← Quay lại trang sách

Chương 27 BÍ MẬT

Vatutin gọi điện cho Sếp trực tiếp của anh, người ngay lập tức gọi cho Phó chủ tịch thứ nhất của KGB, ông ta lại gọi điện cho một ai đó khác, và rồi gọi lại tới văn phòng sân bay nơi tất cả bọn họ đang ngồi đợi lệnh. Vatuin ghi lại nguyên văn những chỉ dẫn nhận được, sau đó đưa mọi người lên xe của Gerasimov và đưa ra hướng đi mà Jack không hiểu. Chiếc xe hướng thẳng xuyên qua những con phố còn vắng lặng trong buổi sáng sớm của Moscow- giờ mới chỉ qua nửa đêm và những người ra ngoài xem phim, rạp hát, và biểu diễn ba lê đều đã về nhà. Jack ngồi kẹt cứng giữa hai đại tá KGB và hy vọng rằng họ đưa anh về đại sứ quan nhưng họ vẫn tiếp tục đi, xuyên qua thành phố với tốc độ cao, rồi rẽ vào đồi Lenin Hills và tiến vào khu rừng bao quanh thành phố. Giờ thì anh bắt đầu thấy sợ. Quyền miễn trừ ngoại giao ở sân bay có vẻ chắc chắn hơn là trong rừng

Sau một giờ, vận tốc của ô tô chậm dần đều. Xe rẽ khỏi đường cao tốc và lái trên con đường sỏi quanh co trong rừng. Anh nhìn thấy rất nhiều người mặc quân phục bên ngoài cửa kính ô tô, và họ cũng mang theo súng trường tự động. Điều đó khiến anh quên mất cái đau ở chân và đầu gối. Chính xác thì anh đang ở đâu đây? Tại sao anh lại bị mang đến đây? Sao mấy người này lại trang bị súng…? Câu trả lời mà anh nghĩ ra rất đơn giản Đây không phải là một dấu hiệu tốt: Đưa anh đoạn đường …

Không! Họ không thể làm thế, anh cố phân tích hợp lý. Mình có hộ chiếu ngoại gao. Mình được rất nhiều người nhìn thấy còn sống ở sân bay. Có lẽ đại sứ Mỹ đã…nhưng ông ấy sẽ không ở đây. Ông ấy không đủ thẩm quyền để biết chuyện đang xảy ra và trừ khi họ có được tin tức từ chiếc máy bay đó..Dù sao thì họ cũng không phải không có khả năng….Nhưng đây là Liên Xô, như người ta nói, chuyện xảy ra đơn giản là coi như chưa hề xảy ra. Cửa xe đột ngột mở ra. Golovko ra ngoài và kéo Ryan ra cùng với ông. Điều duy nhất Jack chắc chắn là đừng có mà tỏ ra chống cự

Có một ngôi nhà, một ngôi nhà gỗ khá bình thường trong rừng. Các cửa sổ có rèm che ánh sáng vàng. Xung quanh nhà có hơn chục người, tất cả đều mặc quân phục và trang bị súng, nhìn chằm chằm vào anh một cách nhiệt tình, như thể anh là một mục tiêu giấy. Một sĩ quan bước tới và tiến hành khám xét toàn thân Ryan một cách chi tiết. Khi tay anh ta chạm vào vết rách ở đầu gối quần Ryan và đầu gối rướm máu, anh ta nghe thấy đối phương rên rỉ hai lần vì đau đớn. Sỹ quan này thản nhiên xin lỗi, điều này thực sự khiến Ryan bối rối. Viên sỹ quan gật đầu chào Golovko và Vatutin. Họ đưa cho anh ta súng ống của mình và dẫn Ryan vào nhà

Sau cánh của có một người lấy áo khoác của họ. 2 người nữa mặc đồ dân sự rõ là cảnh sát hoặc người của KGB. Họ mặc áo jacket không kéo khóa và Jack biết, dựa theo cách họ đứng thì chắc chắn có mang theo súng lục. Anh lịch sự gật đầu với họ, nhưng họ bơ nó đi, một người tiến tới lục soát lại lần nữa trong khi người kia đứng quan sát ở khoảng cách an toàn có thể nổ súng. Ryan ngạc nhiên khi thấy hai viên sỹ quan KGB cũng bị lục soát. Sau khi kiểm tra, người kia ra hiệu cho họ bước tiếp vào trong

Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Liên Xô Andrey Il’ych Narmonov đang ngồi trên chiếc ghế có đệm dày, tước mặt là một ngọn lửa vừa mới nhóm. Ông đứng lên khi thấy 4 người vào phòng va ra hiệu cho họ ngồi ở ghế sofa đối diện. Viên cảnh vệ đứng phía sau nhà lãnh đạo Liên Xô. Narmonov nói tiếng Nga. Golovko phiên dịch

“Cậu là?”

“John Ryan, sir” Jack nói. Tổng Bí Thư chỉ vào cái ghế đối diện để Ryan ngồi nhưng rồi để ý đến cái chân Ryan

“Anaoliy” ông nói với viên cảnh vệ, người ngay lập tức đỡ Ryan vào phòng tắm tầng 1, làm ẩm một chiếc khăn bằng nước ấm và đưa nó cho Ryan. Jack có thể nghe thấy mọi người nói chuyện trong phòng khách, nhưng tiếng Nga của anh ấy quá kém nên không thể hiểu được. Sau khi lau chân, anh cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng chiếc quần thì coi như xong rồi và chiếc quần để thay gần nhất – anh liếc nhìn đồng hồ – có lẽ đang đến gần Đan Mạch. Anatoliy theo dõi anh suốt. Viên cảnh vệ lấy ra gạc và băng từ trong tủ thuốc để băng vết thương cho Ryan, sau đó từ từ dìu anh vào phòng khách, cố gắng không làm Ryan cảm thấy đau.

Golovko vẫn còn ở đó, nhưng Vatutin đã rời đi, và chiếc ghế trống vẫn đang đợi. Anatoliy lại đứng sau Narmonov

“Ngọn lửa thật ấm ap” Jack nói “Cảm ơn đã cho phép tôi rửa đầu gối”

“Golovko nói với tôi rằng chúng tôi không phải chịu trách nhiệm cho vết thương đó, phải không?”

Thật là một câu hỏi lạ lùng với Jack, vì Golovko là người phiên dịch, vậy là Audrey Ily’ch nói được một ít tiếng Anh, phải không?

“Không, sir, tôi tự mình gây ra. Tôi không bị hành hạ theo bất kỳ cách nào” chỉ là khiến tôi sợ muốn tè ra quần thôi, Ryan nghĩ. Nhưng đó đúng là lỗi cmn của tôi. Narmonov nhìn anh trong sự quan tâm yên lặng khoảng nửa phút trước khi lại nói

“Tôi không cần các cậu giúp”

“Tôi không hiểu ý ngài, sir” Ryan nói dối

“Cậu thực sự nghĩ rằng Gerasimov sẽ hạ được tôi?”

“Sir, tôi không biết ông đang nói chuyện gì. Nhiệm vụ của tôi là cứu mạng một trong các điệp viên của chúng tôi. Làm việc này nghĩa là phải thỏa hiệp với Chủ tịch Gerasimov. Chỉ là vấn đề câu cá bằng mồi câu thích hợp”

“Và câu được con cá thích hợp” Narmonov bình luận. Hài hước và hóm hỉnh trong giọng nói của ông chẳng thể hiện gì trên mặt “Và điệp viên của các cậu là đại tá Filitov?”

“Vâng, sir. Ông biết chuyện đó rồi”

“Vừa mới biết”

Vậy là ông cũng biết rằng Yazov đã thỏa hiệp. Đồng chí Tổng Bí Thư, ông hẳn là biết họ đã tiến gần đến mục tiêu đến thế nào rồi chứ? Ryan không nói. Có lẽ Narmonoc cũng không biết

“Cậu có biết tại sao ông ây trở thành kẻ phản bội không?”

“Không, tôi không biết. Tôi chỉ được nói qua những gì cần được biết”

“Và vì vậy cậu không biết về cuộc tấn công vào dự án Ngôi Sao Sáng?”

“Cái gì?” Jack ngạc nhiên và lộ rõ ở mặt

“Đừng giả vờ, Ryan. Cậu biết cái tên đó”

“Nó ở phía đông nam của Dushanbe. Tôi biết. Nhưng tấn công á?” anh hỏi

“Đúng như tôi nghĩ. Cậu biết đó là một hành đồng chiến tranh” Narmonov nhận xét

“Sir, các sỹ quan KGB đã bắt cóc một nhà khoa học Mỹ có liên quan đến SDI (Kế hoạch phòng thủ chiến lược) vài ngày trước. Được đích thân Gerasimov ra lệnh. Tên cậu ta là Alan Gregory, thiếu tá quân đội Hoa Kỳ và mới vừa được cứu”

“tôi không tin chuyện đó” Golovko nói trước khi phiên dịch. Narmonov tức giận vì bị xen ngang nhưng sốc với thông tin Ryan đưa ra

“Một trong những sỹ quan của các ông đã bị bắt. Anh ta còn sống. Đó là sự thật, sir” Jack cam đoan

Narmonov lắc đầu, đứng dậy và ném một mẩu gỗ lên đống lửa, sau đó dùng kẹp để di chuyển nó đến vị trí thích hợp

“Cậu biết đấy, thật là bước đi điên rồ” ông thở ra “Chúng ta đang ở trong một trạng thái hoàn hảo”

“Xin lỗi, tôi không hiểu” Ryan hỏi lại

“Thế giới đang ổn định, đúng không? Nhưng quốc gia cậu lại đang muốn thay đổi nó và buộc chúng tôi phải đuổi theo cùng mục tiêu” Cuộc thử nghiêm ABM (Tên lửa đạn đạo) ở Sary Shagan đã diễn ra hơn 30 năm trước, đến lúc này, lại được lôi ra ám chỉ

“Ngài tổng bí thư, nếu ngài nghĩ chỉ cần bấm nút một cái là có thể biến mọi thành phố, mọi ngôi nhà ở đất nước tôi thành ngọn lửa giống như cách ngài có quyền…”

“Cả đất nước tôi nữa, Ryan” Narmonov nói

“Vâng, sir, cả đất nước ngài và cả đống quốc gia khác. Ngài có thể giết chết mọi người dân đất nước tôi và chúng tôi cũng có thể giết chết mọi người ở đất nước ngài, trong 60 phút hoặc ít hơn chỉ bằng cuộc điện thoại của ngài hoặc tổng thống chúng tôi. VÀ chúng ta gọi đó là gì? Chúng ta gọi đó là “ổn định”

“Nó đang ổn định, Ryan” Narmonov nói

“Không, sir, tên kỹ thuật của nó là MAD – Mutual Assured Destruction/ Đảm bảo hủy diệt lẫn nhau, bỏ qua sự chính xác của ngữ pháp thì nó đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tình huống chúng ta có bây giờ là điên rồ (MAD cũng có nghĩa là điên rồ), hông thể rõ ràng hơn, và sự thật là nhiều người được cho là thông thái đã nghĩ rằng nó không thể hợp lý hơn được”

“Nó có hiệu quả, phải không?”

“Sir, tại sao nó là ổn định khi hàng trăm triệu người chỉ cách cái chết chưa đến một giờ? Tại sao chúng ta lại nhìn nhiều thứ vũ khí vốn có thể phải vệ con người là nguy hiểm? Không phải là ngược đời sao?”

“Nhưng nếu chúng ta không bao giờ sử dụng chúng…cậu nghĩ rằng lương tâm tôi có thể chịu được hành vi phạm tội này sao?”

“Không, tôi không nghĩ có ai có thể chịu đựng được, nhưng một ai đó có thể mất kiểm soát. Anh ta có thể tự bắn vỡ sọ mình 1 tuần sau khi gây ra việc ấy, nhưng lúc đó thì quá muộn cho phần còn lại của chúng ta rồi. Mấy thứ chết tiệt đó dễ sử dụng quá. Ông bấm một cái nút và chúng phóng đi, và chúng làm việc, có lẽ thế, vì chẳng có thứ gì ngăn cản chúng ta. Trừ khi có thứ gì đó chặn đường chúng lại và đánh chặn chúng trên đường bay, nếu không thì chả có lý do gì mà không tin chúng sẽ gây ra thảm họa cả”

“Hãy thực tế, Ryan. Cậu nghĩ rằng chúng ta sẽ tự tay phá hủy vũ khí hạt nhân của mình sao?” Narmonov hỏi

“Không, chúng ta sẽ không bao giờ phá hủy hết vũ khí của mình hết. Tôi biết. Cả hai bên chúng ta đều luôn có thể khiến đối phương bị tổn thất nặng nề, nhưng chúng ta có thể khiến quy trình nó phưc tạp hơn hiện tại. Chúng ta có thể đưa cho ai đó thêm một lý do để họ phải suy nghĩ không bấm cái nút đó. Điều đó cũng không gây bất ổn định, sir. Đó chỉ là cảm giác tốt, chỉ là thêm một thứ gì đó đê bảo vệ lương tâm của ngài”

“Cậu nói nghe giống tổng thống của cậu” vị Tổng Bí Thư mỉm cười

“Ông ấy có lý” Ryan đáp trả

“Tôi phải tranh luận với một người Mỹ đã đủ tệ rồi, tôi không muốn làm thế với một người Mỹ khác. Các cậu sẽ làm gì với Gerasimov?” vị Tổng Bí Thư hỏi

“Xử lý rất yên lặng, vì lý do rất rõ ràng này” Jack nói, hy vọng mình đúng

“Nếu cuộc đào tẩu của ông ta được công khai thì nó sẽ tổn hại rất lớn đến chính phủ của tôi. Tôi đề nghị ông ta chết trong một tai nạn máy bay….”

“Tôi sẽ chuyển lời đến chính phủ của tôi nếu được phép làm vậy. Chúng tôi cũng có thể giữ tên Filitov không xuất hiện trên báo chí. Chúng tôi chẳng có gì để công bố cả. Điều đó chỉ gây thêm phức tạp cho mối quan hệ giữa nước ngài và nước tôi. Cả hai bên đều muốn hiệp ước kiểm soát vũ khí được tiếp tục – cả hai nước đều tiết kiệm được tiền”

“Không quá nhiều” Narmonov nói “vài phàn trăm trong ngân sách quốc phòng của cả hai bên”

“Có một câu thường nói trong chính phủ của tôi, sir. 1 tỷ ở đây và 1 tỷ ở kia, rất sớm thôi ông sẽ phải nói chuyện về tiền bạc” Narmonov không nhịn được cười “Liệu tôi có thể hỏi một câu không, sir?”

“Tiếp tục đi”

“Ngày đình làm gì với số tiền tiết kiệm đó bên ngài? Tôi đang phải tìm hiểu thông tin đó”

“Vậy có lẽ cậu có thể cho tôi vài đề nghị. Điều gì khiến cậu nghĩ rằng tôi biết chứ?” Narmonov hỏi. Ông đứng lên và Ryan làm theo “Quay trở lại ĐSQ của cậu. Nói cho người bên cậu rằng sẽ tốt hơn cho cả hai bên là chuyện này không bao giờ được công khai”

Nửa giờ sau Ryan được thả trước cổng đại sứ quán. Người đầu tiên anh gặp là viên trung sỹ thủy quân lục chiến. Người thứ hai là Candela

Do bay ngược chiều do qua Biển Bắc nên VC-137 đến Shannon chậm 10 phút. Tiếp viên trưởng và một trung sỹ khác đứng chào hành khách trên đường xuống máy bay ở cửa trước và khi tất cả mọi người đã rời khỏi máy bay, thì ông quay lại mở cửa đuôi. Khi camera nháy liên tục ở nhà ga chính thì thang máy bay đẩy ra phía đuôi chiêc Boing và 4 người mặc áo khoác đồng phục của trung sỹ không lực hoa kỳ xuống máy bay. Họ bước vào ô tô và lái về phía bên kia nhà ga, nơi họ bước lên một máy bay khác của Không đoàn 89, chiêc VC-20A, phiên bản quân sự cải tiến từ máy bay phản lực Gulfstream-III

“Xin chào Misha” Mary Pat Foley gặp ông ở cửa và dìu ông vào. Cô chưa từng hôn ông trước đây, nhưng giờ thì cô làm thế “Chúng toi đang có đồ ăn và nước uống, và một máy bay khác bay về nhà. Đi nào, Misha” Cô nắm tay ông và dẫn ông tới ghế ngồi

Cách đó vài bước chân, Robert Ritter chào đón Gerasimov

“Gia đình của tôi thế nào?” Gerasimov hỏi

“An toàn. Chúng ta sẽ đón họ ở Washington trong hai ngày nữa. Lúc này họ đang ở trên một còn tàu của Hải Quân Hoa Kỳ trên vùng biển quốc tế”

“Tôi có cần cảm ơn các ông không?”

“Chúng tôi hy vọng ông sẽ hợp tác”

“Các ông rất may mắn” Gerasimov nhận xét

“Phải” Ritter đồng ý “Đúng là thế”

Xe của đại sứ quán chở Ryan đến phi trường Sheremetyevo ngay trong hôm sau để đón chiếc máy bay Pan Am 727 thường kỳ bay đến Frankfurt. Vé họ đưa anh là dành cho khách du lịch, nhưng Ryan được nâng hàng lên Hạng Nhất. 3 giờ sau anh nối chuyến bay 747 về sân bay Dulles, cũng của hãng Pan Am. Anh hầu như ngủ suốt chuyến đi

Bondarenko đã quan sát kỹ hơn chiến trường. Tổng cộng có 47 thi thể đã bị người Afghanistan bỏ lại, và có vẻ như có thể còn nhiều hơn thế nữa. Chỉ còn lại hai máy phát laser trên bãi đất chứng minh là không bị hư hại, tất cả các nhà máy đều bị đập bỏ, và nhà hát và một tòa nhà ký túc xá không có người nào khác. Bệnh viện về cơ bản không bị hư hại gì, nhưng đầy những người bị thương. May mắn thay, 3/4 số cán bộ khoa học kỹ thuật và hầu hết các thành viên trong gia đình của họ đã được cứu sống. Bốn viên tướng đã ca ngợi anh như một anh hùng vĩ đại và hứa sẽ trao tặng huân chương, thăng chức và sử dụng anh, nhưng còn sống quan trọng hơn bất kỳ phần thưởng nào đối với anh rồi. Khi quân yểm trợ đến, anh biết họ đã an toàn. Lúc này anh đang đứng trên nóc chung cư và nhìn xuống.

“Vẫn còn nhiều việc phải làm” một giọng nói cất lên. Viên đại tá, sắp chuyển sang quân hàm tướng, quay đầu nhìn lại

“Morozov, chúng ta vẫn còn 2 máy laze. Chúng ta có thể xây lại cửa hàng và phòng thí nghiệm. Một năm, có lẽ mất 8 tháng”

“Gần như thế” viên kỹ sư trẻ nói “Sẽ mất rất nhiều thời gian để chế tạo gương laze mới và thiết bị điều khiển máy tính. Đồng chí Đại tá, mọi người đều muốn tôi…”

“Đó là việc của tôi, đồng chí kỹ sư và tôi cũng phải tự vệ chứ, nhớ không? Chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa. Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ được trang bị một tiểu đoàn bộ binh cơ giới. Nó được chuyển từ Quân đoàn Cảnh vệ. Tôi đã giải quyết vấn đề này. Vào mùa hè này, cơ sở của chúng ta sẽ an toàn như bất kỳ nơi nào trên Liên Xô”

“an toàn? Điều đó nghĩa là sao, đại tá?”

“Đó là công việc mới của tôi. Và cả của cậu” Bondarenko nói “Nhớ không?”