PHẦN KẾT ĐIỂM CHUNG
Ortiz không ngạc nhiên khi thấy viên thiếu tá một mình tiến vào. Báo cáo về trận chiên đó đã đến trước đây 1 giờ và một lần nữa viên sỹ quan CIA lại chuẩ bị vài túi thiết bị. Lính của Cung Thủ đã mở đường máu để thoát. Khi rời trại tị nạn này, họ có 200 người, giờ còn chưa đến 50 người trở về được vào ngày đầu xuân. Viên thiếu tá ngay lập tức liên lạc với các nhóm du kích khác. Uy tín và sứ mệnh nhóm ông vừa thực hiện đã giúp ông được ngồi ngang bằng với các thủ lĩnh lớn tuổi và già đời hơn. Trong chưa đầy một tuần, đội của ông đã được những chiến binh háo hức mới gia nhập bổ xung gần hết nhân lực thiếu hụt. Thỏa thuận của Cung Thủ với Ortiz vẫn được duy trì, có hiệu lực
“Ông có về ngay không?” viên sỹ quan CIA hỏi nhà lãnh đạo mới
“Tất nhiên, giờ chúng tôi đang chiến thắng” viên thiếu tá tự tin nói ngay cả khi ông không biết niềm tin này đến từ đâu
Ortiz quan sát họ rời đi ngay trong đêm, một đội quân nhỏ dữ dằn được lãnh đạo bởi một người lính được đào tạo. Anh hy vọng điều này sẽ tạo ra sự khác biệt
Gerasimov và Filitov không bao giờ gặp lại nhau nữa. Các cuộc phỏng vấn kéo dài nhiều tuần và được tổ chức ở nhiều địa điểm khác nhau. Filitov được đưa tới Trại Peary, Virginia nới ông gặp một thiếu tá quân đội Hoa Kỳ đeo kính và nói những gì ông nhớ về đột phá của người Nga trong công nghệ laze. Ông già tò mò khi thấy cậu bé tỏ ra rất hào hứng với những thứ mà ông thuộc lòng nhưng chưa bao giờ hiểu hết
Sau đó la các cuộc giải thích thường kỳ về sự nghiệp thứ hai của ông, điều diễn ra song song với sự nghiệp thứ nhất. Hàng loạt các nhân viên thực địa đên thăm, dùng bữa với ông và đi bộ, uống rượu, điêu khiến các bác sỹ lo lắng nhưng không ai ngăn được Hồng Y. Nơi ở của ông được bảo vệ chặt chẽ, thậm chí còn gắn bọ. Những người giám sát đã rất ngạc nhiên khi thấy ông thỉnh thoảng còn nói mơ
Một sỹ quan CIA vừa mới về hưu 6 tháng được lệnh giám sát ông đã đặt tờ báo đang đọc xuống khi thấy ông lại nói mơ. Ông mỉm cười lắng nghe âm thanh trong tai nghe trong khi mắt vẫn lướt lên tít báo về chuyến thăm của Tổng Thống tới Moscow. Ông già cô đơn đó, sỹ quan CIA nghĩ, hầu hết bạn của ông ấy đã chết và giờ chỉ có thể gặp họ trong giấc ngủ. Phải chăng đó là lý do vì sao ông ấy làm việc cho chúng ta? Tiếng thì thầm chợt dừng lại và “người chăm sóc” Hồng Y ở phòng bên cạnh vẫn tiếp tục đọc báo
“Đồng chí đội trưởng” Romanov nói
“Ù, hạ sỹ?” Misha để ý, giấc mơ này hiện thực hơn hầu hết giấc mơ trước, ngay lập tức ông hiểu lý do
Al và Candi đnag tận hưởng tuần trăng mật trong sự bảo vệ của các sỹ quan an ninh, tổng cộng 4 ngày – nhưng họ không muốn nghỉ việc quá lâu. Thiếu tá Gregory nhấc điện thoại khi thấy chuông reo
“Vâng, ý tôi là, vâng, sir” Candi nghe anh trả lời, rồi một tiếng thở dài. Một cái lắc đầu trong bóng tối “Thậm chí không có nơi nào để gửi hoa đến đó? Liệu tôi và Candi có thể…Ồ…tôi hiểu. Cảm ơn đã gọi điện, tướng quân” cô nghe thấy anh đặt điện thoại xuống và lại thởi dài
“Candi, em dậy chưa?”
“Rồi”
“Đứa con đầu tiên của chúng ta, tên của nó sẽ đặt là Mike”
Nhiệm vụ chính của thiếu tướng Grigoriy Dalmatov, tùy viên quân sự của Đại sứ quán Liên Xô ở Washington là thu thập thông tin tình báo, nhưng ông cũng tham gia một số hoạt động xã hội mâu thuẫn với nhiệm vụ chính của mình. Ông hơi tức giận khi nhận được cuộc gọi của Lầu Năm Góc yêu cầu ông lái xe qua trụ sở quân sự Hoa Kỳ-nhưng còn ngạc nhiên hơn khi họ yêu cầu ông mặc đầy đủ đồng phục. Chiếc xe của ông dừng lại ở lối vào, và một đại úy lính dù hộ tống ông vào trong, rồi vào văn phòng của tướng Ben Crofter, tham mưu trưởng lục quân Hoa Kỳ “Tôi có thể hỏi là đang xảy ra việc gì không?”
“Có vài thứ chúng tôi nghĩ ông muốn xem, Grigoriy” Crofter tỏ ra bí ẩn. Họ đi bộ dọc theo qua tòa nhà và đến bãi đỗ máy bay của Lầu Năm Góc, trước sự ngạc nhiên của Dalmatov, họ lên một chiếc máy bay trực thăng của hải quân bay về vùng núi Maryland. 20 phút sau thì máy bay hạ cánh. Dalmatov lại ngạc nhiên vì nó hạ cánh xuống trại David. Một thành viên của đội bảo vệ thuộc thủy quân lục chiến trong bộ đồ xanh dương bước đến chào khi họ xuống máy bay và hộ tống họ vào một khu rừng nhỏ. Vài phút sau, họ đến một khu đất trống. Dalmatov không biết nơi đây còn có một khu rừng bạch dương, có lẽ rộng khoảng nửa mẫu Anh và khu đất trống này nằm gần đỉnh đồi nhìn ra vùng nông thôn yên bình xung quanh rất đẹp
Và có một cái hố hình chữ nhật được đào sẵn ở đó, sâu khoảng 6 feet. Kỳ lạ là không có bia mộ nào và đất được cắt cẩn thận để sẵn sàng lấp lại.
Xung quanh có nhiều lính thủy đánh bộ mặc quần áo rằn rì với súng lục thắt lưng. Chà, cũng không có gì lạ khi quanh đây anh ninh được thắt chặt và đây là lần đầu tiên trong nửa giờ, viên tướng không thấy điều khiên mình ngạc nhiên, điều cũng khiến ông cảm thấy thoải mái hơn một chút
Một chiếc xe jeep chạy tới. Hai lính thủ đánh bộ – trong bộ quần áo màu xanh lam- bước ra và dựng một khung đúc sẵn xung quanh hố. Dalmatov nghĩ,chắc hẳn họ đã diễn tập từ trước vì họ chỉ mất ba phút để làm xong. Rồi một chiếc xe tải có trọng lượng dưới 1 tấn lao xuyên qua rừng, theo sau là vài chiếc xe jeep. Có một chiếc quan tài bằng gỗ sồi được chế tác tinh xảo trên chiếc xe bán tải, và nó dừng lại cách lăng mộ chỉ vài mét. Đội bảo vệ danh dự đã được tập hợp.
“Liệu tôi có thể hỏi tại sao tôi có mặt ở đây không?” Dalmatov không thể kìm nén, lên tiếng hỏi.
“Ông đến từ sư đoàn xe tăng, phải không?”
“Vâng, tướng Crofter, cũng giống như ông”
“Vậy thì đó chính là lý do ông được mời đến đây”
6 người trong đội danh dự khiêng chiếc quan tài. Viên trung sỹ vác súng dẫn đầu đoàn và mở nắp quan tài. Crofter đi về phía đó . Dalmatov há hốc mồm khi nhìn thấy ai bên trong
“Misha”
“Tôi nghĩ là ông biết ông ấy” Một giọng nói vang lên. Dalmatov quay lại
“Cậu là Ryan” những người khác cũng ở đó, Ritter của CIA, tướng Parks và một cặp đôi trẻ, khoảng 30 tuổi, Dalmatov đoán. Người vợ có vẻ đang có thai, dù khó mà nhận ra. Cô đang khóc yên lặng trong cơn gió xuân
“Vâng, sir”
Viên tướng Nga chỉ vào chiếc quan tài “Ở đâu… sao cậu lại…”
“Tôi vừa bay từ Moscow về. Tổng Bí Thư đã rất tử tế khi đưa lại cho tôi bộ quân phục và huân chương của đại tá. Ông ấy nói rằng, ông ấy nói rằng trong trường hợp của đại tá, ông ấy thích nhớ về ly do vì sao ông ấy nhận được 3 ngôi sao vàng này hơn. Chúng tôi hy vọng ông có thể nói với người của mình rằng Đại tá Mikhail Semyonovich Filitov, 3 lần nhận huân chương Anh Hùng Xô Viết, đã ra đi thanh thản trong giấc ngủ”
Dalmatov đỏ bừng mặt “Ông ấy đã phản bội quê hương- tôi sẽ không đứng đây và….”
“Tướng quân” Ryan nghiêm khắc và mạnh mẽ “Rất rõ ràng rằng Tổng Bí Thư của nước ông sẽ không đồng ý với lời ông vừa nói. Người đàn ông đó có thể là một người anh hùng hơn những gì ông biết, cho cả đất nước ông và đất nước tôi. Nói cho tôi nghe, tướng quân, ông đã tham gia bao trận chiến? Ông đã nhận bao nhiêu vết thương vì tổ quốc mình? Ông có thể thực sự nhìn người đàn ông đó và gọi ông ấy là kẻ phản quốc không? Trong bất cứ trường hợp nào…” Ryan ra hiệu với viên trung sỹ, anh ta quan đóng nắp quan tài lại, một thành viên Thủy quân lục chiến khác che quan tài bằng lá cờ Liên Xô. Một đội súng trường xếp hàng phía trước của ngôi mộ. Ryan lấy một mảnh giấy trong túi ra và đọc trích dẫn những hành động của Misha trước mộ. Những người cầm súng trường đã giơ súng và bắn lên không trung để bày tỏ sự chia buồn của họ. Một người thổi kèn Taps
Dalmatov tôn trọng đứng nhìn và giơ tay chào. Điều khiến Ryan tiếc nuối nhất là tang lễ không thể tổ chức nơi công cộng, nghi thức diễn ra đơn giản nhưng trang trọng, ít nhất là phải rất trang nghiêm.
“Sao lại ở đây?” Dalmatov hỏi khi xong buổi lễ
“Tôi muốn ông ấy an nghỉ ở Arlington hơn nhưng rồi có thể ai đó sẽ chú ý. Những ngọn đồi ở đây là Chiến trường Antietam, trận nội chiến đẫm máu nhất trong lịch sử của chúng tôi…. Ngày hôm đó, quân đội Liên minh lần đầu tiên đã đánh bại cuộc xâm lược phương bắc của Tướng Lee..Nó có vẻ là nơi thích hợp” Ryan nói “Nếu cần chọn một ngôi mộ không bia cho người anh hùng thì ít nhất nó cần phải gần nơi các đồng chí ngã xuống”
“Các đồng chí?”
“Dù sao đi nữa, tất cả chúng ta đều chiến đấu vì đức tin của mình…đây không phải chung ý chí sao?” Jack hỏi. Anh rời đi trên xe của mình, để lại Dalmatov đứng đó suy nghĩ.