← Quay lại trang sách

Chương 307 Không tốt, là võ sư hóa kình!

Coong!

Tiếng va chạm vang lên khi Lữ Thái Khung vung đao chạm vào Huyết Chiến Hoành Đao. Trong một nháy mắt, thanh đao của hắn lập tức bị bẻ gãy.

Lưỡi đao sắc bén mang theo ánh đỏ đẫm, cắt qua không gian, không ngừng chĩa thẳng vào đôi mắt lớn của Lữ Thái Khung.

- Không!

Lữ Thái Khung bất ngờ mở to đôi mắt, ánh mắt hoảng sợ.

Hắn vụt tay buông dây cương, đồng thời đẩy lưng ngựa.

Nhưng lực chưởng chưa kịp phát huy thì Huyết Chiến Đao đã lóe lên, tia lạnh lẽo như băng vụt xuất từ lưỡi đao, chạm thẳng vào ngực trái của Lữ Thái Khung, sau đó cắt qua bắp đùi hắn.

Cảm giác lạnh như băng vùi vào cơ thể, mang theo nỗi đau kịch liệt.

Thình thịch!

Tiếng vang, Lữ Thái Khung đổ xuống từ lưng ngựa.

Tay ôm ngực, dòng máu ồ ồ chảy ra, đôi mắt trừng đầy kinh hãi.

Ánh mắt của hắn rơi lên người Tần Tử Lăng với biểu hiện đầy sợ hãi.

Mà vị trí của La Ngọc Kha lại vừa vặn là ngay tại chỗ Lữ Thái Khung ngã xuống. Máu từ mặt đất chảy đến bàn chân của nàng.

La Ngọc Kha đặt bàn tay nhỏ nhắn lên miệng, đôi mắt trừng đầy lo lắng, dường như không thể tin vào những gì vừa xảy ra.

Ánh mắt của nàng tập trung vào tay cầm đao của Tần Tử Lăng, vẻ mặt bình tĩnh nhưng tràn đầy nỗi sợ hãi và không biết nên tin tưởng hay không.

- Tử Lăng, mau đi đến Lộc Phong Huyện…

Lữ Thái Cường cảm nhận được khí tức của Tần Tử Lăng tiến gần lại, không quay đầu mà nói, tay cầm chặt Quỷ Đầu Đao, đôi môi khô khốc.

- Huyết Vân Lục Sát, bao gồm cả Huyết Ưng, giao cho ta bốn người, còn lại để các ngươi tự mình xử lý, không có vấn đề gì phải không?

Tiếng nói lạnh lùng truyền đến bên tai Lữ Thái Cường.

- Cái gì?

Lữ Thái Cường trở nên hoảng sợ khi nghe tiếng nói, nhưng không kịp phục hồi tinh thần thì một cơn gió từ phía sau lưng thổi qua.

Tần Tử Lăng đã cưỡi ngựa lông vàng đốm trắng lao đi như một mũi tên.

- Tử Lăng!

Lữ Thái Cường kinh hãi gọi tên khi thấy tình hình.

- Lão đại, đây cũng là loại hình nô gia thích, giao cho ta!

Khi thấy Tần Tử Lăng thúc ngựa xông lên trước, nữ tử hoành nhục kia gầm to, thúc ngựa vượt qua Huyết Ưng.

Trước đó, Tần Tử Lăng đã dùng một đao bổ xuống Lữ Thái Khung, tốc độ của hắn nhanh đến không thể tin nổi, hơn nữa vị trí khi đó của Lữ Thái Khung lại đứng đằng sau đoàn ngựa, mà đám người Huyết Vân Trại cũng đang chú ý đến đoàn mưa tiễn từ đám Lữ Thái Cường, cơ bản không chú ý đến chuyện bên phía Tần Tử Lăng.

- Ha ha! Tứ muội, kiềm chế…

Huyết Ưng vui vẻ cười lớn, nhưng trước khi hắn nói xong cụm từ "kiềm chế", hắn đột nhiên ngừng lại như thể bị ai đó nắm lấy cổ, không thể tiếp tục nói.

Một cái đầu lâu thật to, bay lên và rơi xuống đất. Theo mặt đất, nó ồ ạt lăn tới hướng Huyết Ưng.

Ngựa chở nữ nhân không đầu, cái cổ của nữ nhân trên lưng bắt đầu chảy máu và phát ra một tiếng "Thình thịch", sau đó trùng điệp rơi xuống đất.

Thiên địa đột nhiên trở nên yên bình.

Thậm chí ngay cả bầu trời, bụi bặm giờ khắc này dường như đều treo đứng trong không gian.

Các thành viên Huyết Vân Trại nhao nhao giữ chặt dây cương.

Những người thuộc Lữ gia bên kia đều mở to đôi mắt mà nhìn.

Vào lúc này, một đạo thân ảnh từ bên trên lưng ngựa bay lên không gian, chân đạp vào không khí, trong không trung hắn chạy hơn 10m, sau đó tay của đạo thân ảnh ấy cầm hoành đaochém về phía nam tử gầy nhỏ nói thích cái mông lớn của La Ngọc Kha.

Bên dưới ánh sáng mặt trời, vệt sáng màu máu phá vỡ không gian, chém trực tiếp vào đầu của nam tử gầy gò.

- Không tốt, là hóa kình võ sư!

Huyết Ưng trắng mặt, tay trên lưng ngựa vỗ mạnh một cái, cả người đã bay lên trời, người từ trên không trung cầm đao đột ngột đâm xuống Tần Tử Lăng.

Nhưng đã quá muộn.

Vệt sáng màu máu ấy xẹt qua không trung trong một khoảng cách khoảng bảy, tám mét, vô cùng nhanh chóng, lại đến từ phía trên, nam tử gầy nhỏ dưới đất không kịp phản ứng, cố gắng sử dụng hoành đao để đỡ, nhưng vệt sáng của đao đầy huyết sắc đã chém xuống, chặt đứt khủy tay của hắn, lại tiếp tục thuận thế mà xuống, đi xuống lồng ngực của hắn.

Nam tử gầy nhỏ đổ gục xuống lưng ngựa.

Trong khoảnh khắc đó, Tần Tử Lăng như một con giao long, cơ thể uốn cong với khí thế đáng kinh ngạc.

Trên không trung, hắn rung lắc một cái, không chỉ tránh được đòn đao của Huyết Ưng, hơn nữa, hắn đã xuất hiện ngay gần bên cạnh một tên trong Huyết Vân Lục Sát.

- Lục đệ, cẩn thận!

Huyết Ưng hét to.

Nhưng đã quá muộn, thân ảnh của Tần Tử Lăng như là quỷ hồn, trên không trung lóe lên một vệt ánh sáng màu máu khác, xẹt qua hư không.

Vị kia của Huyết Vân Lục Sát liền bưng cái cổ, một đầu ngã xuống lưng ngựa.

Lúc này, Tần Tử Lăng một lần nữa phi thân đứng trên lưng ngựa, tay cầm Huyết Chiến Đao, hướng về phía Huyết Ưng đang kiệt lực đứng trên mặt đất, Tần Tử Lăng cũng không quay đầu lại mà nói:

- Lữ sư thúc, Lữ sư huynh, Lữ gia của các ngươi có phải không muốn ra sức không?

Khi Tần Tử Lăng vừa nói xong, phụ tử Lữ Kiến Thương và Đới Đại Xuân cùng một số người khác đột nhiên giật mình.

Một bên kẹp chặt bụng ngựa, một bên vung đao hướng về phía trước, rống lên:

- Giết hết, đừng để bất kỳ ai chạy trốn!

Phụ tử Lữ Kiến Thương và Đới Đại Xuân cùng ba võ sư khác tiến lên, trong khi đó, hộ vệ gia đinh của Lữ gia cũng theo sát nhau, lúc lắc đẩy chân tới.

Lần này, Lữ gia không chỉ phái ra bốn võ sư, mà gia đinh hộ viện cũng bày ra thế trận không nhỏ, có mười lăm võ đồ sắt đá, bốn mươi võ đồ da trâu, còn có vài người cung thủ.

Nếu không phải Lữ Thái Khung thấy Huyết Vân Trại dốc hết thực lực, lại thấy đại trại chủ là Huyết Ưng võ sư hóa kình tự thân xuất mã, lại thấy đối phương chỉ mặt muốn bắt hắn, thì cũng không đến mức sợ mất mật, quay đầu lại chạy trốn, nếu không phải như vậy thì người của Lữ gia một khi liều mạng chém giết, cũng chưa chắc không thể chạy đến Lộc Phong Huyện của Thanh Hà Quận để chờ quân tiếp viện đến.

Bây giờ Tần Tử Lăng tiêu diệu ba vị trại chủ Huyết Vân Chủ, đao phong lại nhắm thẳng đến đại trại chủ Huyết Ưng, có thể nói trong nháy mắt đã thay đổi tình thế.

Thấy khí thế của người Lữ gia như thủy triều đổ sóng, liều chết xông tới.

Huyết Vân Trại cuối cùng cũng nhận ra tình hình và giật mình tỉnh lại.

Tại thời điểm này, tất cả đã thay đổi hoàn toàn.

- Rút lui! Rút lui!

Huyết Ưng quyết định nhanh chóng, tiếng gầm to vang, hai chân đã chạm đất và cả người tức thì rút lui về phía sau, phi thân lên tọa kỵ rời đi.

Tuy nhiên, Huyết Ưng mới chỉ vừa nhấc chân lên ngựa, Tần Tử Lăng đã nắm lấy chiếc đao từ lưng ngựa và phi thân về phía trước, vung đao ra một cách nhanh nhẹn, ánh đao rạng ngay như sét đánh, hướng Huyết Ưng bổ đến.

Huyết Ưng đương nhiên không thể tránh kịp, buộc phải hạ chân xuống đất và dùng đao để đỡ.

Thấy Huyết Ưng quơ đao đón đỡ, Tần Tử Lăng bỗng nhiên tiếp tục trực tiếp phát lực bổ xuống một đao nữa.

Tuy nhiên, đối mặt với một đối thủ là võ sư hóa kình, Tần Tử Lăng không thể để lộ quá nhiều thực lực, tình thế cũng không còn khẩn trương, cũng nên đến lúc dừng lại, cho nên hắn không thể làm gì khác là quơ đao triền đấu với Huyết Ưng.

Huyết Ưng thấy "Đại quân" của Lữ gia dẫn đầu bởi ba vị võ sư, xung phong liều chết, tất cả bao vây khiến hắn không còn đường thoát

Mấy tên Huyết Đồ Phu không ngừng bị đám người liên hợp chém ngược lại, trong đầu rốt cuộc nổi lên vẻ kinh hoảng, kình lực toàn thân bắt đầu khởi động, liên tiếp bổ mạnh, nỗ lực bức lui Tần Tử Lăng, sau đó thoát khỏi chiến trường.

Tuy nhiên, Huyết Ưng không biết rằng người đứng trước mặt bọn hắn là chuẩn tông sư, hiện tại chỉ là do hắn không thể phô trương quá nhiều sức mạnh, bằng không đám này cũng không đủ cho hắn làm nóng người.

Dù Huyết Ưng tiến lên một cách cuồng nhiệt, Tần Tử Lăng vẫn có thể phong kín con đường lui của hắn vào đúng thời điểm quyết định.

Nhiều lần xung phong liều chết, đều bị ngăn cản, Huyết Ưng càng ngày càng kinh hoảng.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ngươi muốn biết?

Tần Tử Lăng đáp.

- Đúng vậy, võ sư hóa kình ở Phương Sóc Thành, tuyệt đối không có ai lợi hại như ngươi!

Huyết Ưng nói, cắn răng.