← Quay lại trang sách

Chương 3 CÁO ĐỎ MỆT MỎI

“Thật ấn tượng- nếu ông hiểu được họ đang làm cái gì” Jack ngáp. Anh đã được một chiếc máy bay vận tải của bên không quân đưa từ Los Alamos về căn cứ Andrews và không ngủ được trên máy bay. Đây là chuyện thường xảy ra với anh nhưng anh vẫn chưa thích nghi được. “Anh chàng Gregory đó rất thông minh. Cậu ta trong hai giây đã xác định được các cơ sở của Bach, giống hệt như nhận định của NPIC (Trung Tâm Thông Tinh Ảnh Quốc Gia)” Điều khác biệt là mấy nhà phân tích bên NPIC mất đến 4 tháng và 3 bản báo cáo mới xác định được chính xác

“Cậu nghĩ cậu ta nên ở trong Đội Đánh Giá không?”

“Sir, nó giống như ông hỏi có muốn có một bác sỹ phẫu thuật trong phòng mổ không ấy. Ồ, nhân thể, cậu ta muốn chúng ta cử ai đó lẻn vào Bach” Ryan đảo tròn mắt. Tướng Greer suýt thì đánh rơi cái cốc

“Tên đó chắc phải thường xuyên xem phim ninja”

“Thật vui khi thấy ai đó tin vào chúng ta” Jack toe toét cười, rồi chuyển sang thái độ nghiêm túc “Dù sao thì Greogory muốn biết liệu họ có tạo được đột phá trong sản lượng điện máy laser hay không – xin lỗi, tôi nghĩ thuật ngữ mới của nó là “lượng điện chảy qua”. Cậu ta nghi ngờ hầu hết sản lượng điện mới từ đập thủy điện sẽ cung cấp cho Bach”

Greer nheo mắt “Thật là một ý nghĩ kinh khủng. Cậu nghĩ cậu ta có đúng không?”

“Họ có rất nhiều tài năng nghiên cứu trong lĩnh vực laze, sir. Niko Bosov, ông nhớ không, đã đạt giải Nobel và ông ấy có tham gia nghiên cứu vũ khí laze, cùng với Yevgeniy Velikhov, được coi là một nhà hoạt động vì hòa bình, và đừng quên người đứng đầu Viện Laze là con trai của Dmitri Usinov, lạy chúa. Cơ cở trên đỉnh Bach gần như chắc chắn là một máy phát laze mảng thưa (mảng phân tán). Chúng ta cần biết đây là loại laze nào – loại có thể được bơm khí, electron tự do hay hóa học. Cậu ta nghĩ đó là kiểu kích hoạt qua electron- tự-do, nhưng đây cũng chỉ là đoán. Cậu ta chỉ cho tôi mấy con số cho thấy lợi ích của việc đặt máy laze trên đỉnh núi này, vì độ cao ở đó bằng nửa bầu khí khí quyển và chúng ta cũng biết cần bao nhiêu năng lượng để làm được vài việc họ muốn. Cậu ta nói rằng cậu ta sẽ cố gắng làm vài phép tính ngược để tính toán tổng công suất của hệ thống đó. Các số liệu vẫn được giữ kín. Theo những gì Gregory nói và cơ sở cư dân được xây dựng trên Mozart, chúng ta phải đưa ra giả thiết rằng cơ sở này sẽ sớm được đưa vào kiểm tra chính thức và đánh giá trong tương lai gần, có thể là trong 2 hoặc 3 năm nữa. Nếu vậy, mấy tên Ivan sẽ sớm có được một máy laze có thể giết chết một trong các vệ tinh của chúng ta mà chúng ta không thể làm gì được. Anh chàng thiếu ta nói, có thể là cái chết nhẹ nhàng- đốt cháy ống kính camera và pin năng lượng mặt trời. Nhưng bước tiếp theo….”

“Phải, chúng ta đang lại vào trong một cuộc đua, hiểu rồi”

“Có cơ hội nào để Ritter và bên hiện trường có thể tìm ra thứ gì đó trong một trong các nhà nhà ở cơ sở Bach không?”

“Tôi nghĩ chúng ta có thể bàn tới khả năng này” Greer ngập ngừng và chuyển đề tài “Cậu có vẻ hơi mệt đấy”

Ryan hiểu thông điệp của Greer: Anh không cần biết công việc của bên bộ phận hiện trường. Giờ thì anh có thể nói chuyện như một người bình thường “Mấy việc bay vòng quanh này thật sự rất mệt. nếu ông không phiền thì hôm nay tôi xin nghỉ”

“Được đấy. Hẹn cậu vào ngày mai. Nhưng chờ đã, Jack? Tôi nhận được cuộc gọi về Ủy Ban Giao Dịch và Chứng Khoán (SEC) về cậu”

“Ồ” Jack cúi đầu “tôi quên khuấy mất chuyện đó. Họ đã gọi tôi ngay trước chuyến bay đi Moscow”

“Chuyện gì thế?”

“Một trong những công ty tôi có cổ phiếu đang bị điều tra vì giao dịch nội gián. Tôi có mua vài cổ phiếu trước khi họ bị điều tra và SEC muốn biết sao tôi quyết định mua cổ phiếu vào thời điểm đó”

“Và?” Greer hỏi. CIA đã có đủ scandal rồi mà viên tướng không muốn có thêm bất kỳ vụ bê bối nào trong bộ phận của mình

“Tôi nhận được tin là công ty này rất thú vị và tôi có kiểm tra và thấy rằng họ đang mua lại cổ phiếu của chính mình. Vì vậy lý do chúng đẩy tôi mua cổ phiếu chính vì họ mua lại cổ phiếu của chinh họ. Điều này là hợp pháp, Sếp. Tôi có tất cả hồ sơ đó ở nhà. Tôi làm toàn bộ bằng máy tính- chà, tôi đã không làm việc đó kể từ khi tôi đến đây làm việc – và tôi có để giữ bản cứng mọi giao dịch. Tôi không vi phạm luật, sir, và tôi có thể chứng minh điều đó”

“Hãy cố gắng giải quyết mọi thứ trong vài ngày tới đây luôn đi” Greer đề nghị

“Vâng, sir”

5 phút tiếp theo Jack trèo lên xe, lái về nhà ở Peregrine Cliff nhanh hơn thường lệ, chỉ mất 50 phút thay vì 75 phút. Cathy vẫn đang ở bệnh viện như mọi khi còn bọn trẻ thì ở trường. Sally đang ở St. Mary còn Jack bé đang ở nhà trẻ. Ryan vào bếp rót một ly sữa.Sau khi uống xong anh bước lên lầu, bỏ chân khỏi giày và ngã xuống giường mà không buồn quan tâm cởi quần dài ra

Đại tá phòng tín hiệu Gennady Iosifovich Bondarenko ngồi đối diện với Misha, eo thẳng tắp, kiêu hãnh giống như bất kỳ một sỹ quan trẻ mới được bổ nhiệm nào. Anh không hề rụt rè trước đại tá Filitov người đủ tuổi làm bố anh và là một tấm gương huyền thoại trong Bộ Quốc Phòng. Hóa ra đây là cựu binh đã tham gia hầu hết các trận đánh xe tăng trong hai năm đầu của Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại. Anh nhìn thấy sự kiên cường giữa hai lông mày của Filitov, thời gian trôi qua và sự mệt mỏi của tinh thần và thể chất không thể xóa nhòa, lưu ý đến sự suy yếu nơi cánh tay của ông và nhớ ra tại sao lại thế. Người ta kể rằng Misha Già vẫn cùng mấy ông già ở trung đoàn xe tăng cũ đến tận xưởng sản xuất xe tăng để đích thân kiểm tra chất lượng xem có đạt tiêu chuẩn hay không, để chắc chắn rằng đôi mắt xanh của ông vẫn còn nhìn thấy mục tiêu từ ghế xạ thủ. Bondarenko không khỏi ngưỡng mộ người anh hùng của những người lính này.Tự hào hơn nữa khi anh cũng được mặc đồng phục giống ông

“Tôi có thể làm gì được cho ông, thưa đại tá?” anh hỏi Misha

“Hồ sơ của anh nói rằng anh rất giỏi về thiết bị điện tử, Gennady Iosifovich” Filitov chỉ vào hồ sơ trên bàn

“Đó là công việc của tôi, đồng chí đại tá” Bondarenko còn hơn là “giỏi” và cả hai đêu biết việc đó. Anh đa từng hỗ trợ phát triển máy đo xa bằng laze sử dụng trên chiến trường, và cho đến gần đây, anh đang thực hiện một dự án cố gắng thay thế hệ thống liên lạc vô tuyến bằng tia laser để đảm bảo bí mật của thông tin liên lạc tiền tuyến.

“Những gì chúng ta đang thảo luận thuộc phạm trù Tuyệt Mật mức độ tối cao” Vị đại tá trẻ nghiêm ghị gật đầu và Filitov tiếp tục “Trong vài năm qua, Bộ đang đầu tư tài chính vào một dự án laze rất đặc biệt tên là Ngôi Sao Sáng – bản thân tên của nó cũng là tuyệt mật, tất nhiên. Nhiệm vụ ban đầu của nó là tạo ra những bức ảnh chất lượng cao ngang với các vệ tinh của phương tây, tuy nhiên khi dự án hoàn thiện thì nó có thể khiến nhưng vệ tinh này bị mù- nếu cần thiết phải che dấu về mặt chính trị. Dự án này do motoj số học giả và một phi công chiến đấu chính thức điều hành từ Voyska PVO- thật không may loại dự án này được điều hành dưới trách nhiệm của lực lượng không quân. Tôi thích nó được quản lý bởi một người lính thực sự hơn, nhưng….” Misha dừng lại và chỉ tay lên trần nhà. Bondarenko mỉm cười hiểu biết. Các chính trị gia, cả hai người đều hiểu cách giao tiếp không lời này. Không nghạc nhiên khi chúng ta chẳng làm được cái gì tử tế

“Bộ trưởng muốn cậu bay đến đó và đánh giá vũ khí tiềm năng của cơ sở này, đặc biệt là độ tin cậy của nó. Nếu chúng ta muôn sử dụng căn cứ này trong chiến đấu thực tế, thì cần phải biết liệu thấy thứ ngu ngốc cmn này có hoạt động khi cần hay không”

Viên sỹ quan trẻ gật đầu trầm tư trong khi đang chạy vài phép tính trong đầu. Đây là một cơ hội tuyệt vời – còn hơn cả thế. Anh sẽ báo cáo cho người trợ lý thân cận nhất của Bộ Trưởng. Nếu anh làm tốt thì anh sẽ lưu lại ấn tượng cực tốt trong suy nghĩ của Bộ Trưởng. Điều này sẽ đảm bảo cho anh sẽ nhận được những ngôi sao mới, một căn hộ to hơn cho gia đình, bọn trẻ nhà em được học trường tốt hơn, cùng những thứ khác anh đã mơ ước trong nhiều năm

“Đồng chí đại tá, tôi giả sử rằng họ cũng biết mục đích tôi tới?”

Misha cười lớn “Đó là cách Hồng Quân làm việc bây giờ sao? Chúng ta sẽ nói với họ rằng họ bị kiểm tra á! Không, Gennady Iosifovich, nếu chúng ta muốn đánh giá độ tin cậy thì chúng ta phải kiểm tra bất ngờ. Tôi sẽ lấy cho cậu một bức thư của đích thân Nguyên Soái Yazov, giúp cậu vượt qua vòng kiểm soát an ninh – an ninh của công trường này được đặt dưới sự kiểm soát của các đồng nghiệp KGB” Misha lạnh lùng nói “Lá thư này sẽ mở tung mọi cánh cửa với anh tại khắp cơ sở này. Nếu anh gặp bất kỳ khó khăn gì thì gọi cho tôi ngay lập tức bằng số này. Tôi sẽ luôn ở đó. Ngay cả khi tôi tắm thì tài xế cũng sẽ tìm thấy để đưa máy cho tôi”

“Báo cáo đánh giá chi tiết đến đâu, thưa đồng chí đại tá”

“Đủ để một lính xe tăng già mệt mỏi như tôi có thể hiểu họ đang phù phép làm thứ gì” Misha nghiêm nghị, không hề hài hước “Cậu nghĩ cậu có thể hiểu được tất cả à?”

“Nếu không hiểu, tôi sẽ báo cáo sự thật với ông, đồng chí đại tá” Đây đúng là câu trả lời hay, Misha nhận thấy Bondarenko sẽ còn tiến xa

“Tuyệt vời, Gennady Iosifovich. Tôi thà để một sỹ quan nói với tôi những gì anh ta không biết còn hơn là để anh ta cố gắng gây ấn ượng với tôi bằng chiếc xe chở đầy bùn (ý là nói mấy điều vô nghĩa)” Bondarenko nhận được thông điệp rất rõ ràng qua câu nói này. Người ta nói rằng tấm thảm đỏ trong phòng này nhuốm đầy máu của một số sỹ quan đã cố gắng lừa dối ông ấy bằng những điều vớ vẩn. “Khi nào cậu có thể đi?”

“Cơ sở này có lớn không?”

“có, nó đủ chỗ cho 400 nhà khoa học và kỹ sư, và khoảng 600 người bao gồm bộ phận phục vụ. Cậu có 1 tuần để tiến hành đánh giá. Tốc độ cũng quan trọng nhưng cẩn thận còn quan trọng hơn”

“Vậy thì tôi phải lấy thêm một bộ quân phục nữa. Tôi có thể xuất phát trong vòng 2 giờ”

“Tuyệt vời. Hãy cầm nó theo” Misha mở một tập hồ sơ khác.

Như thường lệ, Misha rời nhiệm sở muộn hơn Bộ Trưởng vài phút. Ông cho các tài liệu cá nhân vào trong tủ và khóa lại, phần lớn tài liệu được xe đẩy trả về Kho Lưu Trữ Trung Tâm ở cuối hành lang chính, cách văn phòng ông vài mét. Một bức tin được gửi tay đến cho ông báo rằng Đại Tá Bondarenko đã lên chuyến bay 1730 của hãng hàng khô Aeroflot đến Dushane và các công tác đón anh ta từ sân bay dân dụng đến cơ sở dự án Ngôi Sao Sáng đã được sắp xếp. Filitov thầm khen ngợi sự khôn ngoan của Bondarenko. Là thành viên của Tổng Thanh Tra nội bộ Bộ Quốc Phòng, anh ta có thể điều một chiếc chuyên cơ bay thẳng từ sân bay của Bộ ở trong thành phố đến thẳng đó nhưng như vậy thì KGB sẽ có người ở sân bay và họ sẽ báo cáo về sự xuất hiện của một vị đại tá trên chiếc máy bay đặc biệt, như bây giờ thì anh ta có thể bị hiểu nhầm chỉ là một đại tá bình thường từ Moscow, một cậu bé đưa tin hoặc vai trò tương tự. Thực tế này thường khiến Filitov khó chịu. Một người đã làm việc đủ chăm chỉ để lên đến quân hàm chỉ huy trong bộ máy chính phủ – đó thực sự là công việc tốt nhất trong quân đội- nhưng lại chỉ như một người hầu được trả lương phục vụ trà nước cho Sếp của mình. Nhưng ông tin rằng đây là một thực tế ở bất kỳ cơ quan đầu não quân đội ở bất kỳ đâu. Ít nhất Bondarenko sẽ có cơ hội thử sức với mấy kẻ kiêu ngạo ở Tadzhikistan

Filitov đứng dậy với lấy chiếc áo khoác. Một lúc sau, chiếc cặp lại lủng lẳng bên vai phải của ông khi ông bước ra khỏi trụ sở. Thư ký của ông – một sỹ quan kỹ thuật viên – tự động gọi xuống tầng dưới yêu cầu chuẩn bị xe sẵn sàng. Khi Filitov bước ra cổng thì xe đã đợi sẵn ở đó

40 phút sau, Filitov đã thay bộ thường phục ở nhà. TV đã mở sẵn, chiếu một chương trình vô vị lấy lại từ một đài phương tây. Misha ngồi một mình trên bàn ăn trong bếp, bên cạnh bữa tối có một nửa chai vodka đã mở nắp. Misha ăn xúc xích, bánh mỳ đen và rau muối, không khác gì các món ông đã ăn ở chiến trường cùng với anh em từ hai thế hệ trước. Ông nhận thấy rằng những thức ăn dân dã này dễ nuốt và thèm ăn hơn mấy món tinh tế. Lần trước khi nhập viện vì bệnh viêm phổi, chuyện ăn uống này đã khiến nhân viên ở bệnh viện bối rối. Sau mỗi miếng thức ăn cho vào mieenjegj ông lại nhấp một ngụm vodka, rồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, qua khe rèm có ai đó đã vô tình để như vậy. Thành phố Moscow rực sáng ban đêm bởi những ánh đèn đường, dọc theo ánh sáng vàng của vô số những khung cửa hình chữ nhật của những căn hộ tỏa ra

Ông có thể nhớ lại mùi đó bất cứ lúc nào. Mùi xanh tươi của đất đai màu mỡ nước Nga, mùi xanh mướt của đồng cỏ xanh, mùi hỗn hợp của dầu diesel và trên hết là mùi chua của những khẩu súng xe tăng. Mùi chua này bám vào quần áo tập và không thể hết sau mỗi lần giặt. Đối với những người lính xe tăng, đây là mùi của trận chiến. Ngoài ra, có một mùi hôi thối từ việc đốt cháy các xe tăng khác nhau và thủy thủ đoàn của họ. Không thèm nhìn, ông chọc một cây xúc xích, cắt một miếng và dùng dao cho ngay vào miệng. Ông nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như thể nó là màn hình TV, những gì ông thấy là đường chân trời rộng lớn khi hoàng hôn xuống và làn khói dày đặc cuồn cuộn trên cánh đồng xanh lá cây và xanh lục, vàng và nâu. Tiếp theo ông cắn một miếng bánh mỳ đen dài, thơm và dai. Và giống như mọi đêm trước khi ông chấp nhận phản quốc, những bóng ma lại tìm về

Chúng ta đã cho bọn chúng thấy phải không, đồng chí đội trưởng? Một giọng nói mệt mỏi cất tiếng hỏi

Chúng ta vẫn phải rút lui hạ sỹ, ông nghe chính giọng mình trả lời. Nhưng, phải, chúng ta đã cho mấy tên khốn đó biết hậu quả của việc đánh tráo những chiếc xe tăng T-34 của chúng ta. Hương vị bánh mỳ cậu trộm được ngon thật

Trộm? nhưng, đồng chí đội trưởng, bảo vệ những người nông dân này thực sự là công việc khó khăn, phải không?

VÀ cả khát nữa? Đó là câu hỏi tiếp theo của viên đội trưởng

Đúng vậy, đồng chí. Viên hạ sỹ cười toe toét,. Phía sau anh ta là một cái chai đặt ở đó. Không phải là vodka do nhà nước sản xuất mà là Samogan, rượu nấu tại nhà của người Nga mà Misa vẫn biết rất rõ. Mọi người Nga chân chính đều yêu hương vị này, dù chỉ cần có vodka thì sẽ không ai sờ đến. Nhưng vào lúc này, ông ước mình có thể nhấp một ngụm Samogan, ngoài kai trên đất Nga là tàn tích của đội xe tăng của ông đứng giữa một trang trại của nhà nước NGa và lực lượng thiết giáp Guderia

Chúng sẽ lại đến vào sáng mai, người lái xe tăng bình tĩnh nghĩ

Và chúng ta sẽ giết thêm vài chiếc xe tăng màu xám, viên lính nạp đạn nói

Sau đó, Misha nói nhẹ nhàng, chúng ta sẽ rút lui thêm 10km nữa. Chỉ 10km thôi- nếu chúng ta lại may mắn và nếu trụ sở quân đoàn biết được tình hình chỉ đạo rõ hơn chiều nay. Trong bất kỳ tình huống nào thì trang trại này sẽ vào tay quân Dduwcs trước hoàng hôn chiều mai. Ta lại mất thêm đất

Không thể chìm đắm trong những suy nghĩ đó mãi được, Misha lau tay cẩn thận trước khi mở cúc áo. Đã đến lúc sửa chưa tâm hồn của mình

Đẹp thật, viên họa sỹ luôn khen ngợi mỗi khi thò qua vai đội trưởng nhìn vào bức ảnh, anh đã nhìn nó hàng trăm lần nhưng lần nào cũng thấy ghen tị. Đẹp như pha lê thủy tinh. Và Con trai đội trưởng cũng rất dễ thương. Anh thật may mắn, đồng chí đội trưởng, khi anh có một người mẹ của con trai đẹp như vậy. Cô ấy nhỏ nhắn, vợ của anh, sao có thể sinh được một thằng bé to như thế mà không bị thương tổn gì?

Chúa biết được, anh trả lời vô thức. Thật kỳ lạ khi sau vài ngày chiến đấu, ngay cra những người vô thần nhất cũng nhắc đến tên Chúa. Ngay cả vài chính ủy cũng như thế, mấy anh lính nói thầm với nhau

Anh sẽ quay về nhà với em, anh nhìn bức ảnh hứa hẹn. Anh sẽ quay về nhà với em. Dù chiến tranh có như lửa địa ngục thì anh sẽ vượt qua tất cả bọn Đức, anh sẽ về nhà với em, Elena

Ngay sau đó là thư đến, một điều hiếm thấy ở tiền tuyến. Một bức thư duy nhất cho Đội trưởng Filitov, nhưng kết cấu của phong bì và nét chữ duyên dáng nói lên tầm quan trọng của nó. Anh mở phong bì bằng con dao chiến sắc nhọn và cẩn thận lấy tờ giấy viết thư ra như sợ dầu máy sẽ làm bẩn chữ viết người anh yêu. Vài giây sau anh đột ngột bật dậy và hét lên bầu trời với những ngôi sao lấp lánh

Mùa xuân này tôi sẽ làm cha một lần nữa! Đứa con này hẳn đã có vào đêm cuối trước khi anh rời đi, 3 tuần trước khi bắt đầu cuộc chiến man rợ điên cuồng này.

Mình chả ngạc nhiên gì, viên hạ sỹ lầm bẩm, sau khi chúng ta đập cho bọn Đức nhừ tử ngày hôm nay. Có người như vậy mới dẫn dắt đoàn quân này! Đội trưởng của chúng ta có lẽ là một con ngựa giống

Cậu thật thiếu văn minh, hạ sỹ Romanov. Tôi là người đã có gia đình

Vậy tôi thay thế vị trí đội trưởng được không? Anh hỏi đầy hy vọng, rồi đưa qua một chai rượu. Chúc mừng một đứa con xinh đẹp khác, Đội Trưởng, chúc sức khỏe người vợ xinh đẹp của anh. Những giọt nước mắt vui mừng trong đôi mắt của chàng trai trẻ, cũng như nỗi buồn sâu sắc, vì anh biết rằng trừ khi anh chết, anh sẽ không có cơ hội được làm cha. Nhưng anh sẽ không bao giờ nói ra. Romanov là một chiến binh xuất sắc, một đồng đội tốt, và đã sẵn sàng chỉ huy đội xe tăng của riêng mình

Và Romanov cũng được chỉ huy đội xe tăng của riêng mình, Misha nhớ lại, chăm chăm nhìn đường chân trời thành phố Moscow bên ngoài cửa sổ. Tại Vyasma, anh không do dự lái chiếc xe tăng của mình che chắn giữa con T-34 của Đội Trưởng và một con Mark-IVcủa Đức, cứu sống Đội Trưởng và hy sinh bản thân mình trong ngon lửa màu da cam. Ngày đó, Aleksy Il’ych Romanov, hạ sỹ của Hồng Quân đã được tặng Huân Chương Cờ Đỏ. Misha tự hỏi liệu tấm huy chương đó có phải là sự đền bù công bằng cho người mẹ đã mất đi đứa con trai mặt tàng nhang và có đôi mắt xanh của mình không

Chai vodka đã cạn ¾ và như nhiều lần trước đây, Misha khóc nức nở một mình trên bàn an

Và rất nhiều người đã chết

Những kẻ ngu ngốc đó ở Bộ Tư Lệnh! Romanov bị giết ở Vyasma, Ivanenko mất ở ngoại ô Moscow. Trung úy Abashin chết ở Kharkov-Mirka, một sỹ quan trẻ nhạy cảm, thi sỹ Mirka gày gò đẹp trai nhưng lại có dũng khí của một con sư tử trên chiến trường, đã chết khi dẫn đầu mũi phản công số 5, mở một con đường đẫm máu cho Misha tấn công vào cánh trái kẻ thù, vượt qua Donets trước khi cái búa đó đập xuống

Và Elena của ông, nạn nhân cuối cùng. – tất cả họ đều không bị giết bởi kẻ thù ngoại quốc, mà bị chết bởi những hành động tàn ác sai lầm của chính Đất Mẹ.

Misha uống thêm một ngụm rượu. Không, không phải Đất mẹ, không phải Đất Mẹ, không bao giờ là Đất Mẹ. Mafchinhs là những tên khốn vô nhân tính đó, chúng…

Ông đứng dậy và lảo đảo đi tới phòng ngủ, để lại đèn sáng trong phòng khách. Đồng hồ cạnh giường chỉ số 10 giờ 15 phút và phần nào đó trong sâu thẳm tâm chí Misha cảm thấy thoải mái vì ông có thể ngủ được 9 giờ, cơ thể có thể phục hồi sau sự làm dụng rượu đã gây ra cho cơ thể gầy gò, cứng cáp, cơ thể mà đã phải căng thẳng chịu đựng trong thời gian dài các hoạt động chiến đấu liên tục. Nhưng so với căng thẳng, áp lực mà Misha phải chịu bây giờ thì chiến đấu chỉ như một kỳ nghỉ, và tiềm thức ông đang cảm thấy vui vì biết rằng chuyện này sẽ sớm kết thúc và ông sẽ yên nghỉ

Khoảng nửa giờ sau, một chiếc xe ô tô chạy qua đường. một người mẹ đang lái xe đưa con trai về nhà sau chận đấu hockey (khúc côn cầu). Cô ngẩng đầu lên và nhân ra đèn trên cửa sổ vẫn sáng và các cánh cửa chớp được điều chỉnh ở mức phù hợp.

Không khí rất loãng, Bondarenko thức dậy vào lúc 5.00 sáng và như thường lệ anh mặc đồ thể thao, đi thang máy xuống tầng 10 của tòa nhà dành cho khách. Anh mất một lúc ngạc nhiên- các thang máy đều đang hoạt động. Bất kể ngày hay đêm đều có các kỹ thuật viên qua lại cơ sở để làm việc. Tốt lắm, viên đại tá nghĩ

Anh bước ra ngoài với một chiếc khăn quàng cổ và kiểm tra đồng hồ. Khi sắp bắt đầu, anh không khỏi cau mày. Ở Moscow anh có tuyến đường chạy cố định buổi sáng,chạy quanh các tòa nhà. Ở đây anh không thể biết được khoảng cách cần chạy, khi nào thì kết thúc 5km. Chà- anh nhún vai- cũng đáng mong đợi đây. Anh bắt đầu chạy về hướng đông. Cảnh tượng anh nhìn thấy khiến anh thấy thật sảng khoái. Mặt trời sớm mọc, sớm hơn Moscow vì vĩ độ ở đây thấp hơn và đường viền của các đỉnh núi có màu đỏ rực giống như hàm răng của những con rồng. Anh bất giác mỉm cười, con trai út của anh rất thích vẽ rồng

Cảnh máy bay hạ cánh thực sự ngoạn mục. Một vầng trăng soi sáng sa mạc Kara Kum bằng phẳng bên dưới, và sau đó sa mạc cằn cỗi biến mất trước một bức tường cao dường như được xây dựng bởi các vị thần. Sự khác biệt về kinh độ chỉ có ba độ, nhưng vùng đất dưới chân đã thay đổi từ một vùng đất bằng phẳng ở độ cao 300 mét thành một ngọn núi ở độ cao 5.000 mét. Từ độ cao trên máy bay anh có thể nhìn thấy ánh sáng của Dushanbe, khoảng 70km về phía tây bắc. Hai dòng song, Kifirnigan và Surkhandarya chảy bên rìa thành phố nửa triệu dân này, và giống như bất kỳ người nào đến từ nửa kia bán cầu, Đại tá Bondarenko tự hỏi tại sao thành phố lại mọc lên ở đây và lịch sử cổ đại nào người ta đã xây dựng được thành phố mọc giữa 2 ngọn núi- 2 con song. Chắc chắn nó chẳng có vẻ gì là một nơi đang sống, nhưng có lẽ đây là nơi những đoàn người Bactria đi bằng lạc đà sau một quãng đường dài có thể nghỉ ngơi, hoặc có lẽ nó đã từng là một ngã tư hoặc…anh ngừng nghĩ về nó. Bondarenko biết rằng anh chỉ đang cố trì hoãn bài chạy bộ buổi sáng. Anh đeo một chiếc khẩu trang che miệng và mũi để chống lại cơn lạnh te buốt, thả lỏng cơ bằng cách gập đầu gối, sau đó chống chân lên tường để kéo cơ ra, rồi sau đó chạy thật nhanh và dễ dàng

Ngay lập tức anh nhận ra hơi thở nặng nề hơn rất nhiều qua lớp khẩu trang vải đeo trên mặt. Tất nhiên là do địa hình cao. Chà, vậy thì thời gian chạy phải được rút ngắn lại. Tòa nhà khách đã ở phía sau và anh nhìn về phía bên phải, đi ngang qua tòa nhà được đánh dấu trên bản đồ là dùng để chứa máy móc và dụng cụ quang học

“Dừng lại!” một giọng nói bất ngờ cất lên

Bondarenko thầm rủa chính mình. Anh không thích có ai đó làm gián đoạn bài tập của mình, và khó chịu hơn khi bị ai đó mặc đồng phục có cầu vai xanh lá cây của KGB quấy rối. Đám –mật-vụ-đóng –giả -lính “Chà, có chuyện gì vậy, trung sỹ?”

“Giấy tờ của anh, vui lòng trình ra, đồng chí. Tôi không nhận ra anh là ai”

May mắn là vợ của Bondarenko đã khâu vài chiếc túi trong chiếc quần thể thao Nike khi cô mua nó tặng anh từ chợ đen Moscow nhân ngày sinh nhật. Đôi chân anh vẫn không dừng lại khi anh đưa ra CMT

“Đồng chí đại tá đến đây khi nào?” viên trung sỹ hỏi “và anh nghĩ anh đang làm gì vào sáng sớm thế này?”

“Sỹ quan của anh đâu?” Bondarenko trả lời

“Tại trạm canh gác chính, cách đây 400m đằng kia” viên trung sỹ chỉ tay

“Vậy đi cùng với tôi, trung sỹ và chúng ta sẽ nói chuyện với anh ta. Một đại tá Hồng Quân không phải giải trình với trung sỹ. Đi nào, anh cũng cần tập thể dục đấy” anh thách thức và chạy đi

Viên trung sỹ mới chỉ khoảng 20 tuổi nhưng đang mặc một chiếc áo khoác nặng và mang súng trường và đai đạn. Chỉ trong khoảng 200m, Gennady đã nghe cậu ta thở hổn hển

“Đây, đồng chí đại tá” cậu lính thở hồng hộc đến sau một phút

“Cậu hút thuốc lá quá nhiều, trung sỹ” Bondarenko nhận xét

“Có chuyện quái gì ở đây vậy?” Một trung úy KGB ngồi sau bàn giấy lên tiếng hỏi

“Trung sỹ của anh thiếu tôn trọng tôi. Tôi là Đại tá G.I.Bondarenko và tôi đang tập bài tập chạy buổi sáng”

“Trong bộ quần áo của phương tây?”

“Tôi mặc đồ gì để tập thể dục thì liên quan quái gì đến các anh?” Đồ ngu, anh thấy có thằng gián điệp nào đi chạy bộ không?

“Đại tá, tôi là sỹ quan phụ trách an ninh. Tôi không nhận ra anh và cấp trên của tôi cũng không nhắc nhở gì tôi về sự có mặt của anh ở đây”

Gennady thò tay vào một túi khác lấy ra thẻ thăm quan đặc biệt cùng giấy căn cước cá nhân của mình “tôi là đại diện đặc biệt được Bộ quốc phòng cử đến. Mục đích chuyến đi của tôi không phải là vấn đề anh có thể quan tâm. Nguyên soái D.T.Yazov đã đích thân cử tôi đến đây. Nếu anh có câu hỏi gì thêm, anh có thể gọi điện để hỏi trực tiếp ông ấy theo số này”

Viên trung úy KGB đọc các giấy tờ giới thiệu một cách cẩn thận nhằm xác nhận những gì anh nói có phù hợp với tài liệu không

“Xin thứ lỗi, đồng chí đại tá, nhưng chúng tôi nhận lệnh kiểm soát an ninh nghiêm ngặt trong khu vực này. Hiếm thấy một cảnh một người đàn ông trong trang phục phương tây chạy bộ vào buổi sáng”

“Toi nghĩ chạy bộ là điều hiếm thấy đối với đội của anh” Bondarenko lạnh lùng nói

“Trên đỉnh núi này hầu như không có chỗ cho tâp luyện thể chất, thưa đồng chí đại tá”

“Thật không?” Bondarenko mỉm cười khi lấy ra sổ ghi và bút chì “Đồng chí than phiền đang thực hiện nghiêm túc nhiệm vụ cảnh vệ nhưng không đạt tiêu chuẩn rèn luyện thân thể của quân đội. Cảm ơn đồng chí đã cung cấp cho tôi thông tin này, đồng chí Trung úy, tôi sẽ thảo luận chuyện này với chỉ huy của anh. Bây giờ tôi có thể đi chưa?”

“Về mặt kỹ thuật, tôi có lệnh phải hộ tống tất các các khách đến thăm chính thức”

“Tuyệt vời, tôi muốn có người chạy cùng. Anh có muốn chạy cùng tôi không, đồng chí trung úy?”

Viên sỹ quan KGB nhận ra mình rơi vào bẫy. 5 phút sau, anh ta thở như một con cá mắc cạn.

“Mối đe dọa an ninh chính của anh là gì?” Bondarenko ác ý hỏi, vì tốc độ của anh không hề chậm lại

“Chỗ này chỉ cách biên giới Afghanistan 110km” viên trung úy khó nhọc trả lời “Họ thường xuyên cử vài tên cưới vào lãnh thổ của Liên Xô, như anh đã từng nghe nói”

“Họ có tạo liên hệ với dân địa phương không?”

“Chúng tôi chưa phát hiện ra, nhưng đây là vấn đề cần chú ý Phần lớn cư dân ở đây theo đạo hồi” viên trung úy bắt đầu ho Gennady dừng lại

“Trong không khí lạnh như vậy, tôi thấy đeo khẩu trang sẽ đỡ hơn” anh nói “như vậy không khí hít vào sẽ không lạnh lắm. Đồng chí trung úy, hãy ưỡn ngực và hít thở sâu. Nếu ông chí thực hiện nghiêm túc các quy định về an ninh thì đồng chí và người của mình phải có sức khỏe tốt. Người Afghanistan rất khỏe. Hai năm trước tôi cùng với một đội Spetznaz đã truy đuổi họ suốt 6 quả núi hiểm trở mà chưa bao giờ bắt được họ” Ngược lại họ bắt được chúng tôi, nhưng anh không nói câu này. Bondarenko sẽ không bao giờ quên trận phục kích đó

“Máy bay trực thăng thì sao?”

“Đồng chí trẻ tuổi, chúng không thể bay trong điều kiên thời tiết xấu và khi đó thì chúng toi đang cố gắng chứng minh rằng chúng ta có thể chiến đấu trong các dãy núi”

“Chà, tất nhiên, chúng tôi phải tuần tra qua núi suốt ngày”

Những lời này khiến Bondarenko không hài lòng và viên đại tá quyết tâm kiểm tra “Chúng ta đã chạy bao xa?”

“2km”

“Không khí loãng khiến mọi thứ trở nên khó khăn. Đi nào, chúng ta sẽ đi bộ trở lại”

Cảnh bình minh thật lộng lẫy. Mặt trời đỏ khuất sau dãy núi vô danh ở phía đông và khi nó dần cao lên, ánh sáng tiến dần về phía những sườn đồi, đẩy bóng tối vào những thung lũng lạnh giá sâu dưới đáy. Ngay cả đối với những chiến binh Mudjaheddin độc ác và man rợ, cơ sở này không phải là một mục tiêu dễ dàng. Cách bố trí của các tháp canh rất lý tưởng, hỏa lực có thể kiểm soát bán kính vài km. Họ không sử dụng đèn rọi vì phải cân nhắc đến những dân thường sống ở đây. Tuy nhiên, các thiết bị nhìn đêm hồng ngoại hiệu quả hơn đèn rọi, và anh tin rằng các đơn vị KGB ở đây đang sử dụng chúng. Ngoài ra – anh nhún vai – vấn đề an ninh căn cứ không phải là nguyên nhân anh bị cử xuống đây, dù nó là lý do chính đáng để kiểm tra chi tiết an ninh của KGB

“tôi có thể hỏi sao anh kiếm được bộ quần áo thể nào này không?” viên sỹ quan KGB hỏi trong khi vẫn đang thở dốc

“Đồng chí trung úy, anh lập gia đình chưa?”

“Rồi, thưa đồng chí đại tá”

“Về mặt cá nhân, tôi không hỏi vợ tôi đã mua quà sinh nhật tặng tôi ở đâu. Tất nhiên, tôi không phải là người thích che dấu” Bondarenko thực hiện vài động tác gập gối sâu hơn chứng minh rằng anh vẫn là người khỏe hơn

“Đại tá, dù nhiệm vụ của chúng ta không giống nhau, nhưng cả hai chúng ta đều đang phục vụ Liên Bang Xô Viết. Tôi là một sỹ quan trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm, như anh đã nói rõ ràng. Một trong những điều khiến tôi phiền lòng là sự cạnh tranh không cần thiết giữa quân đội và KGB

Bondarenko quay lại nhìn viên trung úy “Nói hay lắm, đồng chí sỹ quan trẻ. Có lẽ cậu đeo quân hàm tướng quân, cậu sẽ nhớ đến cảm giác lúc này” Anh chia viên trung úy KGB ở phía sau bốt bảo vệ và đi nhanh về tòa nhà khách, làn gió ban mai khiến mồ hôi chảy trên cổ anh có thể chuyển thành nước lạnh đe dọa sức khỏe. Anh bước nhanh vào trong và đi thang máy lên phòng. Không có gì đáng ngạc nhiên khi không có nước nóng để tắm lúc sáng sớm thế này. Viên đại tá chấp nhận tắm nước lạnh để xua đi cơn buồn ngủ cuối cùng, cạo râu và mặc quần áo trước khi bước xuống căng tin ăn sáng.

Ông không phải đến Bộ trước 9 giờ và đang trên đường đến phòng tắm hơi. Một trong những điều Filitov học được trong nhiều năm qua là để giúp cho người tỉnh táo và sảng khoái thì xông hơi tốt hơn bất kỳ phương pháp nào. Phương pháp này đã được ông thử nhiều lần. Viên trung sỹ lái xe đưa ông đến Phòng Tắm Sandunovski cạnh Cầu Kuznetskiy, cách điện Kremlin 6 tòa nhà. Đây là nơi ông thường đến vào mỗi sáng thứ 4 và dù ông đã đến sớm nhưng vẫn có người còn đến sớm hơn. Một vài người trong số họ cũng có thể là người quan trọng đang bước lên cầu thang bằng đá cẩm thạch rộng rãi để đến bể tắm hạng nhất ở tầng hai (tất nhiên là giờ không thể nói thẳng ra như thế), vì hàng nghìn người Moscow có cùng tiêu chuẩn với viên đại tá cả về căn bệnh và phương pháp chữa bệnh. Vài người trong số họ là phụ nữ và Misha tự hỏi liệu cơ sở vật chất dành cho phụ nữ nơi đây có khác xa với tiện nghi mà ông đang sử dụng không. Thật lạ. Ông đã đến đây tắm từ hồi ông làm việc ở Bộ quốc phòng năm 1943 và chưa bao chú ý đến khu vực dành cho phụ nữ. Chà. Mình già mất rồi

Mắt ông đỏ ngầu và nặng trĩu khi ông cởi quần áo. Trần chuồng, ông lấy một chiếc khan tắm dày cộp trên giá đặt ở cuối phòng và một bó cành bạch dương. Filitov hít thở bầu không khí mát vẻ, khô ráo trong phòng thay đồ trước khi mở cửa tiến vào khu vực phòng xông hơi. Hầu hết các sàn lát đá cẩm thạch trước đây giờ đã được thay thế bằng gạch màu cam. Anh vẫn nhớ nền nhà bằng đá cẩm thạch vẫn còn gần như nguyên vẹn khi được thay thế

Hai người đàn ông khoảng 50 tuổi đang nói chuyện gì đó, có thể là về đề tài chính trị. Dù hơi nước từ hộp nóng giữa phòng rít lên ông vẫn có thể nghe thấy âm thanh rổn rảng. Misha đếm thấy còn 5 người nữa, đầu đều gục xuống, chịu đựng cảm giác say nôn nao khó chịu. Ông chọn một vị trí ở hàng đầu và ngồi xuống

“Chào buổi sáng, đồng chí đại tá” Một người chào ông cách đó 5m

“Chào buổi sáng, đồng chí học giả” Misha đáp lại người quen bằng giọng điệu quen thuộc. Hai tay ôm mấy cành bạch dương chờ đợi cơ thể bắt đầu đổ mồ hôi. Rất nhanh sau đó cơ thể của ông đã đổ mồ hôi khi nhiệt độ trong phòng là 140 độ F. Ông cẩn thận điều chỉnh hô hấp như những người có kinh nghiệm tắm hơi đều làm. Viên aspirin ông uống cùng với nước trà buổi sáng đang bắt đầu phát huy tác dụng, dù đầu ông vẫn đang rất nặng và hốc mắt sưng vù. Ông đập cành cây quất ngang lưng như một cách tống khí độc trong người

“Vị anh hùng Stanlingrad của chúng ta sáng nay có khỏe không?” Viên học giả kiên trì hỏi tiếp.

“Cảm giác tốt như thiên tài của Bộ giáo dục” câu trả lời của ông kéo theo một nụ cười gượng gạo. Misha chưa bao giờ nhớ tên ông ta, Ilya Vladimirovich gì đó. Cái loại ngu nào có thể cười lớn được trong lúc đang nôn nao chứ? Gã này có lần kể hắn uống rượu vì vợ. Mày uống vì đã thoát khỏi cô ấy, đúng không? Mày đã nhiêu lần khoe khoang ngủ được với con thư ký trong khi tao sẵn sàng đổi cả linh hồn chỉ để được nhìn thấy Elana một lần, và cả các con tao nữa, ông tự nhủ. Hai đứa con trai đẹp trai của mình. Nhớ những điều này vào những buổi sáng thế này thật tốt

“Tờ Provda hôm qua có nói về các cuộc đàm phán vũ khí” gã đàn ông vẫn lảm nhảm “Có hy vọng tiến bộ gì không?”

“tôi không biết” Misha trả lời.

Một người phục vụ bước vào. Cậu ta còn trẻ, khoảng 25 tuổi và không cao. Cậu ta đếm số đầu người trong phòng

“Có ai muốn uống gì không ạ?” cậu ta hỏi. Uống rượu trong phòng tắm hơi đáng nhẽ là tuyệt đối bị cấm nhưng bất cứ người Nga chân chính nào cũng nói hương vị vodka ở đây sẽ ngon hơn

“Không” nhiều tiếng trả lời đồng thanh. Misha hơi ngạc nhiên, it nhất sáng nay cũng không ai để ý đến vụ lấy độc trị độc (tức là lấy rượu giải rượu). Chà, hôm nay là giữa tuần, nếu là sáng thứ 7 thì sẽ khác

“Được ạ” viên phục vụ nói khi đi ra phía cửa “Có khăn sạch ở bên ngoài và máy sưởi ở bể bơi đã được sửa. Các đồng chí, bơi lội là môn thể thao rất tốt. Đừng quên vận động cơ đã được làm nóng sau khi tắm hơi để được sảng khoái cả ngày”

Misha nhìn lên, vậy đây là một người mới

“Tại sao họ phải chả vờ cmn chào mừng ở đây thế nhỉ?” Một người trong góc phòng lên tiếng hỏi

“Cậu ta chào mừng vì cậu ta không phải là thằng già say xỉn ngu ngốc” một người khác trả lời và khiến vài người bên cạnh bật cười

“5 năm trước, Vodka không khiến tôi cảm thấy thế nào. Tôi nói anh nghe, việc kiểm soát chất lượng không còn được tốt như trước” cái người đầu tiên lên tiếng nói

“Đồng chí, lá gan của anh không còn được tốt như trước”

“Điều khủng khiếp là chúng ta sẽ già đi” Misha ngay lại để xem ai nói câu đó. Đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi với cái bụng phồng trắng như con cá chết, điếu thuốc lấp ló trong miệng, vi phạm nghiêm trọng quy định trong phòng tắm

“Khủng khiếp hơn không phải là già đi mà những người trẻ như anh đã quên chuyện này” ông tự nhiên cất lời, cũng không biết tại sao. Những cái đầu ngẩng lên và nhìn thấy những vết sẹo sau lưng và trước ngực ông. Ngay cả những người không biết Mikhail Semyonovich Filitov là ai cũng biết rằng đây là người không dễ dàng ba hoa. Ông ngồi yên lặng thêm 10 phút nữa rồi rời đi.

Viên phục vụ vẫn đứng ở cửa khi ông ra. Viên đại tá đưa cho cậu ta cành bạch dương và khăn tắm của mình, sau đó bước đến phòng tắm nước lạnh. 10 phút sau ông đã trở thành người hoàn toàn mới, cơn đau và bực bội do rượu đã tan biến, ông không còn căn thẳng nữa. Ông nhanh chóng mặc quần áo và bước xuống nhà đi bộ đến nơi chiếc xe đang đợi. Viên trung sỹ để ý sự thay đổi từ cách ông bước đi và tự hỏi tự nướng chính mình như một miếng thịt thì có tác dụng chữa bệnh thần kỳ thế sao

Viên phục vụ có nhiệm vụ riêng của mình. Vài phút sau, khi anh hỏi lại lần nữa có ai cần phục vụ rượu không thì có 2 người trong phòng tắm đổi ý. Anh bước nhanh ra khỏi cửa sau tòa nhà đến một cửa hàng nhỏ mà chủ cửa hàng kiếm được tiền từ “nghề tay trái” bán rượu còn hơn là giặt là khô. Ít phút sau, viên phục vụ quay lại với một chai nửa lít “vodka”- nó không có nhãn hiệu thông tường: Stolychnaya thượng hàng dùng để xuất khẩu và phục vụ tầng lớp tinh anh với giá cao hơn gấp đôi giá thị trường. Do nhà nước kiểm soát chặt chẽ việc bán rượu mà ngành kinh doanh mới và có lợi nhuận cao này xuất hiện trên thị trường chợ đen trong thành phố. Người phục vụ đưa lại một cuộn băng cát xét nhỏ mà đầu mối của anh ta đã chuyển giao cùng với những cành bạch dương. Anh ta giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm. Đây là đầu mối duy nhất anh phải chăm sóc. Anh không biết tên của người đó, và nói ra cụm từ mật mã với nỗi sợ hãi tự nhiên vì mạng lưới tại Moscow của CIA từ lâu đã bị bộ phận phản gián của KGB xâm nhập, viên Phó Phòng Phụ Trách Thứ Hai đang sợ đó. Anh đang ở trong tình thế sống chết và anh biết điều này. Nhưng anh phải làm gì đó. Kể từ khi ở Afghanistan, những thứ anh đã chứng kiến và những thứ anh buộc phải làm. Anh tự hỏi ông già đầy sẹo kia là ai nhưng tự nhắc bản thân rằng không nên hỏi về nguồn gốc và thân thế của người đó. Đó không phải việc của anh

Khách hàng của tiệm giặt là khô chủ yếu là người nước ngoài, bao gồm các nhà báo, thương nhân và vài nhà ngoại giao, cùng với vài ông già Nga muốn bảo vệ quần áo mua ở nước ngoài. Một trong số họ đến lấy một chiếc áo khoác mua ở Anh, trả 3 rúp và rời đi. Cô đi bộ qua hãi dãy nhà đến trạm metro gần nhất, đi thang cuốn xuống ga ngầm và bắt tàu tuyến Zhdanovsko-Krasnopresnenskaya, tuyến được đánh dấu màu tím trên bản đồ giao thông thành phố. Con tàu đông đúc và không ai để ý đến chuyển cô đã chuyển giao cuộn băng cát sét. Thực tế cô cũng không nhìn thấy mặt người cô chuyển giao hàng. Anh ta xuống ngay ở trạm kế tiếp, Pushkinskaya và đi tiếp đến ga Gorkovskaya mất 10 phút. Sau đó cuộn băng cát sét lại được đưa tiếp cho một người khác vốn đang trên đường làm việc đến đại sứ quán, anh ta đến hơi muộn vào sáng nay do tham gia bữa tiệc ngoại giao tối qua.

Tên anh là Ed Foley, phụ trách báo chí của Đại Sứ Quán Hoa Kỳ tại Ulitsa Chaykovskogo. Anh và vợ anh, Mary Pat, một đặc vụ CIA khác, đã đến Moscow làm việc gần 4 năm và cả hai đều mong một ngày nào đó sẽ vĩnh viễn thoát khỏi thành phố u ám và lạnh lẽo này. Họ có hai đứa con và cả hai đều đã lâu không ăn xúc xích nóng và được chơi bóng

Điều này không có nghĩa rằng họ không đạt được thành tích gì trong công việc ở nước ngoài. Người Nga biết rõ CIA có vài cặp vợ chồng là đồng đội trong hoạt động hiện trường, nhưng ý tưởng mấy tên gián điệp mang cả con cái ra nước ngoài vẫn là cái gì đó mà Liên Xô khó chấp nhận. Đó cũng là vấn đề vỏ bọc nữa. Ed Foley đã từng là phóng viên của tờ New York Times trước khi làm ở Bộ Ngoại Giao- bởi vì, như anh giải thích, tiền lương được trả tương đương nhau nhưng một phóng viên chuyên phỏng vấn cảnh sát địa phương sẽ không bao giờ được đi qua Attica. Vợ anh dành hầu hết thời gian ở nhà chăm con- dù cô là giáo viên dạy thay khi cần ở Trường Anglo-Amecian tại số 78 đường Leninsky Prospekt- thường đưa bọn trẻ đi chơi vào những ngày tuyết rơi Con trai lớn của họ chơi ở đội khúc côn cầu dành cho tuổi thiếu niên và các sỹ quan KGB theo dõi họ thường viết trong hồ sơ rằng Edward Foley II là một cầu thủ chạy cánh xuất sắc dù mới 7 tuổi. Điều mà nhân viên chính phủ Liên Xô thực sự tức giận với gia đình này là sự tò mò khó hiểu của anh chàng Foley với hoạt động tội phạm trên đường phố của thủ đô Moscow, vốn tồi tệ hơn rất nhiều so với những gì anh từng viết trên tờ báo New York City.Nhưng điều đó cũng chứng minh rằng anh vô hại. Anh thường hỏi quá nhiều, không giống một nhân viên tình báo. Vì nhân viên tình báo thường cố gắng làm mọi thứ có thể để che dấu bản thân

Foley đi bộ qua vài dãy nhà từ ga metro. Anh lịch sự gật đầu chào với những người lính canh gác ngoài tòa nhà trang nghiêm, rồi với viên trung sỹ thủy quân lục chiến bên trong trước khi bước đến văn phòng. Nơi đây khá giản dị. Trong Báo Cáo Tóm Tắt USSR của Bộ Ngoại Giao có mô tả chính thức Đại Sứ Quán là “chật chội và khó bảo trì”. Foley nghĩ, người viết báo cáo này hẳn đã miêu tả nó giống như một “tòa nhà xóm liều” ở khu Nam Bronx, New York. Trong lần cải tạo gần đây nhất, văn phòng của anh được cải tạo từ một nhà kho và phòng dụng cụ thành một văn phòng gần như vô dụng có diện tích 10m2. Tuy nhiên, căn phòng nhỏ này chính là phòng tối đầy riêng tư và đó là lý do vì sao trạm CIA đã được thiết lập tại phòng này suốt 20 năm qua, dù Foley là người Sếp đầu tiên của trạm có nhà riêng ở ngoài kia

Foley mới 33 tuổi, cao gầy, gốc Irleand, lớn lên ở khu Queens, New York, có trí thông minh sắc sảo, tâm trí bình tĩnh và khuôn mặt nghiêm túc, những thứ đã giúp anh nổi bật tại học viện Holy Cross. Được CIA tuyển dụng vào năm học cuối, anh làm thuê tại tờ Times 4 năm và xác lập được “huyện thoại” cá nhân của riêng mình. Các đồng nghiệp vẫn nhớ anh là một phóng viên có năng lực, nhưng tương đối lười biếng, không bao giờ chịu đi đâu mà chỉ thực hiện các bài báo copy. Biên tập viên không hề buồn khổ khi anh bỏ việc mà chuyển sang làm việc cho chính phủ, vì vị trí của anh đã được thay thế bởi một cậu chàng trẻ hơn đến từ Trường Báo Chí Columbia sẵn sàng chạy xung quanh và xục mũi vào các tin tức nóng hổi. Các đồng nghiệp tờ Times hiện tại ở Moscow vẫn nói chuyện với bạn bè và đồng nghiệp của anh rằng anh là một kẻ ngớ ngẩn, đúng hơn là buồn tẻ. Kết quả nó lại mang lại lời ngợi khen ch công việc tình báo: Anh ta à? Anh ta không đủ thông minh để làm điệp viên. Vì lý do này và vài lý do khác, Foley được tin tưởng giao nhiệm vụ liên lạc với nhân viên tình báo xuất sắc nhất, tồn tại lâu dài nhất của CIA trên đất Nga, Đại tá Mikhail Semyonovich Filitov, mật danh “HỒNG Y”. Bản thân cái tên mật danh này đã được xếp vào hạng tối mật, chỉ có 5 người trong CÔNG TY (CIA) được phép biết rằng nó có ý nghĩa hơn nhiều một vị giáo dân mũ đỏ với cấp bậc ngoại giao danh giá

Thông tin thô của HỒNG Y gửi đến được xếp loại là TỐI MẬT ĐẶC BIỆT/CHỈ ĐƯỢC NHÌN- A và chỉ có 6 người được xếp loại A trong toàn bộ chính phủ Mỹ được phép đọc. Mã của thông tin được thay đổi hàng tháng. Mã của tháng này là SATIN, cũng có không quá 20 người có thể biết đến mã này. Dù dưới mã là vậy nhưng tin tức phải được diễn giải cụ thể và viết lại khéo léo sau khi cho 6 người cấp A đọc

Foley lấy cuộn cát xét từ túi và tự tay đóng cửa giam mình trong phòng tối. Anh có thể làm việc này ngay cả khi say xỉn hoặc nửa tỉnh nửa mê. Thực tế đã vài lần anh làm thế rồi. Trong vòng 6 phút công việc đã xong và Foley dọn dẹp phòng tối. Nếu biên tập viên tờ New York mà nhìn thấy anh ta làm việc ở Moscow sạch sẽ như vậy sẽ rất ngạc nhiên cho mà xem

Foley đã tuân theo quy trình không thay đổi trong suốt gần 30 năm với HỒNG Y. Anh xem xét 6 âm bản bằng kính lúp để kiểm tra phim 35mm. Anh ghi nhớ những nội dung viết trên đó trong vài giây, rồi gõ bản dịch bằng máy đánh chữ cầm tay cá nhân. Đây là máy đánh chữ thủ công với dải ruy băng cũ đã sờn rách, chẳng có ích cho bất kỳ ai, đặc biệt là KGB. Giống như nhiều phóng viên, Foley không phải là người đánh máy giỏi. Nhiều chữ trên các trang anh đánh máy bị trùng và X-xóa. Giấy đã được xử lý bằng hóa học và không thể dùng tẩy xóa chữ. Anh mất thêm 2 giờ để soạn ra bản thảo. Khi xong việc, anh kiểm tra lần cuối bộ phim để đảm bảo không bỏ sót bất kỳ tin gì hoặc không mắc mất kỳ lỗi ngữ pháp nghiêm trọng nào. Hài lòng, anh vò cuộn phim thành những quả bóng nhỏ trong tâm trạng lo lắng mà đến giờ vẫn chưa quen, cho chúng vào một cái gạt tàn kim loại và biến bằng chứng duy nhất về sự tồn tại của HỒNG Y thành tro. Sau đó anh châm một điếu xì gà để xua đi mùi khét lẹt đặc trưng của celluloid bị đốt cháy. Gấp tờ giấy cho vào túi, Foley bước lên tầng vào phòng liên lạc của ĐSQ. Tại đây, anh soạn thảo một bức điện vô hại gửi tới Hộp 4108, Bộ ngoại giao ở Washington “Hãy trả lời cuộc gọi vào ngày 29 tháng 12, bản báo cáo chi phí được gửi trong túi thư. Foley. Hết” Là người phụ trách báo chí, Foley phải trả rất hiều hóa đơn quán bar cho các đồng nghiệp cũ vốn hay coi thường anh đến mức anh chẳng buồn trả đũa; anh phải viết khá nhiều báo cáo giải trình chi phí cho các công chức ngoại giao ở Foggy Bottom và điều khiến anh cảm thấy thú vị là hội bạn báo chí luôn làm việc rất tích cực để duy trì vỏ bọc cho anh

Tiếp theo anh tìm người phụ trách chuyển phát nhanh cố định trong ĐSQ. Dù vị trí này ít người biết, nhưng đây là một phần trong hoạt động thường ngày của ĐSQ ở Moscow đã không hề thay đổi từ năm 1930. Luôn có một thư tín cầm một túi thư ra ngoài gửi, nhưng giờ thì anh ta có thêm những nhiệm vụ khác. Viên chuyển thư cũng là một trong 4 người trong ĐSQ biết Foley thực sự làm việc cho cơ quan nào của chính phủ. Ông là một sỹ quan quân đội đã nghỉ hưu, được tặng thưởng DSC và 4 trái tim vì có công vận chuyển đường hàng không những người lính thương vong trên chiến trường Việt Nam. Nụ cười của ông ấy với mọi người giống hệt như cách cười của người Nga, chỉ có miệng nhếch lên chứ mắt chẳng thèm chuyển động

“Muốn bay về nhà tối nay không?”

Mắt ông già sáng lên “Bắt kịp trận Super Bowl chủ nhật này không? Cậu đang đùa chắc. Đến văn phòng của cậu lúc 4 giờ chiều nhé?”

“Đồng ý” Foley đóng cửa và quay lại văn phòng. Viên chuyển thư tự đặt vé máy bay lúc 5.40 chiều của Hãng hàng không British Airways bay đến Heathrow.

Do chênh lệch múi giờ giữa Washington và Moscow nên bức điện của Foley đến D.C vào sáng sớm hôm sau. Vào lúc 6 giờ sáng, một nhân viên CIA bước vào phòng thư của Bộ Ngoại Giao lấy thư của CIA từ 1 tá hộp thư, rồi lái xe đến Langley. Anh từng là sỹ quan thực địa cấp cao của Ban Tác Chiến (Operations Directorate) nhưng giờ bị cấm thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài do bị thương nghiêm trọng tại Budapest-nơi một thăng lưu manh đường phố đã đánh anh đến vỡ xương sọ và bị cảnh sát địa phương kết án 5 năm. Viên đặc vụ nghĩ, nếu họ biết sự thật, họ hẳn sẽ trao huân chương cho hắn. Giờ thì anh đi chuyển thư cho các bộ phận liên quan và quay trở lại văn phòng mình

Bức thư nằm sẵn trên bàn của Bob Ritter khi ông đến sở làm lúc 7.25. Ritter là phó giám đốc CIA phụ trách hoạt động thực địa. các sỹ quan hoạt động thực địa. Bộ phận của ông, về mặt kỹ thuật được biết tới là Bộ phận Tách Chiến, bao gồm tất cả các sỹ quan hoạt động thực địa/hiện trường và tất cả các công dân nước ngoài được họ tuyển dụng và làm việc như điệp viên. Như thường lệ, tin nhắn từ Moscow luôn có nhiều hơn một nội dung, nhưng cái này là quan trọng nhất – và ngay lập tức được ông cất vào tủ cá nhân, và ông chuẩn bị nghe nhân viên trực đêm báo cáo lúc 8.00

“Cửa mở”. Quay trở lại chuyện ở Moscow, Foley nhìn lên khi thấy tiếng gõ cửa. Viên chuyển thư bước vào

“Máy bay sẽ cất cánh trong 1 giờ nữa. Tôi phải nhanh lên”

Foley thò tay xuống dưới bàn lấy ra một thứ như là hộp thuốc lá màu bạc đắt tiền. Anh đưa nó qua và viên chuyển thư cẩn thận đưa nó vào túi ngực. Bên trong hộp là những trang giấy đã được đánh máy, kèm theo một bộ sạc tia pháo nhỏ. Nếu hộp được mở không đúng cách hoặc bị tăng tốc đột ngột- như là rơi xuống sàn, thiết bị sẽ tự động bắt lửa và đốt cháy giấy đựng trong đó. Nó thậm chí đốt cháy luôn cả quần áo của người chuyển thư, vì vậy ông nhận nó rất cẩn thận

“tôi sẽ quay lại vào sáng thứ ba. Cậu có muốn tôi mang gì cho cậu không, Foley?”

“tôi nghe nói cuốn Far Side mới được xuất bản” người chuyển thư bật cười

“OK, tôi sẽ kiểm tra. Cậu có thể trả tiền đó cho tôi khi tôi quay lại”

“Chúc chuyến đi an toàn, Augie”

Một trong những người lái xe của Đại Sứ Quán đưa Augie Gianini tới sân bay Sheremetyevo, cách thủ đô Moscow 19 dặm nơi viên chuyển thư với hộ chiếu của Bộ Ngoại Giao đã nhanh chóng vượt qua cửa an ninh và lên ngay máy bay British Airways để bay đến sân bay Heathrow Airport. Ông đặt túi lên ghế bên cạnh cửa sổ còn mình ngồi ở ghế giữa. Các chuyến bay từ Moscow hiếm khi kín chỗ và ghế bên trái của ông vẫn còn trống. Chiếc Boeing xuất phát đúng giờ. Cơ trưởng thông bao thời gian bay và điểm đến, máy bay hướng ra đường băng cất cánh. Khi khi máy bay rời lãnh thổ Liên Xô, như vẫn thường xảy ra, 150 hành khách cùng vỗ tay tán thưởng. Viên đưa thư luôn cảm thấy buồn cười khi thấy cảnh tượng này. Giannini lấy một cuốn tiểu thuyết bìa mềm trong túi ra và bắt đầu đọc. Ông không thể uống rượu trên máy bay, tất nhiên, và cũng không thể ngủ và ông quyết định sẽ không ăn cho đến khi đổi máy bay. Tiếp viên mang cho ông một tách cà phê

3 giờ sau, chiếc Boeing 747 hạ cánh xuống sân bay Heathrow. Một lần nữa ông lại dễ dàng đi qua các cửa an ninh. Ông đã dành thời gian trên máy bay nhiều hơn hầu hết các phi công dân dụng, vì vậy ông được phép vào phòng đợi VIP tại hầu hết các sân bay trên thế giới. Ông đợi thêm 1 tiếng đồng hồ để leo lên chiếc Boeing 747 tiếp theo bay đến sân bay quốc tế Dulles tại Washington

Khi bay qua Đại Tây Dương, viên đưa thư thích thú thưởng thức bữa ăn của hãng Pan Am và một bộ phim ông chưa từng xem, điều rất hiếm gặp. Ngay khi ông đọc xong cuốn sách thì máy bay cũng bắt đầu hạ cánh xuống Dulles. Viên phi công xoa mặt và cố nhớ xem giờ đang là mấy giờ ở Washington. 15 phút sau ông leo lên chiếc Ford đăng ký biển số của chính phủ hướng về phía đông nam. Ông ngồi ghế trước vì muốn được duỗi chân cẳng thoải mái

“Chuyến bay thế nào?” viên tài xế hỏi

“Như mọi khi: Ch..án Ch…ết” Nhưng chuyện này dễ hơn nhiều so với nhiệm vụ vận chuyển thương binh ở miền trung VN. Chính phủ trả cho ông 20.000usd/năm chỉ để ông ngồi trên máy bay và đọc sách, thêm tiền lương hưu bên quân đội khiến ông có được cuộc sống vô cùng thoải mái. Vì vậy ô