← Quay lại trang sách

Chương 308 Lữ sư thúc là người thông minh

Ngươi nói không sai, ta cũng nghĩ vậy, nếu ngươi đã có lòng tin với ta như vậy, ta cũng không thể biểu hiện quá khiêm tốn a, thời gian không sai biệt lắm, ngươi có thể lên đường rồi!

Tần Tử Lăng nói, nheo miệng cười, để lộ ra hai hàng răng trắng tinh.

Nhìn Tần Tử Lăng mỉm cười về phía mình, Huyết Ưng cảm thấy cả người run rẩy một chút.

Không còn suy nghĩ, hắn phát đônngj khinh công, đao phong vung ra nhanh như chớp, sau đó đột nhiên đạp chân xuống đất.

Mặt đất trong nháy mắt nứt vỡ, cùng lúc đó hắn cũng nhanh chóng lùi lại và bay ngược.

Tuy Huyết Ưng nhanh nhẹn nhưng Tần Tử Lăng còn nhanh hơn.

Thân thể của Tần Tử Lăng co quắp một cách quỷ dị, lóe lên như một tia sáng.

Hắn tránh né một cú đao bổ tới, trong chớp mắt đã lần người tới.

Đao đến, huyết sắc phong mang tăng vọt.

Đồng tử Huyết Ưng không ngừng mở lớn, giờ khắc này, ở giữa thiên địa tràn ngập huyết sắc đao phong, khiến cho hắn căn bản không có chỗ để trốn.

Khí lưu quanh thân Huyết Ưng đang điên cuồng chuyển động, hình thành một vòng kình lực cương tráo bảo vệ hắn.

Tê! Một tiếng.

Huyết sắc phong mang của Tần Tử Lăng trực tiếp phá vỡ vòng kình lực cương tráo.

- Phốc!

Ngay sau đó, một đao bổ vào ngực Huyết Ưng, rồi lại bất ngờ được rút ra.

Máu tươi chảy ra.

Huyết Ưng nằm ngửa trời, phát ra tiếng rền rĩ.

Thiên địa ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

Trong cơn hỗn loạn của cuộc chiến, cả hai bên đều không còn ý thức tiếp tục chém giết, không gian yên tĩnh đến bất ngờ

Đại trại chủ Huyết Vân Trại hung danh hiển hách, võ sư hóa kình, rốt cuộc lại bị một nam tử vô danh giết chết.

Mà rung động nhất lại chính là phụ tử Lữ Kiến Thương cùng La Ngọc Kha, bởi bọn họ đều là những người quen thuộc nhất với Tần Tử Lăng.

Nhất là La Ngọc Kha, nàng như là muốn phát điên, một cảm xúc đang cuộn trào, như là núi lửa đang muốn phun trào.

- Lữ sư thúc, để lại một hai nhân chứng sống!

Tần Tử Lăng nói, một bên ngồi xổm xuống, dùng y phục của Huyết Ưng lau sạch Huyết Chiến Đao.

Sau đó, hắn đặt thanh đao trở lại vỏ, duỗi tay xuống eo của Huyết Ưng, và sau đó nhanh chóng vuốt ve ở phía giữa eo.

Nhìn cảnh này, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập cả người, không ai hiểu tại sao tất cả mọi người đột nhiên đồng loạt đứng thẳng lên.

- A!

Một tên Huyết Đồ Phu bất ngờ gào thét, điên cuồng vùng búa tấn công vào đầu.

Tất cả mọi người lập tức tỉnh táo trở lại.

Cuộc chém giết tiếp tục diễn ra, nhưng rất nhanh chóng đã kết thúc.

Hai tên Huyết Đồ Phu đã bị bắt sống, về phần hai người khác trong Huyết Vân Lục Sát, dù sao cũng là võ sư, bằng vào thực lực của Lữ gia, không thể bắt sống bọn hắn. Cuối cùng, hắn đã bị loạn đao chém chết.

- Tử... Khụ khụ... Tần sư... Khụ khụ…

Lữ Thái Cường vội vàng tiến đến Tần Tử Lăng trước mặt, cách xa hai, ba mét liền đứng lại, nhìn hắn.

Ban đầu, hắn định mở miệng gọi Tử Lăng, nhưng từ miệng ra lại không gọi, thay vào đó muốn thay đổi xưng hô thành Tần sư đệ. Nhưng "đệ" này cứ mãi không ra khỏi miệng, tạo nên một tình huống khó xử, đặc biệt khi đối diện với người quen thuộc.

- Được rồi, Lữ sư huynh, trước đây ngươi không phải là người ấp úng như vậy

Tần Tử Lăng nhận ra tình huống và cười trêu Lữ Thái Cường một cú.

- Hắc hắc, không giống như lúc trước, không giống như lúc trước.

Lữ Thái Cường bị Tần Tử Lăng cười trêu và đánh vào ngực một cú.

Hắn cảm thấy như Tần Tử Lăng vẫn giữ thái độ sư đệ với mình, lúc này hắn mới thả lỏng một chút, cười và gãi đầu một cái.

Lúc này, không còn vẻ nghiêm túc của nhi tử hào môn nữa.

Tần Tử Lăng cũng không phản bác, mà là phân phó:

- Lữ sư huynh, ngươi nhanh chóng về Thủy Nguyệt Sơn Trang và thông báo tình hình ở đây cho Tả sư. Mời hắn gửi một số người đến đây.

Lữ Thái Cường nghe lời, trong đầu hiện lên một loạt tưởng tượng, thân thể rung động mạnh. Vẻ mặt của hắn hiện lên sự kinh sợ, nhưng nhanh chóng trở nên nghiêm túc hơn. Hắn hơi cúi người hướng về Tần Tử Lăng và nói:

- Được, ta sẽ về Thủy Nguyệt Sơn Trang.

Nói xong, Lữ Thái Cường chuẩn bị lên ngựa.

- Cưỡi Vân Báo Mã đi!

Tần Tử Lăng gọi Lữ Thái Cường quay lại, chỉ vào đội ngựa Vân Báo Mã...

Vân Báo Mã cách đó không xa, Lữ Thái Khung nằm trong vũng máu, tình trạng không rõ.

Lữ Thái Cường, vừa cưỡi đi được không xa, còn có Lữ Kiến Thương vẫn chưa mở miệng từ nãy đến giới, lại nhìn theo ngón tay của Tần Tử Lăng, quay đầu nhìn lại

Sắc mặt của hai người bất giác biến đổi.

- Lâm trận chạy trốn, nên trừ!

Tần Tử Lăng nói:

- Tuy nhiên hắn là người của Lữ gia, vậy nên ta để lại chút mặt mũi cho Lữ sư thúc và Lữ sư huynh, để hai người xử lý.

Lữ Thái Cường và Lữ Kiến Thương nghe điều này, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.

- Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Hắn đời này chỉ có thể làm phế nhân!

Tần Tử Lăng tiếp tục nói một cách nhàn nhạt.

Phụ tử Lữ Kiến Thương lập tức sửng sốt, nhìn Tần Tử Lăng với vẻ phong khinh vân đạm, một luồng hơi lạnh từ phía sau lưng trỗi dậy.

- Lữ sư thúc có vấn đề gì không?

Tần Tử Lăng nhìn về phía Lữ Kiến Thương, hỏi.

- Không có, không có!

Lữ Kiến Thương trong lòng sợ hãi run rẩy, vội vàng nói:

- Tần võ sư nể mặt Lữ gia đến mức này đã là cực hạn! Nếu không có sự can thiệp của Tần võ sư, chúng ta có thể bị tên nghịch tử này hạ sát!

- Vậy thì tốt.

Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó nói:

- Lữ sư huynh, nhanh lên đường, còn Lữ sư thúc, ngươi sai người dọn dẹp chiến trường, sau đó kiếm một chỗ nghỉ ngơi gần đây, đợi khi đám Tả sư đến rồi hẵn đi tiếp.

- Được!

Lữ Thái Cường lần thứ hai khom người đáp ứng, sau đó cưỡi lên Vân Báo Mã, ánh mắt khinh thường và chán ghét liếc nhìn Lữ Thái Khung nằm trong vũng máu, rồi lật trên người Vân Báo Mã và nắm chặt cương.

Một cơn sóng nộ như rồng, gió lốc từ bên người các tùy tùng thổi qua nhanh chóng, rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

- Tần võ sư, mời dời bước vào trong rừng để nghỉ ngươi.

Lữ Thái Cường đã cưỡi ngựa Vân Báo Mã nhanh chóng rời đi, trong khi Lữ Kiến Thương phân phó vài câu cho Đới Đại Xuân và một số quản sự khác, sau đó nghiêm túc mời Tần Tử Lăng trở về tiểu sơn lâm.

- Cũng tốt!

Tần Tử Lăng khẽ gật đầu, sau đó đi theo Lữ Kiến Thương.

So với trước đây, tình hình hiện tại đã có sự thay đổi về vị thế của Tần Tử Lăng.

Ngoại trừ Lữ Kiến Thương và hai tỳ nữ hầu hạ tú lệ, những người khác đều tránh xa khỏi vị trí của hai người, thậm chí cả việc nói cũng phát ra một cách nhẹ nhàng, như thể họ đều sợ làm Tần Tử Lăng tức giận.

Lữ Thái Khung thì được đám tùy tùng thiếp thân của hắn nâng lên, đưa vào bên trong một chiếc xe để chữa thương.

Trong suốt quá trình đó, không ai dám đứng lên để thay Lữ Thái Khung nói một câu công đạo, thậm chí Lữ Thái Khung cũng không dám phát ra bất kỳ tiếng rên nào, mọi sự đau đớn đều nuốt vào trong họng.

Tình cảnh lúc nãy vẫn còn rõ mồn một trước mặt hắn, đao phong huyết quang kia động một cái đã rơi vào trên cổ hắn, nhưng cuối cùng lại xẹt qua ngực trái của hắn.

- Tần võ sư, lúc trước có chỗ bất kính, mong…

Lữ Kiến Thương nói.

- Lữ sư thúc, những lời khách khí này không cần thiết, tất cả đều là người của mình.

Tần Tử Lăng cười cười cắt lời.

- Đúng, đúng. Nhưng dù sao, ngươi cũng là võ sư hóa kình, ta thực sự không dám tự gọi mình là sư thúc.

Lữ Kiến Thương đầu tiên gật đầu liên tục, sau đó với vẻ mặt khiêm tốn, nói tiếp:

- Chỉ là vấn đề xưng hô, thực lực không thể đem ra so.

Tần Tử Lăng cười và lắc đầu, sau đó thay đổi chủ đề:

- Lữ sư thúc, ngươi hiểu tại sao ta lại để Lữ sư huynh đi Thủy Nguyệt Sơn Trang báo tin không?

Lữ Kiến Thương gật đầu và nói:

- Huyết Vân Trại đã ở ngoại thành tiến hành giết người phóng hỏa cướp đoạt suốt nhiều năm, chắc chắn đã thu thập được không ít tài sản.

- Ta biết Lữ sư thúc là người thông minh.