Chương 319 Vân La Hồ
Hai ngày sau đó, ở Vân La Hồ, một trận mưa bụi bao phủ cả khu vực.
Các hòn đảo nhỏ trong mưa bụi trở nên mờ ảo, từ xa nhìn, chúng như một cảnh thiên đàng ẩn hiện giữa các tầng mây bụi.
Tuy nhiên, tất cả người dân ở Phương Sóc Thành đều biết rằng Vân La Hồ là một khu vực nguy hiểm.
Trên một số hòn đảo nhỏ, không chỉ có thổ phỉ ẩn nấp, mà còn có những loại động vật hung ác và côn trùng độc hại hoành hành.
Vân La Hồ bao phủ bởi bụi lau sậy và có nhiều đất ngập nước, không phải là nơi mà người dân địa phương muốn sinh hoạt.
Một khi có người bước vào, rất dễ bị lạc đường, một khi bước vào một trong những vùng đất ngập nước, sẽ nhanh chóng bị cuốn vào bãi lầy đầy nguy hiểm.
Ở phía tây của Vân La Hồ, cách bờ khoảng bốn dặm, trải rộng một hòn đảo lớn với hơn hai mươi đảo nhỏ khác nhau, giống như các ngôi sao trên bầu trời đêm.
Các đảo nhỏ nằm rải rác quanh bến cảng, tạo nên một hình dáng giống như một hàng răng đồng đều.
Mảnh đảo này phủ đầy rừng cây xanh tươi, và ở giữa nó, có một ngọn núi cao hơn hai trăm mét, cho phép người đứng ở đỉnh nhìn toàn cảnh Vân La Hồ một cách tự do.
Trên đỉnh núi, bốn người đứng tại một tượng đá bọc cây thông giữa và nhìn cảnh xung quanh, hai tay chắp lại đặt trước ngực, tạo thành thế trận một nữ ba nam.
Nữ tử có vóc dáng cao gầy, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đó chính là Tiêu Thiến.
Ba người đàn ông đứng cạnh, là Tả Nhạc, một là Kim Nhất Thần, và người còn lại là một lão giả.
Lão giả có bộ râu dê dày, mặc chiếc áo gấm, mang vẻ đứng đắn và uy nghiêm.
Bốn người đứng im lặng trong đình, hai đôi mắt hướng ra xa, nhìn thấy mưa bụi mông lung phủ lên bề mặt hồ.
- Ngụy đại nhân, bọn hắn đến rồi!
Đột nhiên, Tiêu Thiến mở miệng báo tin.
Đúng như lời Tiêu Thiến dự đoán, chỉ sau một lúc, tiếng chèo thuyền trong nước ở xa xa bắt đầu xuất hiện, trong mưa bụi dày đặc, một vài con thuyền nhỏ nổi lên trên mặt hồ.
Lão giả nghiêng đầu nhìn Tiêu Thiến một cái, đôi mắt sâu thẳm của hắn hiện lên dấu vết của sự khiếp sợ.
Lão giả này tên là Ngụy Vũ Phúc, là một trong tám đại giám sát sứ của Phán Quan đại nhân, phụ trách tuần tra và giám sát hạt quận trong vùng Tây Vân Châu.
Kim Nhất Thần đã sử dụng phương thức thông tin đặc thù của Ty Thiên Giám để thu thập thông tin về việc quận trưởng Bàng Kỳ Vi hợp tác với U Minh Giáo ở Phương Sóc Thành. Sau đó, thông tin này được chuyển đến Phán Quan đại nhân, cuối cùng là gửi Ngụy Vũ Phúc đến để giám sát tình hình.
Ngụy Vũ Phúc là một luyện khí đại sư cảnh giới chân nguyên sơ kỳ, chân nguyên ngưng luyện hùng hậu. Chỉ cần một chút nữa là hắn có thể đột phá chân nguyên sơ kỳ.
Điều đặc biệt là, hắn cũng có khả năng cảm nhận và hiểu biết về sự biến đổi của khí cơ trong thiên địa, vì vậy việc cảm biến xung quanh cũng rất nhạy bén.
Kết quả, Tiêu Thiến đã cảm nhận được sự hiện diện của địch nhân trước khi hắn phát hiện ra, điều này khiến Ngụy Vũ Phúc không thể không kinh ngạc.
- Tiêu gia thực sự đã sinh ra một nữ tử thiên tài! Chỉ mới hai mươi lăm tuổi đã bước vào cảnh giới luyện cốt, coi như đặt ở trung tâm châu thành, nàng cũng là một thiên tài độc nhất vô nhị. Lần này, chứng cứ phạm tội của Bàng Kỳ Vi đã rõ ràng, cho dù Bàng Trí Uyên muốn kiên quyết nhúng tay vào Phương Sóc Thành, sợ rằng sẽ khó mà tránh khỏi liên lụy!
Khi Ngụy Vũ Phúc cảm thấy kinh sợ, ý niệm trong đầu hắn thay đổi nhiều, nhìn Tiêu Thiến với một ánh mắt khác biệt.
- Ngụy đại nhân, Tả trang chủ, Tiêu cô nương, chúng ta có nên đi xuống không?
Kim Nhất Thần nhận thấy các thuyền nhỏ đang gần lại, hắn nhanh chóng đưa ra đề xuất.
- Đi, phải đi.
Ngụy Vũ Phúc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu căn dặn nói:
- Người của U Minh Giáo thường mang theo thuốc độc để tự tử nếu bị bắt. Do đó, khi chúng ta đối mặt với bọn hắn, quyết không để bọn hắn tự sát. Ngoài ra, chủ nhân của U Hồ Đường, cũng là một đại võ sư ở cảnh giới luyện cốt sơ kỳ, cũng đáng chú ý, đừng để nàng chạy thoát.
- Vâng!
Đám người Tiêu Thiến nghiêm nghị trả lời.
Trên mặt hồ, đội ngũ thuyền nhỏ của đường chủ U Hồ Đường tiến về phía đảo nhỏ, nàng nhíu mày nhìn cảnh trước mắt.
- Tại sao ta cảm giác có gì đó không ổn?
- Đường chủ quá lo lắng. Tại Phương Sóc Thành này, trừ khi Bàng đại nhân tự mình ra tay, còn lại thì không ai có thể thần không biết quỷ không hay mà diệt đi Sâm La Bang, huống chi tin tức cũng là do Lâm chấp sự gửi về.
Một trong những người đứng trên thuyền của đường chủ U Hồ Đường nói một cách bất chấp.
- Cũng đúng.
Đường chủ U Hồ Đường gật đầu và thở phào một cách nhẹ nhõm.
Sau một nửa giờ...
Khi U Hồ Đường đến, trong số năm mươi người trên thuyền, hầu hết đã bị giết hoặc bắt giữ.
Đường chủ U Hồ Đường, võ sư luyện cốt sơ kỳ, đã bị Tiêu Thiến đâm thủng vai bằng Thanh Long Thương, sau đó bị đánh ngã xuống mặt đất.
Nàng cố gắng cắn độc tự sát, nhưng bị Ngụy Vũ Phúc có kinh nghiệm tạo ra một đạo thuật, ngưng luyện chân nguyên thành một hư trảo trực tiếp móc ra độc dược trong miệng nàng.
- Tốt lắm, tốt lắm! Chúng ta đã bắt được đường chủ U Hồ Đường. Tiêu cô nương, công đầu là thuộc về Tiêu cô nương!
Ngụy Vũ Phúc mừng rỡ sau khi ngăn chặn đường chủ U Hồ khỏi tự sát.
- Tiêu Thiến tuyệt đối không phải là công đầu, chuyến này có thể một lưới bắt gọn ma đầu này, tuyệt đối là nhờ có đại nhân chỉ huy, công lao là của tất cả mọi người.
Tiêu Thiến vội vã nói.
- Ha ha, tốt, tốt!
Ngụy Vũ Phhucs mỉm cười hài lòng khi thấy Tiêu Thiến không thèm tranh công, hắn đánh giá cao nàng và tỏ vẻ thưởng thức.
Trong trận chiến vừa qua, Tiêu Thiến và Ngụy Vũ Phúc đã cùng nhau tấn công đường chủ U Hồ Đường, thực lực của nàng đã không hề thua kém so với đại võ sư luyện cốt trung kỳ.
Đây cũng là vì thân phận của Ngụy Vũ Phúc mới nói Tiêu Thiến có công đầu, không dám đoạt công lao của nàng, bằng không đổi lấy người khác, lấy thân phận của Ngụy Vũ Phúc, sao lại khách khí như vậy.
Hiện tại, Tiêu Thiến nói như vậy, đúng theo tâm ý của Ngụy Vũ Phúc.
...
Ngày thứ hai sau khi đường chủ U Hồ Đường đã bị bắt, dưới bầu trời quang đãng và trong không khí trong lành.
Tại trường tập quân của Phương Sóc Thành, Bàng Kỳ Vi đứng tự tin trên đài, vóc dáng hùng vĩ như một ngọn núi.
Hắn tỏ ra uy nghiêm và quyết đoán, phía sau là chín thành viên của Huyết Lang Vệ, đứng thẳng nhưng tự tin.
Các thành viên của Huyết Lang Vệ cầm bội đao trong tay, đôi chân nhảy qua nhau một cách uyển chuyển.
Đôi mắt sáng lên với ánh thiểm điện, khí thế hung thần không ngừng tràn ra, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.
Dưới điểm tướng đài, một nhóm binh sĩ đứng thẳng, với từng nhóm lính nghiêm nghị.
Ở trước mặt của đám binh sĩ, đứng thẳng là Tiêu Văn Nghĩa, thủ quân và giáo úy của quân đội tây thành.
Hai bên của Tiêu Văn Nghĩa đứng hai người, bên trái là Tiêu Văn Lang, người thứ hai trong Tiê gia, và bên phải là Tiêu An Trì, một tộc lão của Tiêu gia. Phía sau là các thành viên tinh nhuệ của Thanh Giáp Vệ, đội quân đặc biệt của Tiêu gia.
Thanh Giáp Vệ này không chỉ mặc khải giáp, mà còn đội mặt nạ và mũ giáp, chỉ để lộ hai con mắt, tạo nên vẻ xơ xác và sâm nghiêm đặc biệt.
Bàng Kỳ Vi đảo mắt từ Tiêu Văn Nghĩa sang đám Thanh Giáp Vệ phía sau, trong đôi mắt của hắn xuất hiện một vẻ âm u.
Trong lần hành quân này, những thành viên quan trọng nhất của Tiêu gia đều được xuất động. Nếu tất cả bị chôn vùi tại Vân La Hồ, Tiêu gia sẽ không còn khả năng đối đầu với Bàng Kỳ Vi, đương nhiên sẽ nằm ở thế hạ phhong.
- Tiêu thủ quân!
Bàng Kỳ Vi nói lớn, tiếng nói của hắn vang lên như tiếng sấm.
Tuy nhiên, Tiêu Văn Nghĩa vẫn im lặng và nhìn Bàng Kỳ Vi với ánh mắt lạnh lùng.
Bàng Kỳ Vi biến sắc một chút, lần thứ hai nói lớn tiếng:
- Tiêu thủ quân ở đâu?
Lần này, Tiêu Văn Nghĩa cuối cùng cũng đã cử động.
Tuy nhiên, Tiêu Văn Nghĩa không tiến lên nhận lệnh, mà thay vào đó, hắn hướng về cửa vào thao trường và khom lưng tay, giương giọng nói:
- Mời giám sát sứ, Ngụy đại nhân!
Khi thanh âm của Tiêu Văn Nghĩa vang lên, Ngụy Vũ Phúc nhanh chóng tiến vào thao trường, đi theo sau một số luyện khí sư khác.
Bàng Kỳ Vi nhận ra sự tình huống thay đổi, nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.