← Quay lại trang sách

Chương 309 Suy đoán

Tần Tử Lăng cười nhẹ, không tiếp tục, chuyển sang một chủ đề mới sau khi nói xong:

- Lữ sư huynh năm nay mới hai mươi lăm tuổi, đã trở thành võ sư hóa kình, trong thế hệ thứ ba của Lữ gia, hắn cũng được xem là một người xuất sắc, sợ rằng còn mạnh hơn nhiều so với Lữ Thái Khung kia.

Nói xong, Tần Tử Lăng không nói gì thêm mà chỉ nhìn mặt Lữ Kiến Thương để xem phản ứng của hắn.

Lữ Kiến Thương tựa hồ đã nắm được điều gì, biểu hiện trên khuôn mặt của hắn dần thay đổi, thậm chí hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Nhưng nhanh chóng, Lữ Kiến Thương lắc đầu và nói:

- Khả năng này không lớn. Thái Cường vẫn còn kém một chút, hơn nữa thế lực của ta ở Lữ gia cũng chỉ xem như là lót đáy.

- Lữ sư thúc, thực lực của các ngươi không quan trọng, quan trọng là... Lữ sư huynh là người của Thủy Nguyệt Sơn Trang.

Tần Tử Lăng nói.

Nhớ lại những gì Tần Tử Lăng đã làm, tiêu diệt cùng lúc bốn võ sư trong đó một tên là võ sư hóa kình, Lữ Kiến Thương thở nặng hơn một chút, sau đó nói:

- Đại ca của ta là võ sư hóa kình, từng là giáo úy của đông thành, nhi tử của hắn cũng không thua kém gì, thế lực kia rất cường đại, nếu Tả trang chủ không thụ thương, lại có thêm ngươi, có lẽ sẽ khiến cha ta cùng trưởng lão trong tộc thay đổi chủ ý, lập Thái Cường là trưởng tộc đời thứ ba.

- Ta thì sẽ không lộ mặt, hơn nữa lần này ra ngoài cũng là dùng tên giả và thuật dịch dung, mục đích là không muốn để người khác chú ý.

Tần Tử Lăng nói.

- Nhưng môn hạ đệ tử của Tả trang chủ chỉ có vài người, nếu có người thật sự muốn tra, vậy thì sớm muộn gì cũng lộ ra.

Lữ Kiến Thương nói.

- Thật sao?

Tần Tử Lăng giương mắt nhìn Lữ Kiến Thường bằng một mắt, nhàn nhạt hỏi.

Lữ Kiến Thương cảm thấy run rẩy không hiểu trong lòng, nụ cười không tự nhiên nở trên môi, nói vội:

- Những người vừa rồi châm trà rót nước cho chúng ta, ta sẽ lệnh cho bọn họ không được phép nói ra thân phận đệ tử Hàn Thiết Chưởng Viện của ngươi.

- Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ tạo ra một lý do cho việc ta rút lui, để ngăn chặn việc các tin tức không mong muốn lan truyền. Đặc biệt là ở Phương Sóc Thành, tình hình đang rất không ổn định. Mọi người cũng đã được phân phối để di chuyển tới Thanh Hà Quận. Đợi thêm một thời gian nữa, có chút tin tức cơ bản thì cũng đã trở thành lời đồn thất thiệt, giả giả thật thật, ai có thể nói rõ đây?

- Việc này, Lữ sư thúc có kinh nghiệm, phân phó của ngươi, ta khẳng định tin tưởng.

Tần Tử Lăng nói khi thu hồi ánh mắt, từ từ nâng chén trà và tiếp tục:

Mặc dù Tần Tử Lăng phát ra vẻ phong khinh vân đạm, nhưng Lữ Kiến Thương cảm thấy áp lực ngày càng gia tăng, do dự trong lòng, hắn nói:

- Bằng không bây giờ ta đi truyền lời ngay?

- Lữ sư thúc xin cứ tự nhiên.

Tần Tử Lăng gật đầu và nói.

Lữ Kiến Thương đứng lên và chắp tay về phía Tần Tử Lăng, sau đó bắt đầu rời đi. hắn gọi đến những người quan trọng trong Lữ gia và một số quản sự của La gia, sau đó trang trọng và nghiêm nghị thông báo một lần nữa:

Trong lúc Khi Lữ Kiến Thương bàn giao, cả Lữ gia và La gia đều nhìn hướng Tần Tử Lăng với ánh mắt trộm nhìn, trong đó lộ ra một vẻ sợ hãi sâu thẳm.

Khi Lữ Kiến Thương triệu tập mọi người, La Ngọc Kha nhìn Tần Tử Lăng, người ngồi uống trà bên bàn, vốn muốn tiến lại gần nhưng vẫn không dám tiến lên, rồi cuối cũng vẫn dùng hết dũng khí để đi lên.

- Tần…

La Ngọc Kha nói với giọng run rẩy, ánh mắt nàng hầu như không dám chạm vào Tần Tử Lăng.

- Ta đã nói rồi, chuyện của chúng ta dừng ở đây. La gia các ngươi sau khi đến Thanh Hà Quận, nếu thật sự bị người khác vô cớ bắt nạt, vô lực phản kháng, nể mặt đồng môn, ngươi có thể tới Thủy Nguyệt Sơn Trang tìm người giúp đỡ… Những chuyện khác, ngươi không cần mở miệng.

Tần Tử Lăng lạnh lùng đưa ra lời nhắc nhở.

- Ta hiểu, cảm ơn!

Sau khi nghe Tần Tử Lăng nói, La Ngọc Kha lặng thầm biểu lộ lòng biết ơn.

Nàng cúi đầu sâu và bỏ đi, thể hiện sự kính trọng trước rồi sau đó quay lưng và rời khỏi.

La Ngọc Kha đi đến một chiếc xe bọc sương, leo lên thùng xe và kéo rèm lên để trốn vào bên trong.

Sau đó, nàng không thể nín thở nữa và nằm úp sấp trên ghế, bật khóc một cách thất thanh.

Lúc này, nàng mới thực sự nhận ra bản thân đã ngu muội đến đâu và tự trách bản thân.

La Ngọc Kha hiểu rõ lý do tại sao Tả Nhạc ghét mình đến như vậy. Cuối cùng, nàng mới thấm thía vì sao mọi nguồn lực đều không bao giờ được cung cấp cho nàng.

Nguyên lai, người từng bị nàng ghét bỏ, người từng bị nàng cười nhạo hạ thấp, mới là lão đại đứng đằng sau Thủy Nguyệt Sơn Trang!

Nàng đối đãi với hắn như vậy, vậy mà vẫn có thể tự do ra vào Thủy Nguyệt Sơn trang, đây đã là đại ân tình!

Sau khi La Ngọc Kha ra đi, Lữ Kiến Thương nhanh chóng lấy quay trở lại, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.

- Việc này ta đã nghĩ kỹ, nếu Tần võ sư vẫn muốn che giấu thân phận lại thêm Lữ Thái Khung bị phế thì vị trí trưởng tộc đời thứ ba của Lữ gia nhất định sẽ không đến lượt Thái Cường. Đương nhiên, thế lực của ta ở Lữ gia sẽ tôn hắn làm chủ, ta cũng sẽ tận lực tìm kiếm tài nguyên cho hắn, nỗ lực bồi dưỡng hắn.

Lữ Kiến Thương nói.

- Việc này không cần vội vàng, ta cho dù không lộ mặt. Đám Lữ quận thừa dù sớm hay muộn họ cũng sẽ chọn Lữ sư huynh.

Tần Tử Lăng nói thoải mái.

Gia chủ Lữ gia, là phụ thân của Lữ Kiến Thương, đứng trong hàng quận thừa của Phương Sóc Thành.

Lữ Kiến Thương nghe những lời này, miễn cưỡng cười cười, chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Lữ Thái Cường là con trai của Lữ Kiến Thương, đương nhiên hắn luôn hy vọng rằng con trai có thể trở thành gia chủ đời thứ ba của Lữ gia. Nhưng Tần Tử Lăng không ra mặt, còn muốn đè nặng tin tức, chỉ bằng vào Tả Nhạc và Thủy Nguyệt Sơn Trang thì vẫn chưa đủ để gia chủ Lữ gia cân nhắc về quyết định.

...

Mặt trời dần chìm về phía tây, tạo nên bầu trời một gam màu cam đỏ.

Bất ngờ, mặt đất bắt đầu rung động.

Một cách nhanh chóng, dưới ánh tà dương huyết sắc, trên quan đạo, một đoàn người đang cưỡi ngựa phi nhanh đến.

Lữ Thái Cường cùng với các thành viên của Thủy Nguyệt sơn trang đã đến.

Mọi người đã đến núi rừng và đỗ ngựa.

Nhìn Tần Tử Lăng và Lữ Kiến Thương đang ngồi dưới bóng cây trong rừng, thong thả uống trà, ngoài Trịnh Tinh Hán và Mục Huyên sớm đã có dự đoán sơ bộ nên cũng bình tĩnh, còn lại là đám Thẩm Tu Cẩn lại có biểu tình rất vi diệu, tâm tình càng là phức tạp không nói ra được.

Trước đó, Lữ Thái Cường đã nhanh chóng quay về Thủy Nguyệt Sơn Trang để thông báo cho Tả Nhạc.

Sau đó, Tả Nhạc triệu tập mọi người và chính thức thông báo rằng Tần Tử Lăng là người đứng sau Thủy Nguyệt Sơn Trang.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Tả Nhạc và Trịnh Tinh Hán, đều là nhờ một tay Tần Tử Lăng nâng đỡ.

Ngay từ đầu, họ đều cảm thấy khó có thể chấp nhận thông tin này.

Thậm chí khi Lữ Thái Cường kể lại cho họ câu chuyện về Tần Tử Lăng đã giết cùng lúc bốn tên võ sư, cả Thẩm Tu Cẩn và những người khác vẫn cảm thấy một loại cảm giác không thể hiểu rõ.

Ở thời điểm này, họ xa xa nhìn thấy Tần Tử Lăng đang thư thả uống trà, còn Lữ Kiến Thương ngồi đối diện với vẻ mặt không khỏi rơi vào sự cảm kích.

Chỉ đứng ở phía xa xa, đám Thẩm Tu Cẩn cũng cảm giác được toàn bộ mọi chuyện đều là sự thật.

Cái cảm giác lúc trước, khi họ đứng dưới núi và bàn luận, giờ đây đã trở thành hiện thực.

Người từng lót đáy trong đám bọn họ, nguyên lai là đại lão lợi hại nhất núp sau màn.

Lúc này mới có thể suy đoán ra, vì sao chỉ trong hai năm ngắn ngủi, cả Hàn Thiết Chưởng Viện và Thủy Nguyệt Sơn Trang lại phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất.