Chương 320 Tiêu diệt quận trưởng
Bàng Kỳ Vi khom lưng chắp tay nói với Ngụy Vũ Phúc ở xa xa:
- Ngụy đại nhân giá lâm Phương Sóc Thành, sao lại không thông báo một tiếng, bản quan cũng không kịp đón gió tẩy trần cho đại nhân.
- Bản quan cũng không dám tiếp nhận đón gió tẩy trần của Bàng đại nhân, miễn cho bị U Minh Giáo đánh lén.
Ngụy Vũ Phúc nói với giọng lạnh.
- Bản quan không hiểu Ngụy đại nhân đang nói gì?
Bàng Kỳ Vi biểu hiện bất ngờ, hơi biến sắc mặt.
- Không cần làm trò ảo, Bàng Kỳ Vi. Ngũ đại thủy quỷ của Sâm La Bang đều đã đền tội, bản quan đã bắt toàn bộ người của U Hồ Đường. Hiện tại có đủ nhân chứng và bằng chứng để chứng minh mọi việc, ngươi cũng nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói, tiết kiệm thời gian cho bản quan.
Ngụy Vũ Phúc tiếp tục nói với giọng lạnh.
Bàng Kỳ Vi nghe vậy rốt cục sắc mặt đại biến, toàn thân khí huyết và kình lực bắt đầu khởi động, tóchơi bạc không phong phi dương, quân phục bốc lên, tay áo bay phất phới.
- Trách không được Tiêu Văn Nghĩa lại mời bản quan đến đây điểm tướng, là xuất hành binh tướng thực hiện đánh bạo, nguyên lai các ngươi sớm có dự mưu à! Nhưng Ngụy đại nhân, ngươi có phải đã quá tự tin hay không? Chỉ bằng một mình ngươi và những người này, ngươi nghĩ có thể đánh bại được ta?
Bàng Kỳ Vi ngạo nghễ nói.
- Bằng vào ta và những người này, đương nhiên khó có thể đối đầu với ngươi. Nhưng nếu có Tiêu Thiến cô nương hỗ trợ, thì không còn là vấn đề lớn.
Ngụy Vũ Phúc đáp lại.
- Tiêu Thiến? Ha ha!
Bàng Kỳ Vi nghe vậy thì cười nhạo, cất tiếng cười to lên.
- Bàng lão tặc, cười đã chưa?
Đứng sau lưng Tiêu Văn Nghĩa, một Thanh Giáp Vệ đi ra, tháo mũ đội ra, lộ ra một khuôn mặt rõ ràng, khí tức mạnh mẽ tỏa từ trên người nàng, làm cho không khí quanh đó bắt đầu lưu chuyển lên, như một con rồng sắp bay lên trời.
- Đại võ sư luyện cốt!
Bàng Kỳ Vi toàn thân chấn động, mắt lộ ra vẻ không dám tin.
- Bàng lão tặc, ngươi năm đó cấu kết U Minh Giáo, tập sát gia gia ta, làm cho ta mất đi kình lực, khẳng định không ngờ tới sẽ có hôm nay!
Tiêu Thiến cười nhạt nói, nhìn vào ánh mắt của Bàng Kỳ Vi với vẻ căm hận sâu thẳm.
- Quả thực không nghĩ tới, nếu sớm nhận ra thiên phú của ngươi cao đến vậy, thì cho dù có giá nào ta cũng phải giết ngươi.
Bàng Kỳ Vi lạnh lùng đáp, biết rõ lần này là đã đám Ngụy Vũ Phúc đã có chuẩn bị kỹ càng.
Bằng không, với thực lực của Bàng Kỳ Vi hắn, lại có thêm Bàng Trí Uyên hậu thuẫn, Ngụy Vũ Phúc tuyệt đối sẽ không dám thể hiện như vậy.
- Lão tặc, quả nhiên là ngươi đã giết cha ta!
Tiêu Văn Nghĩa hai mắt phun lửa.
- Bây giờ ngươi chỉ mới nghĩ đến điều đó à?
Bàng Kỳ Vi cười nhạt và đáp lại.
- Lão tặc, ngươi sẽ trả giá!
Tiêu Văn Nghĩa nổi giận, cầm lấy cây trường thương, tung người lên và đánh mạnh xuống hướng Bàng Kỳ Vi trên đỉnh điểm tướng đài.
Nhưng Tiêu Văn Nghĩa vừa tung người lên, đã có một đạo thân ảnh nhanh như tia chớp từ trên cao đâm xuống, một cây Thanh Long Thương tấn công mạnh mẽ.
- Lớn mật!
Tiêu Thiến nắm chặt Thanh Long Thương và nhảy xuống đánh hướng đến điểm tướng đài.
Sau lưng Bàng Kỳ Vi, Huyết Lang Vệ nhấn chặt thanh đao của mình, gầm ra, xung phong liều chết tiến lên.
Tiêu Thiến ở trên không trung, Thanh Long Thương di chuyển với vận tốc vô cùng nhanh, như là giao long lắc đầu vẫy đuôi.
Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng kêu vang.
Hai vị Huyết Lang vệ đầu tiên bị Thanh Long Thương đánh trúng ngay vào ngực, cảm giác giống như bị tạt vào bão cát, bay xa ngã lăn ra sau, lớp giáp ngực bị thủng và máu tươi phun ra.
Thình thịch! Thình thịch!
Hai vị Huyết Lang Vệ bay qua đám binh lính đang đứng ở điểm tướng đài và rơi xuống đất dưới, sau đó quăng qua đáy đài.
Cố gắng dẫy dụa hai lần, nhưng sau đó đã trực tiếp đi đời nhà ma.
Mặt trời vào thời điểm này bất ngờ mất đi ánh sáng. nhiệt độ giảm đột ngột.
Một cơn gió mạnh thổi tới, làm cho tất cả mọi người phía sau cảm thấy lạnh toát, lông tơ trên cơ thể đứng dựng.
Bàng Kỳ Vi, trong mắt hắn, đôi đồng tử co lại thành hai chấm nhỏ, tỏ ra rất sợ hãi.
Hai võ sư, hơn nữa còn là võ sư được Bàng gia dùng phương pháp huấn luyện tàn khốc nhất để tạo ra, lại bị Tiêu Thiên đánh trái đánh phải một cái, trực tiếp bị mất mạng.
Lực nào này là kinh khủng đến bực nào!
Nhưng ít nhất là Bàng Kỳ Vi không thể làm được điều này.
Đúng vậy, đây là sức mạnh của một đại võ sư luyện cốt trung kỳ, chỉ như vậy mới có thể tạo ra một màn vừa rồi!
- Giết!
Bàng Kỳ Vi hét lớn, hai chân bất ngờ đạp mạnh xuống tại một điểm trên điểm tướng đài.
Đỉnh đài bị xói mòn, Bàng Kỳ Vi như một con diều đang cố gắng thả dây để lên trời.
Tuy nhiên, hắn không bay về phía trước mà ngược lại, vội vàng rút lui.
- Lão tặc, ngươi trốn đi đâu!
Tiêu Thiến nhẹ nhàng áp đầu ngón chân lên đỉnh đầu của một tên Huyết Lang Vệ, đạp mạnh một cái, làm đầu của hắn nát tan, sau đó cưỡi lên thương như Giao Long, tiến thẳng về phía Bàng Kỳ Vi.
Trước cả khi người đến, Thanh Long Thương đã xé toạc không gian.
Thương như một con Thanh Long trên bầu trời.
Huyết Lang Vệ không chỉ nỗ lực nhao nhao tung người lên ngăn cản nàng, mà còn không ngừng bảo vẹ cho Bàng Kỳ Vi chạy trốn.
Trong thời điểm này, Bàng Kỳ Vi, mặc dù có Huyết Lang vệ bao vây để đoạn hậu cho mình, nhưng đối mặt với sự tấn công dữ dội của Tiêu Thiến, hắn lại có một cảm giác như hắn đang đơn đả độc đấu với Tiêu Thiến.
Trong tình thế không lựa chọn, Bàng Kỳ Vi xoay người trên không trung và rút ra một thanh bội đao, đối mặt với cuộc tấn công ác liệt của Thanh Long Thương.
Coong!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Tia lửa phun ra bốn phía.
Tiêu Thiến lóe lên và rơi xuống đất, còn Bàng Kỳ Vi thì cả người như bị mất kiểm soát, hung hăng đâm vào mặt tường phía sau điểm tướng đài, rồi mới dừng lại.
Một cơn sóng huyết tinh bắn lên trên khuôn mặt của Bàng Kỳ Vi, bị hắn ép mạnh lại.
Trong mắt của hắn, vẻ hoảng sợ lan tỏa.
Oanh!
Bàng Kỳ Vi đột nhiên phá tung tường gạch phía sau, gạch đá nổ tung, bụi bặm bay lên, cả người lui về phía sau một cách vội vã.
Nhưng khi Bàng Kỳ Vi vừa tháo chạy, một khối đá màu vàng đất lớn tạo ra một vệt ánh sáng hào quang và đối diện với lưng anh, ùn ùn lao tới.
Bàng Kỳ Vi hơi biến sắc mặt, hai chân đột nhiên đạp mạnh, cả người bật lên cao, vừa né tránh khối đá cự thạch màu hoàng sắc đang lao tới.
Đúng lúc này, Tiêu Thiến đã nắm Thanh Long Thương bắn đến.
Còn các Huyết Lang Vệ của hắn thì đã sớm bị nhiều tướng sĩ bao quây, không thể tiến lên viện trợ cho hắn.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng, khi một chiếc thương của Tiêu Thiến đâm thủng lồng ngực của Bàng Kỳ Vi.
Khi chết, trong mắt Bàng Kỳ Vi tràn đầy không cam lòng cùng không tin tưởng!
...
Tiêu gia cùng người của Ty Thiên Giám liên thủ tiến vào thao trường quân danh tây thành, tiêu diệt Bàng Kỳ Vi cùng Huyết Lang Vệ của hắn.
Đại thính nghị sự Quản Câu Phủ, quần hùng hội tụ.
Mấy nhân vật trọng yếu Bàng Gia, giáo úy Bàng Kỳ Phong của nội thành, gia chủ Lâm gia Lâm Kinh Hãn cùng hai nhi tử giáo úy của hắn, còn có các nhân vật gia chủ Lữ gia Lữ Hạng Vũ cũng có mặt.
- Lâm đại nhân, Kim quản câu đột nhiên mời chúng ta tới, nói có chuyện trọng yếu cần thương nghị, đến tột cùng là chuyện gì, ngươi có biết không?
Bàng Kỳ Phong nhìn về phía Lâm Kinh Hãn càu mày hỏi.
Hắn là giáo úy nội thành, có quân vụ trên người, bình thường sẽ không rời khỏi phòng, nhưng Kim Nhất Thần là quản câu của Quản Câu Phủ, mời hắn đến đây nghị sự, vậy thì nhất định phải nể mặt hắn.
Lâm Kinh Hãn lắc đầu, sau đó nhìn về phía một thuật chính phụ trách chiêu đãi bọn hắn, hỏi:
- Diêm đại nhân, Kim đại nhân của các ngươi mời chúng ta đến đây, còn hắn đâu?
Quản lý Quản Câu Phủ là quản câu, kèm đó là quản câu thừa, dưới quản câu thừa chính là thuật chính.
Công việc thuật chính cũng là do luyện khí sư đảm nhiệm.
Phương Sóc Thành là tiểu quận, cũng không phải là gia tộc luyện khí hay đạo môn luyện khí, cho nên toàn bộ Quản Câu Phủ, trừ quản câu, chỉ có một vị quản câu thừa, cùng bốn vị thuật chính.
Quản câu là luyện khí sư cảnh giới chân lực hậu kỳ.