Chương 311 Ý của ngươi là hắn còn đang che giấu tu vi?
Phụ thân, ý của ngươi là Thủy Nguyệt Sơn Trang có thể thay thế được Bàng không sao?
Lữ Thái Cường một lần nữa bị xao lộn trong lòng.
Nếu như những gì phụ thân hắn nói là sự thật, tâm chí của Tần Tử Lăng đúng là rất lớn, tầm nhìn xa trông rộng, có thể nói là vượt xa thành chủ đương đại, thực sự khiến cho Lữ Thái Cường ngẫm lại cũng cảm thấy rùng mình!
- Vì sao không thể? Loạn thế xuất anh hùng! Tần võ sư có thực lực vượt trội như vậy vẫn không hiển sơn lộ thủy, lần này nói đến cũng là may mắn gặp được, mới bất đắc dĩ xuất thủ, người như vậy, ngươi nói hắn thật sự không có mưu đồ xưng bá sao?
- Hơn nữa, nếu ta đoán không lầm, lần này khi ngươi đến Thủy Nguyệt Sơn Trang, Tả Nhạc nghe là Tần Tử Lăng sai ngươi đến nên mới nói rõ mọi chuyện, đúng không?
Lữ Kiến Thương nói.
Lữ Thái Cường chỉ đơn giản gật đầu, nhưng bên trong đáy lòng, một cảm xúc mạnh mẽ đã bắt đầu biến đổi.
Hắn ta cảm thấy một sự xấu hổ và tôn trọng đối với Tần Tử Lăng, trước đây cũng có đôi lần Lữ Thái Cường cũng hơi khinh thường Tần Tử Lăng, nhưng bây giờ không ngờ người mà hắn từng xem thường lại giúp hắn trở thành gia chủ Lữ gia.
- Kính nể nhất chính là, Tần Tử Lăng sinh ra trong hàn môn, chỉ mới hai mươi mốt tuổi, mà đã có tâm tư xưng bá như vậy. Thậm chí, hắn còn tạo nên một phương thế lực mạnh mẽ chỉ trong thời gian ngắn.
- Thái Cường, ngươi rất may mắn mới có cơ hội quen biết Tần võ sư! Nếu không, dựa vào thái độ và thiên phú trước đây đã thể hiện trước đây, cuộc đời của ngươi có lẽ chỉ trôi qua một cách bình thường. Nhưng cũng may ngươi đã bắt được cơ hội này, không giống như La Ngọc Kha, đúng là vạn kiếp bất phục.
- Nàng và Tần võ sư đều có một chút sự cố trong quá khứ, bằng không không thể nào có chuyện đám Thẩm Du Cẩn đều đột phá lên võ sư, chỉ riêng nàng là ở cảnh giới da trâu.
Lữ Kiến Thương tiếp tục nói, thần sắc rất là cảm khái.
- Ta thực sự may mắn! Tần sư đệ không chỉ là cường giả một phương, mà còn là một người trọng tình nghĩa, đi theo hắn, ta câm tâm tình nguyện, quyết không thay lòng.
Lữ Thái Cường gật đầu và nói, sự biết ơn nổi lên trong lời nói của hắn.
- Quả thực là như vậy, nếu ngươi nhìn vào Tả trang chủ cùng đám Trịnh Tinh Hán sẽ biết, trừ La Ngọc Kha cùng Nam Cung Việt đã bị giết, không có bất cứ ai bị bỏ lại.
Lữ Kiến Thương nói.
Khi kết thúc lời nói của mình, cả hai người Lữ Kiến Thương và Lữ Thái Cường, đứng đó trong tĩnh lặng, gần như cùng lúc nhận ra một điều gì đó, khiến họ cảm thấy rùng mình.
- Phụ thân, ngươi có nghĩ rằng bọn Lâm Chính Cơ bị giết có liên quan đến…
Lữ Thái Cường thốt lên với một giọng nói có chút khàn giọng.
Sự biến mất của đám Lâm Chính Cơ đến bây giờ vẫn là một điều bí ẩn, và cho đến bây giờ, không có bất kỳ thông tin hay dấu vết nào về họ, bởi vì người có thể giết được hắn chỉ có vài người, nhưng tất cả đều bị suy đoán rồi loại trừ, rốt cuộc vẫn là công cốc.
Trước đó, Lữ Thái Cường chắc chắn không bao giờ nghĩ rằng Tần Tử Lăng sẽ làm như vậy.
Tuy nhiên, gần đây, Tần Tử Lăng đã hiển hiện thực lực của bản thân, thậm chí giết ba võ sư chỉ trong một thời gian ngắn.
Mặc dù Huyết Ưng là võ sư hóa kình nhưng chung quy cũng chỉ dây dưa được với Tần Tử Lăng vài khắc thời gian, cuối cùng cũng bị một đao chém chết.
Lâm Chính Cơ từng đến nhà đả thương Tả Nhạc, Nam Cung Việt thì lại sỉ nhục Tần Tử Lăng và Tả Nhạc...
Hết thảy mọi việc đều có liên hệ với nhau, những khả năng tuyệt đối không thể xảy ra thì bây giờ lại dễ xảy ra nhất.
- Việc này khó mà nói a!
Lữ Kiến Thương nói, phía sau tỏa ra khí lạnh khắp người, nếu thật sự là vậy, thì Tần Tử lăng này còn đáng sợ hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
- Ta nghe nói đám Bàng Thiên Bằng cũng đã chết, nhớ không lầm thì Bàng Thiên Bằng cũng đã đánh trọng thương Tả sư.
Lữ Thái Cường do dự nói.
Lữ Kiến Thương nghe điều này, toàn thân hắn đột ngột cảm thấy run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tuy nhiên, rất nhanh, hắn lại lắc đầu và nói:
- Không, không thể. Điều này tuyệt đối không thể! Bàng Thiên Bằng đã là một đại võ sư luyện cốt, có người nói rằng hắn đã chết ở Thanh Hà...
Khi nói đến Thanh Hà, Lữ Kiến Thương và Lữ Thái Cường không thể tránh khỏi hướng ánh mắt của họ về hướng Thanh Hà Quận, trên trán hai ngươi tràn đầy mồ hôi lạnh.
- Nhưng vừa rồi, Tần Tử Lăng không phải cũng từ Thanh Hà Quận đi về sao?
Lữ Thái Cường hỏi.
- Không, không thể! Điều này tuyệt đối không thể! Hắn chỉ là một võ sư hóa kình…
Lữ Kiến Thương nói nhanh chóng và lau mồ hôi lạnh trên trán.
- Nếu ta không nhớ nhầm, khi Lâm Chính Cơ mất tích và Nam Cung Việt bị giết, hắn chỉ là võ đồ da trâu. Tại thời điểm đó, Trịnh sư huynh đã là võ sư ngưng kình, còn Tả sư đã trở thành võ sư hóa kình, nhưng cả hai có thái độ khác nhau đối với Tần sư đệ.
- Khi đó, ta tưởng rằng bọn họ coi trọng Tần Tử Lăng vì hắn là người trọng tình trọng nghĩa lại thêm chấp niệm về võ đạo của hắn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đây tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Lữ Thái Cường nói.
- Đúng, đúng vậy!
Lữ Kiến Thương cố gắng thả lỏng bản thân bằng cách uống một ngụm nước và nhấn mạnh:
- Ngươi nghĩ hắn có thể đang che giấu tu vi sao? Bàng Thiên Bằng là một đại võ sư luyện cốt, ngay cả đại võ sư luyện cốt bình thường cũng không thể mang ra so sánh với hắn. Hơn nữa, Tần Tử Lăng mới bao nhiêu tuổi? Đừng nghĩ quá nhiều, có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
- Lời của phụ thân cũng đúng, chắc chắn là không có khả năng.
Lữ Thái Cường thêm vào:
- Ta cũng chỉ là cảm thấy trùng hợp mới đưa ra suy đoán này.
Sau khi nói xong, Lữ Thái Cường gật đầu và cố gắng đẩy đi suy nghĩ không thực tế đó ra xa khỏi tâm trí.
Khi Đới Đại Xuân tiến lại gần, biểu tình của hắn trở nên đặc biệt. Lữ Kiến Thương lặng lẽ hỏi:
- Đại Xuân, có chuyện gì vậy?
- Thái Khung thiếu gia muốn chúng ta ngay lập tức trở về Phương Sóc Thành!
Đới Đại Xuân trả lời.
Lữ Kiến Thương quyết định:
- Không được! Chúng ta cần tiếp tục hành quân đến Thanh Hà Quận như đã dự định ban đầu.
- Nhưng…
Tuy nhiên, Đới Đại Xuân có vẻ khó xử khi nghe điều này.
Đới Đại Xuân là một nhân vật quan trọng của Lữ gia, đồng thời là người đang hộ pháp cho Lữ Thái Khung trong lần ra ngoài này.
- Chuyện này do ta quyết đinh, Thái Cường, ngươi hãy đi và cảnh cáo cái tên phế vật vô tình vô nghĩa đó đó, nếu hắn dám nói luyên thuyên, thì cứ trực tiếp ném hắn vào núi rừng để thú hoang ăn hắn!
Từ trước đến nay, Lữ Kiến Thương luôn biểu hiện hòa khí sinh tài, giờ khắc này trên thân lại sinh ra bá khí cùng lạnh lùng.
- Vâng, phụ thân!
Lữ Thái Cường gật đầu nhẹ và bước nhanh ra xa.
Đới Đại Xuân mắc miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì thêm, chỉ nhìn theo bóng lưng của Lữ Thái Cường với một ánh mắt đầy suy tư.
- Thái Cường thiếu gia có lẽ đang muốn quật khởi.
Hắn nói một cách nghiêm túc.
…
Trong đêm tối ẩm ướt, mưa liên tục rơi xuống, giúp giải thoát cho những ngày nắng nóng gắt trước đó.
Bên ngoài tây thành, hướng tây nam, cách xa mười hai dặm của Tứ Hiền Sơn Trang.
Ánh đao không ngừng xé toạc bầu trời đêm, máu tươi phun ra, hòa quyện với giọt mưa.
Dòng máu tẩm bồn nhòa, cùng với nước mưa lẫn vào nhau, tạo nên một biển đỏ bừng ở Tứ Hiền Sơn Trang.
Những tiếng kêu la thảm thiết và lời van xin không ngừng vang lên, nhưng bị tiếng mưa rơi cuồng nhiệt làm trôi đi.
- Hùng Cương, Lôi Dục, hai kẻ phản bội các ngươi, súc sinh! Là quỷ ta cũng không tha cho các ngươi!
Trong đình viện, Ngụy Phi Cử tóc rối tung, máu chảy khắp người, thần sắc dữ tợn nhìn một màn trước mắt.
Mà hai tên đại hán trước mắt, motoj người cầm búa người kia cầm Đại Hoàn Đao, nhe răng cười bước tới.
Hai kẻ này không phải là ai khác, chính là Hùng Cương và Lôi Dục, hai kẻ được Ngụy Phi Cử và Mã Xuyến dẫn vào làm trang chủ mới.