Chương 312 Nắm bắt
Vậy chờ ngươi làm quỷ rồi nói sau!
Lôi Dục cười ác, vung mạnh búa một cái, một cái đầu bay lên cao.
- Ha ha! Đi theo Xích Phát lão đại làm việc đúng là rất sảng khoái!
Trong cơn mưa, Lôi Dục cười đùa và nhìn về phía một nam tử đứng dưới mái hiên.
Nam tử này có vóc dáng hùng vĩ, tóc dài màu hồng rối tung trên vai, áo giáp bằng thép bóng loáng, gương mặt có đường nét sắc sảo, với đôi mắt sâu thẳm, mũi cao và cằm rạng ngời.
Hắn đứng dưới mái hiên, nụ cười tự tin trên môi, như một vị thần trên trần gian.
Nam tử này không ai khác, chính là đứng đầu ngũ đại thủy quỷ của Sâm La Bang, Xích Phát Quỷ Xa Lịch.
- Lão đại, chỉ cần hướng bắc vài dặm nữa là Thủy Nguyệt Sơn Trang. Bằng không chúng ta lại làm một chuyến, cướp sạch Thủy Nguyệt Sơn Trang!
Trong cơn mưa, Hùng Cương cầm Đại Hoàn Đao với máu loãng và tiến đến trước mặt Xích Phát Quỷ.
Thần sắc của hắn đầy dữ tợn, trong mắt lộ ra cừu hận thấu xương.
- Nói thật, lão đại, chúng ta nên thận trọng. Thủy Nguyệt Sơn Trang và Tứ Hiền Trang khác nhau.
- Tứ Hiền Trang có nội ứng từ Lôi Dục và Hùng Cương, dễ dàng công phá. Nhưng Thủy Nguyệt Sơn Trang khá khó chiếm, Tả Nhạc vẫn là đang là võ sư hóa kình, e rằng khó hành động hơn nhiều, nếu không thể làm gọn vụ này, sợ rằng một khi bị Tiêu Gia Bảo để ý thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Một nam tử với vóc dáng nhỏ gầy, mái tóc màu xanh dương, nhấn mạnh.
- Tứ bang chủ, ngươi yên tâm. Tả Nhạc đã lớn tuổi, năm ngoái còn bị Bàng Thiên Bằng tấn công, hiện tại không còn bao nhiêu thực lực.
- Thêm vào đó, Thủy Nguyệt Sơn Trang mới thành lập, chắc chắn hệ thống phòng thủ sẽ không mạnh bằng Tứ Hiền Trang.
- Lấy thực lực của chúng ta, muốn đánh vào đó cũng là chuyện dễ dàng.
- Cho dù gây chú ý đến Tiêu Gia Bảo thì sao, chẳng lẽ bọn chúng có thể giữ lại chúng ta sao? Ha ha, năm ngoái lúc Tả Nhạc cùng với Tả Gia và Khúc Gia rời khỏi đây đã mang theo không ít dị thú cùng tài vật.
Lôi Dục nói.
- Động tĩnh lớn một chút cũng tốt, như vậy Tiêu gia cũng chỉ có thể xuất binh!
Một người đàn ông đội mũ rộng, thân ảnh như tan biến vào bóng tối, nói một cách đầy cân nhắc.
Người đàn ông này, khi nói, cầm trong tay một chiếc hộp gốm màu đen, được khắc nhiều biểu tượng kỳ lạ.
Trong bóng tối, hộp gốm phát ra một ánh sáng xanh tối, và mắt trên nắp hộp bắt đầu xoay vòng chậm rãi.
Từng luồng tinh thần từ thi thể trôi ra, như bị hút vào hộp gốm màu đen, và cuối cùng bị hộp đậy lại trong vòng xoáy.
- Nếu địa nhân cũng tán thành cướp sạch Thủy Nguyệt Sơn Trang, vậy thì binh quý thần tốc, để lại một vài người ở lại thanh lý nơi đây, những người khác thì hiện tại lên đường đi đến Thủy Nguyệt Sơn Trang.
Xích Phát Quỷ đứng thẳng, cười gian trá nói.
...
- Tần gia đi sao.
Tây Thặng Sơn, nơi có vách núi và hang động, Hạ Nghiên đứng cẩn thận và ôn nhu, giúp Tần Tử Lăng đội vào chiếc nón che mưa. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve áo trên người Tần Tử Lăng, chỉnh lại y phục đang nhăn nheo.
- Được rồi, ít hôm nữa ta lại quay trở lại, đợi khi nào Tiêu Thiến đột phá rồi tính.
Tần Tử Lăng mỉm cười, sau đó ôm nhẹ Hạ Nghiên xong lại thả ra.
Tiêu Thiến đang đến thời khắc mấu chốt để đột phá luyện cốt, lúc nào cũng có thể thành công, lúc này nàng vẫn đang bế quan tu luyện, không rảnh phân tâm.
Hạ Nghiên thất vọng khi thấy Tần Tử Lăng đã biến mất trong dòng mưa đêm, sau đó nàng quay lại bên trong hang động.
Dưới trận mưa kéo dài, với vòng eo mềm mại của Hạ Nghiên vẫn còn đọng trong tâm trí, Tần Tử Lăng không khỏi cười và lắc đầu.
- Ôn nhu hương mộ anh hùng, câu nói này đúng là có lý a. Sớm tối ở chung với Tiêu Thiến và Hạ Nghiên ở trong động, sợ rằng sớm muộn sẽ không cầm được a!
Trong lòng suy nghĩ, Tần Tử Lăng tiến bước nhanh hơn.
Mưa nhỏ tiếp tục rơi, rất nhanh, Tần Tử Lăng đã có thể nhìn thấy từ xa cảnh An Hà Thôn yên tĩnh dưới màn mưa.
Đêm nay đã là lần thứ ba Tần Tử Lăng trở lại An Hà Thôn vào buổi tối.
Khi Tần Tử Lăng trở lại An Hà Thôn vào lần thứ hai, đám Trịnh Tinh Hán đã bắt sống vài tên Huyết Đồ Phu và dẫn đến hang ổ Huyết Vân Trại để diệt sạch.
Sau đó lại chuyển lượng lớn tài vật quay trở về.
Nhờ vào lượng tài nguyên này, Thủy Nguyệt Sơn Trang đã mở ra một trang mới.
Từ giờ khắc này, Thủy Nguyệt Sơn Trang như là chú chim non đang cất cánh, không còn là một sơn trang phổ thông nằm chếch sang một vùng ngoại ô.
Đây xem như là có tư cách tranh giành Phương Sóc Thành!
Một đêm, Tần Tử Lăng tiết lộ danh tính thật của mình, là lão đại đứng phía sau long đầu Thủy Nguyệt Sơn Trang, cũng là lần đầu ánh sáng trong phòng nghị sự được thắp lên.
Khi Tần Tử Lăng xuất hiện, mọi người đứng lên và trọng thể quỳ gối trước hắn, gọi tên chúa công, tạo ra một bầu không khí trang nghiêm và kính trọng đối với hắn.
Cái này chính là tư tưởng cùng phong cách làm việc thâm căn cố đế của những người ở thế giới này, Tần Tử Lăng tốn một lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng cho họ, giúp bọn họ quật khởi trở thành những nhân vật có tiếng tâm, vậy nên được tôn lên chúa công cũng là bình thường, hắn cũng không cật lực từ chối.
Tuy nhiên, việc gọi hắn bằng tên chúa công làm cho Tần Tử Lăng cảm thấy không thoải mái, động một cái để cho thủ hạ gọi hắn là đại sư huynh là được rồi, dù sao đối phó với người bên ngoài thì xưng hô này cũng không tệ.
- Tạm thời Thủy Nguyệt Sơn Trang sẽ ở lại Phương Sóc Thành để bồi dưỡng đại võ sư luyện cốt. Khi Tả sư cùng Trịnh sư huynh trở thành đại võ sư luyện cốt, chúng ta sẽ có khả năng mở rộng lực lượng và tầm mắt của Thủy Nguyệt sơn trang đến các châu khác quận.
Tần Tử Lăng thầm suy nghĩ trong lòng, Tần Tử Lăng đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng tây nam.
Một đám người đang từ một con đường mòn đi tới An Hà Thôn. Họ đều đang cưỡi ngựa, bàn chân quấn quanh tiêu âm vải bông.
Trong nháy mắt, hai đạo thần hồn xuất khiếu rời đi.
Một trong số đó bay lên bầu trời, quan sát từ trên cao, trong khi thần hồn còn lại đi về phía Tứ Hiền Trang một cách nhanh chóng.
Thần hồn vừa xuất hiện, Tần Tử Lăng ngay lập tức cảm nhận được rằng phía Tứ Hiền Trang đang lộ ra huyết sát ngút trời.
- Lôi Dục! Hùng Cương! Tại sao lại ở đó? Người bên cạnh bọn hắn là ai? Tất cả đều toát lên sát khí kinh người!
Thần hồn bay cao trong bầu trời đến gần đám người kia, Tần Tử Lăng nhanh chóng nhận ra rằng đó là Lôi Dục và Hùng Cương.
- Xích Phát lão đại, lát nữa bắt sống Tả Nhạc cho ta, ta sẽ tra tấn hắn một cách kỹ lưỡng!
Hùng Cương nói.
- Xích Phát lão đại? Võ sư hóa kình? Chẳng lẽ đó là lão địa của ngũ đại thủy quỷ của Sâm La Bang, Xích Phát Quỷ Xa Lịch?
Ánh mắt của Tần Tử Lăng rơi vào Xích Phát Quỷ, hơi sững sờ.
- Không cần phức tạp, chiến nhanh, thắng nhanh. Mục tiêu chính của chúng ta là dẫn dụ Tiêu gia đến Vân La Hồ! Khi đó, quận trưởng đại nhân sẽ có thể thu thập cả Tiêu gia và Lữ gia, đồng thời tổ chức lại toàn bộ lực lượng của Phương Sóc Thành.
Nam tử đội sa lạp lạnh lùng nói, ánh mắt xuyên thấu qua mặt sa lạp u lạnh lùng nhìn Hùng Cương và Lôi Dục.
- Vâng!
Hùng Cương căng thẳng trong lòng, trả lời nhanh chóng.
- Chú ý, đừng để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Xích Phát Quỷ nói với mọi người, giọng điệu lạnh lùng.
- Vâng!
Mọi người đồng thanh trả lời, ánh mắt tràn đầy tâm huyết.
Vào lúc này, màn đêm bao trùm xuống.
Một bàn tay năm ngón màu đen như hiện như không từ trong bóng tối hạ xuống, giống như là một túi màu đen đang bao bọc lại thiên địa.
- Chuyện gì xảy ra?
Mọi người kinh hãi, con ngựa cũng trở nên bất an và đá chân, phát ra tiếng hí của ngựa.