. Gregory thậm chí đủ thông minh để biết rằng có ai đó thậm chí còn thông minh hơn cậu ta. Cậu ta là một chàng trai đầy triển vọng đây
“Thưa các quý ông, trên máy bay trực thăng có cái cặp của tôi. Có thể nhờ ai mang đến giúp không? Trong đó có vài tấm ảnh vệ tinh mà các ông có thể quan tâm”
5 phút sau, khi viên tướng nhìn những bức ảnh, ông cất tiếng hỏi “Những tấm ảnh này được chụp bao lâu rồi?”
“2 ngày” Jack trả lời
Thiếu tá Gregory cầm những tấm ảnh xem xét khoảng 1 phút “OK, chúng ta cơ sở vật chất khác nhau ở đây. Đây được gọi là ‘ma trận thưa’ (‘sparse array). Ma trận lục giác có 6 cột, mỗi cái là một bệ phóng. Tòa nhà ở giữa đây có lẽ được thiết kế để đặt 6 máy laze. Mỗi cột trụ này là giá đỡ để ổn định quang học cho những tấm gương. Chùm tia laze được bắn từ tòa nhà này, phản chiếu xuống những tấm gương và những tấm gươi được điều kiển bởi máy tính sẽ tập trung chùm tia vào mục tiêu”
“Ổn định quang học mà cậu nói nghĩa là gì?”
“Những tấm gương này phải được điều khiển với độ chính xác rất cao, sir” Gregory nói với Ryan “Nếu cách ly những tấm gương khỏi mặt đất, anh cần phải loại bỏ dư chấn do những người đi bộ hoặc lái xe tạo ra. Nếu anh can thiệp vào những tấm gương này với tần số cao gấp n