← Quay lại trang sách

Chương 334 Lại đi Thanh Hà Quận

Phát sinh chuyện gấp gì?

Tần Tử Lăng một bên theo Thiệu Nga vào nhà, một bên hỏi.

-Lão phu nhân muốn đi Thanh Hà Quận một chuyến.

Thiệu Nga trả lời.

-Mẫu thân ta gần đây không phải vẫn luôn tĩnh tâm thổ nạp luyện khí sao? Tại sao lại đột nhiên quyết định đi một chuyến Thanh Hà Quận?

Tần Tử Lăng nghiên ngẫm.

Lúc này mới hiểu, Thiệu Nga tại sao lại bóp nát ngọc phù hắn để lại cho nàng…

-Hôm qua có người từ Thanh Hà Quận mang đến cho lão phu nhân một bức thư, lão phu nhân đọc thư sau đó liền luôn luôn tâm thần không yên, lại hỏi ngươi ở đâu? Lúc nào có thể trở về. Ta nói công tử đang bế quan tu hành, không biết lúc nào mới có thể quay về. Nàng nghe vậy tâm tình càng không yên, sáng nay lại nói với ta, hôm nay muốn đi đến Thanh Hà Quận một chuyến. Ta lại nghĩ Thanh Hà Quận kia có vô số cường giả, ta sợ rằng không bảo vệ được phu nhân chu toàn, vì vậy mới thông tri đến công tử.

Thiệu Nga trả lời.

-Được rồi, ta biết rồi, ngươi đến Thuỷ Nguyệt Sơn Trang điều một chiếc xe ngựa đến đây. Nếu mẫu thân của ta muốn hôm nay đến Thanh Hà Quận, vậy thì cứ đi một chuyến là được rồi.

Tần Tử Lăng nói.

-Vâng.

Thiệu Nga hơi khom người, sau đó do dự một chút, xin chỉ thị nói:

-Có cần dùng Vân Báo Mã kéo xe hay không?

-Dùng Vân Báo Mã cũng được.

Tần Tử Lăng không cần suy nghĩ trả lời.

-Vâng, ta hiểu rồi.

Thiệu Nga lần nữa khom người, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn.

Nàng rất rõ ràng Tần Tử Lăng xưa nay khiêm tốn. Dù là hắn hiện tại là chủ nhân sau màn của Phương Sóc Thành, nhưng hầu như không bao giờ hiển lộ vẻ cao điệu trước mặt người khác.

Cho nên tới bây giờ, chỉ có một số ít người biết chính xác về thân phận của Tần Tử Lăng, chủ yếu là những người ở Thủy Nguyệt sơn trang.

Tiêu gia và Lữ gia cũng có một vài người biết chuyện này, nhưng phần lớn mọi người chỉ biết Tần Tử Lăng là đồ đệ của Tả Nhạc, hoặc là một võ sư có thiên tư.

Sau khi Thiệu Nga rời đi, Tần Tử Lăng gõ cửa phòng của Thôi thị.

Thôi thị mở cửa, Tần Tử Lăng ngay lập tức nhận ra rằng đôi mắt của mẹ đang ửng đỏ, những giọt lệ đã rơi xuống.

-Mẫu thân, có chuyện gì xảy ra?

Tần Tử Lăng đặt câu hỏi với sự quan tâm.

-Gia gia của ngươi đang rất yếu, dường như không thể vượt qua cửa ải cuối năm nữa. Ta muốn đi một chuyến đến Thanh Hà Quận, nhìn thấy ông ấy một lần nữa.

Thôi thị giải thích.

-Tất nhiên, ta đã cho người sắp xếp xong hết rồi, ngươi không cần lo lắng…

Tần Tử Lăng trấn an nói, trong lòng ngược lại không có chút lo lắng sầu não nào.

Đối với vị ngoại công chưa bao giờ gặp mặt qua kia, đừng nói là hắn, ngay cả nguyên chủ của cỗ thân thể này cũng không có chút cảm tình nào, nếu có thì đa số là oán khí.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Thôi thị chưa một lần nhắc tới sự tình phía nhà của nàng.

-Ta không lo lắng, chỉ là muốn lần cuối gặp mặt…

Thôi thị nói.

-Bằng không người kể một chút vè chuyện của bọn họ cho ta nghe a?

Tần Tử Lăng nói.

-Đều là chuyện đã qua, cũng không có gì đáng nói.

Thôi thị trả lời.

-Nếu người đã không muốn nhắc lại, vậy hãy để nó trôi qua đi, bây giờ ta sẽ nói để Đỗ tẩu chuẩn bị một chút.

Tần Tử Lăng nhẹ nói nói.

-Ừm.

Thôi thị gật đầu.

...

Rất nhanh, một chiếc xe ngựa sang trọng được kéo bởi hai con Vân Báo Mã rời khỏi An Hà Thôn, di chuyển qua quan đạo và tiến về phía Phương Sóc Thành.

Chiếc xe cao hơn hai mét, mạnh mẽ như một tháp cột, và người lái xe chính là Lưu Tiểu Cường.

Lưu Tiểu Cường, như mọi khi, vẫn là một võ sư vận kình, không thể chân chính lĩnh hội sức mạnh biến đổi của võ công.

Trong buồng xe, có Thôi thị, Tần Tử Lăng và Thiệu Nga, ba người ngồi yên tĩnh ngắm phong cảnh.

Thôi thị đã luyện khí gần gần hai năm, mặc dù thời gian nhập môn của nàng trễ hơn người khác, nhưng trong suốt hai năm qua, nàng đã ăn linh mễ hàng ngày, thường xuyên uống một ít linh đan thần dược.

Thêm vào đó, sự kết hợp với huyết nhục của dị thú thuộc tính mộc, những tư nguyên này, cho dù là dùng để bồi dưỡng một vị đại luyện khí sư chân nguyên cảnh cũng có thể cân nhắc.

Cho nên chỉ trong hai năm ngắn ngủi, vào một tháng trước, nàng rốt cục miễn cưỡng tu luyện ra một đạo hư ảnh tiểu thụ bên trong đan điền, trở thành một luyện khí sư.

Dựa vào độ tuổi này của nàng mà bắt đầu tu luyện, tốc độ này, ở bên trong luyện khí giới của Tây Vân Châu cũng xem là rất nhanh.

Chỉ là cái này cũng không còn cách nào khác, ai bảo nàng có nhiều tài nguyên như vậy, một tên nhi tử với nhiều thủ đoạn, thực lực tổng hợp có thể so với một tông chủ.

Tần Tử Lăng không bao giờ bạc đãi ai, đặc biệt là mẫu thân của mình!

Ngày nay, trên đầu Thôi thị, những sợi tóc bạc gần như không còn, nếp nhăn trên khuôn mặt đã biến mất, dù nàng ăn mặc khá đơn giản.

Thôi thị chỉ đeo một chiếc trâm bạc mà Tần Tử Lăng đã mua, giá trị không to lắm, nhưng lại có một sự tinh tế và thanh lịch, toát lên một vẻ quý phái.

Thiệu Nga ngồi bên cạnh Thôi thị, nàng cũng rạng rỡ trong bộ trang phục mới.

Với vẻ đẹp tự nhiên của Thiệu Nga, cộng thể khí chất của đại võ sư luyện cốt cảnh, khuôn mặt toả sáng lại thêm vóc người ma quỷ thực sự là khiến người ta khó mà cưỡng lại.

Đừng nói là Lưu Tiểu Cường, ngay cả Tần Tử Lăng khi nhìn thấy nàng cũng cảm thấy bị hớp hồn một cái.

Hiện tại Phương Sóc Thành đang phát triển rất hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp.

Mặc dù bây giờ đã là mùa đông, người ngồi trong xe chạy trên quan đạo cũng rất nhiều, hai bên quan đạo từng là thôn trang hoang phế, hiện tại đã khôi phục nhân khí lần nữa, có nhiều quan đạo thông nhau dẫn đến các thôn trang khác.

Mỗi hai ba thôn trang giữa các thôn trang, người khác có thể thấy các học quán tấp nập với học sinh trẻ tuổi ra khỏi trường sau giờ học. Trong mùa tan học, trẻ em đang vui đùa và chơi đùa trên con đường, tạo ra một cảnh tượng vui vẻ.

Thôi thị đã lâu không ra xa khỏi nhà, khi nàng ngồi trong xe và nhìn ra cửa sổ, cảm giác bình yên và thịnh thế của Phương Sóc Thành làm nàng rất vui.

Thôi thị không ngừng nói với Tần Tử Lăng:

-Dường như đây là một hình ảnh thái bình và phồn thịnh. Ta không thể tin được rằng Tiêu Thiến lại đạt được những thành tựu ấn tượng như vậy. Trong thời gian ngắn dưới nửa năm, nàng ấy đã biến đổi Phương Sóc Thành một cách đáng kể. Đáng ra ta nên làm mai cho ngươi ngay từ lần đầu gặp phải Tiêu Thiến. Bây giờ nàng ta đã làm quận trưởng, còn ngươi vẫn chỉ là võ sư, đúng thật là không xứng đôi vừa lứa a!

Tần Tử Lăng ngạc nhiên lắc đầu trước những lời Thôi thị.

Nếu nói đến việc sửa đường sửa nhà, đều là chuyện do hắn đề ra.

Còn có việc thôn trang mở trường dạy học, đương nhiên cũng là hắn nói.

Tần Tử Lăng mang trong mình niềm tin về giáo dục và sự bình đẳng.

Đến từ một thế giới khác, hắn hiểu rằng giáo dục là yếu tố quan trọng trong việc phát triển xã hội, và đương nhiên hắn không coi trọng tôn ti đẳng cấp.

Trong mắt Tần Tử Lăng, mọi người đều có quyền tiếp thụ giáo dục và mơ ước về một tương lai tốt đẹp.

Tần Tử Lăng đã đóng góp cho sự phát triển của Phương Sóc Thành và các cải biến trong xã hội. Vị quận trưởng Tiêu Thiến thực tế cũng chỉ là nhận lệnh làm việc mà thôi

Tiêu Thiến đã áp dụng các biện pháp tài chính mạnh mẽ như tiêu diệt, thu thập tài sản từ Bàng gia và Lâm gia, cũng như quản lý các nguồn tài chính khác như từ huyện Thừa Lâm và Ngu gia.

Điều này cung cấp cho họ nguồn tài sản đủ lớn để thực hiện các biện pháp cải cách và phát triển xã hội.

Tần Tử Lăng cũng đóng góp ý kiến trong việc quản lý tài chính và chi tiêu. Nhờ vào kiến thức đến từ một thế giới với sự phát triển của Internet và thông tin, hắn có cơ hội tiếp cận nhiều sách và tri thức khác nhau.

Tần Tử Lăng có kiến thức và lý luận phương diện mạnh mẽ hơn so với người bình thường trong thế giới này.

Hắn đã đóng góp nhiều ý kiến và giúp xây dựng một kế hoạch cải cách phát triển cho Phương Sóc Thành dưới triều đại của Tiêu Thiến.

Tuy nhiên, một số ý tưởng của hắn có thể sẽ vượt thời đại hoặc không phù hợp với quận hương, nên cuối cùng quyết định là dựa vào thực tế và thông qua cuộc thương lượng với Tiêu Thiến và đội ngũ phụ tá của nàng để điều chỉnh và triển khai kế hoạch.

Những sự kiện và ý tưởng quan trọng liên quan đến Phương Sóc Thành thường do Tần Tử Lăng đóng góp, nhưng đa số mọi người, kể cả Thôi thị, đều không biết về điều này.

Thiệu Nga biết một ít về thực tế phía sau và hiểu rằng Tần Tử Lăng chính là chủ nhân sau màn của Phương Sóc Thành, nhưng nàng cũng hiểu rõ rằng việc gì nên nói và việc gì cần giấu kín, vậy nên cũng không cần phải nói rõ cho Thôi thị hiểu.

Chỉ trưng một đôi mắt nhìn vào Tần Tử Lăng, biểu tình trở nên rất vi diệu, muốn cười lại nhịn không dám cười.