← Quay lại trang sách

Chương 306 Lâm trận bỏ chạy

Tại sao? Câu hỏi này, hãy để cha của ngươi trả lời cho ngươi, giáo úy đông thành Lữ Kiến Huy! Thuở xưa, Huyết Vân Trại của bọn ta vốn là Huyết Vân thất kiệt, bảy huynh đệ của chúng ta là máu thịt tình thâm, kết quả phụ thân của ngươi mang binh vào núi, giết chết một vị huynh đệ của ta.

Huyết Ưng giãi bày.

- Cha của ta lúc đó khi nhậm chức giáo úy đông thành cũng là vì thân bất do kỷ, tuy hiện tại hắn đã không còn đảm nhiệm chức vụ giáo úy đông thành nữa.

Lữ Thái Khung nói.

Tần Tử Lăng nhíu mày nhẹ, ánh mắt của hắn đầy sự coi thường, trong tâm suy nghĩ rằng trưởng tôn Lữ gia có vẻ yếu đuối, không có quyết đoán, và có vẻ nhút nhát.

Hắn tự hỏi Lữ gia đã suy nghĩ ra sao mà lại phái tên Lữ Thái Khung này đi phát triển ở Thanh Hà Quận.

- Hay cho một câu thân bất do kỷ a! Theo ngươi, vị huynh đệ kia của ta bị giết là đáng đời sao?

Huyết Ưng lạnh lùng hỏi, đôi mắt của hắn tràn đầy tia hung quang.

- Cái này…

Lữ Thái Khung bị đặt vào tình huống khó xử.

- Huyết Ưng, hà tất lại làm việc tuyệt tình như vậy? Làm người cũng nên chừa lại một đường lui. Như này đi, tài vật của bọn ta thì bọn ta sẽ mang đi một nửa, còn lại là của ngươi. Ngươi xem như thế nào?

Lữ Kiến Thương cáu kỉnh nhìn Lữ Thái Khung qua mắt, sau đó đưa ra đề nghị.

- Kiến Thương, dù sao cũng là tam đương gia của Lữ gia, nhìn thế trận này, ngươi còn không nhìn ra sao? Lần này sáu đại trại chủ của Huyết Vân Trại bọn ta cùng mười hai Huyết Đồ Phu đều bày ra hết, ngươi cho rằng bọn ta chỉ là nhất thời đi đến đây sao?

Huyết Ưng nói.

- Cái này ta hiểu, các ngươi hẳn là đã nắm được thông tin nên mới cho quân dàn sẵn ở đây. Tuy nhiên, Lữ gia không phải là gia tộc bình thường, nếu Huyết Vận Trại của các ngươi thật sự muốn làm lớn chuyện, vậy Huyết Vân Trại của các ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp!

Lữ Kiến Thương đáp lại.

- Ha ha, Lữ huynh, ngươi không cần đe dọa ta! Bàng gia và Lâm gia hiện tại cũng ước muốn huynh đệ bọn ta xuất thủ làm suy yếu lực lượng của Lữ gia các ngươi. Nói đến, tin tức này là do bọn hắn truyền tới. Nếu không, chúng ta mười tám người cũng sẽ không cùng lúc xuất động.

- Về phần Lữ gia các ngươi, dù có ít lực lượng, nhưng trong hai năm qua, các ngươi luôn bị Bàng gia và Lâm gia áp đặt, bây giờ nội tình trong nhà còn bao nhiêu thành? Đợi bọn ta làm chuyến này, sau đó chạy vào núi sâu, ngươi cảm thấy lão gia tử Lữ gia sẽ dám dẫn quân vào đây sao? Lữ gia các ngươi còn chưa đủ thảm hay sao?

- Vì vậy, dựa vào giao tình nhiều năm, Lữ huynh, để lại tài sản, phụ nữ cùng xú tiểu tử kia, ta sẽ tha cho các ngươi một con ngựa. Đúng như ngươi nói, làm người nên chừa một đường lui, ngày sau còn dễ gặp mặt.

Huyết Ưng nói, vết sẹo trên khuôn mặt theo lời nói của hắn gióng lên, tạo ra âm thanh hung hãn và dữ tợn.

- Đánh rắm! Loại người như các ngươi còn dám xung phong liều chết đến đây, vậy sao không thử nhìn Lữ gia bọn ta xem có ai động đây khóe mắt hay chưa? Muốn giữ người lại, nằm mơ!

Lữ Thái Cường cắn răng nói, chửi rủa thậm tệ, rút ra Quỷ Đầu Đao ở phía sau lưng, ánh dao chấm xa về phía đám Huyết Ưng.

- Lữ huynh, ngược lại là ngươi sinh được một nhi tử dũng mãnh, chỉ là sẽ phải chết tại đây, thật đáng tiếc.

Huyết Ưng lạnh lùng nói.

Lữ Kiến Thương nghe những lời này, khuôn mặt của hắn thay đổi mấy lần, sau đó nói tiếp lần nữa:

- Như vậy đi, cả đời các ngươi lăn lộn không phải vì cầu tài sao? Tài vật đều để cho các ngươi, người thì bọn ta mang đi.

Huyết Ưng nghe xong thì trầm mặc.

- Hắc hắc, đại ca, nữ nhân đại gia tộng da mịn thịt non, tận hưởng rất thú vị, tốt xấu gì bọn họ cũng phải để lại vài người cho huynh đệ chúng ta vui vẻ một chút.

- Đúng vậy, đại ca, ta thích những cái mông to, còn người này thì cũng không tệ!

Huyết Vân Lục Sát, một người nam nhỏ gầy gò, trong đám người, chỉ vào La Ngọc Kha và nói.

- Nô gia ưa thích loại công tử ca da dẻ trắng trẻo tuấn lãng như Lữ Thái Khung, cho nên vẫn phải giữ hắn lại.

Một nữ nhân có vẻ dữ dằn, dáng vẻ thể hình béo mập chỉ tay về phía Lữ Thái Khung.

Giọng nữ nhân này rất lớn, như là một cái chuông đồng lớn.

Lữ Thái Khung tại chỗ cảm thấy có chuyện không ổn nên sắc mặt trắng bệch, hai tay đột nhiên giương lênm xé đứt dây cương.

Ngay lập tức, hắn thay đổi đầu ngựa, sẵn sàng bỏ lại mọi thứ và chạy trốn một mình!

- Thái Khung, ngươi, không biết xấu hổ!

- Thiếu gia!

Mọi người thấy Lữ Thái Khung đổi hướng ngựa, trốn vào hàng ngũ phía sau.

Lữ Kiến Thương tức giận đứng ở chỗ, còn có những gia đinh gia tướng cũng cảm thấy kinh ngạc bởi tình hình này, trong lòng họ cảm thấy sợ hãi. Một số người đã lặng lẽ dời chân về phía sau một chút.

Ban đầu, đối phương có sáu võ sư và mười hai võ đồ sắt đá, trong đó người dẫn đầu, Huyết Ưng, đại trại chủ của Huyết Vân Trại, vẫn đang trong trạng thái võ sư. Sự chênh lệch về thực lực giữa hai bên quả thật có hơi lớn, nhưng bàn về lực lượng dưới võ sư, bên phía Lữ gia lại chiếm ưu thế hơn hẳn, nếu phải ôm tử chiến, Huyết Vân Trại vẫn phải cân nhắc một chút.

Kết quả, khi Lữ Thái Khung chạy trối chết, tình hình bất ngờ thay đổi hoàn toàn.

- Ha ha! Các huynh đệ, xông lên!

Huyết Ưng không bỏ lỡ cơ hội này.

Hắn ngay lập tức rút ra đại đao trong tay và chỉ về phía đoàn ngựa thồ.

Tiếng ầm ĩm vang lên, đất đai rung chuyển và bụi đất bắn lên.

Huyết Vân Lục Sát và mười hai Huyết Đồ Phu của Huyết Vân Trại lao tới với tốc độ nhanh, trong đó Huyết Vân Lục Sát sử dụng đại đao, còn mười hai Huyết Đồ Phu sử dụng các loại vũ khí khác nhau, bao gồm cả búa.

- Bắn cung!

Lữ Thái Cường thấy tình hình thì rống giận nói, mắt đỏ đẫm, gân xanh trên trán căng to.

- Hưu! Hưu! Hưu!

Từng nhánh phi tiễn phá không mà bắn ra.

Huyết Ưng đứng trên ngựa, liều lĩnh tiến lên, khí lực xoay quanh cơ thể hắn, tạo ra một lớp bức tường bảo vệ.

Mũi tên lao tới từ phía trên, nhưng bị phản đòn và rơi xuống, hoàn toàn không thể xuyên qua được tường bảo vệ này.

Theo sát phía sau, năm vị trại chủ không hề ngồi không.

Nhao nhao vung đại đao, họ tận dụng sức mạnh của đao, biến nó thành một vũ khí mạnh mẽ.

Lưỡi đao chớp nháy rực rỡ, tạo ra vòng xoáy ánh sáng rạp rào, không thể tránh né được.

Coong! Coong! Coong!

Mũi tên rơi từ phía trên, đều bị chém đứt...

Ở phía sau, mười hai Huyết Đồ Phu, dù thực lực của họ không bằng với Huyết Vân Lục Sát, nhưng thuật cưỡi ngựa lại rất lợi hại. Một số đang vung vẩy búa, trong khi những người khác trên lưng ngựa tìm cách tránh xa. Chỉ có một người bị bắn trúng đầu vai, còn lại toàn bộ đều tránh né thành công.

Thập bát kỵ tựa như một dòng nước lũ cuồn cuộn, chỉ trong nháy mắt đã tiến tới gần.

Trong khi đó, Lữ Thái Khung cưỡi Vân Báo Mã, đã vượt qua hàng rào người phía sau đoàn ngựa, trực tiếp lao nhanh về Thanh Hà Quận.

Nhưng bất ngờ, một con ngựa lông vàng đốm trắng xuất hiện trước mắt hắn.

- Cút!

Lữ Thái Khung hét lớn, đạp mạnh hai chân vào bụng ngựa, trong tay cầm đao, vung lên về phía Tần Tử Lăng.

- Lữ gia sao lại sinh ra một tên súc sinh như ngươi cơ chứ!

Tần Tử Lăng đối diện Lữ Thái Khung với sự khinh bỉ trong ánh mắt.

Hắn không chỉ không ghìm chặt ngựa, mà mãnh liệt đối diện với đại đao đang vung tới, đôi mắt co rút lại một chút, rút ra thanh hoành đao treo trên thắt lưng.

Thanh hoành đao này có tên Huyết Chiến, là do tự tay Kiếm Bạch Lâu chế tạo, sắc bén cứng cỏi, gọt kim như bùn, được làm từ kim loại tinh huyết đặc biệt, còn có thể chấn nhiếp chém giết lệ quỷ u hồn.

Trong khi Tần Tử Lăng không dùng Liệt Thiên Đao, thay vào đó hắn có thể đeo thanh Huyết Chiến Đao này ở bên hông, rất tiện lợi. Đây là một chiếc đao không quá dài cũng không quá ngắn, vừa vặn để mang theo.

Huyết Chiến Hoành Đao được rút ra khỏi vỏ đao, ánh nắng mặt trời chiếu qua và tạo nên một ánh đao quang rực rỡ, toả ra ánh sáng huyết sắc quyến rũ và ma mị.