Chương 335 Nương tử tương lai
Tần Tử Lăng len lét trừng mắt Thiệu Nga một cái, sau đó châm chước nói với Thôi thị:
-Mẫu thân, người cứ yên tâm. Tiêu Thiến không phải là một nữ nhân chỉ ham vật chất, nàng là một người tốt và biết trân trọng tình cảm. Bình thường rất hay lui tới chỗ ta. Chỉ là vì nàng biết người đang tập trung vào tu hành, không muốn làm phiền mẫu thân. Nếu người muốn gặp nàng, đợi xong việc ở Thanh Hà Quận, ta sẽ nói với Tiêu Thiến. Nàng ấy sẽ đến thăm người và chúng ta sẽ đãi tiệc một bữa như dịp Tết đến.
Mối quan hệ giữa hắn và Tiêu Thiến xác thực rất phức tạp vi diệu.
Tiêu Thiến thật sự là một người đặc biệt và không thể so sánh với nữ nhân bình thường.
Nàng đã thể hiện sự kiên nghị, dũng khí và quyết đoán trong cuộc sống của mình, không ngừng phấn đấu và nâng cao bản thân.
Đây cũng là những điểm thu hút Tần Tử Lăng.
Mà Tiêu Thiến có thể có hôm nay, không thể phủ nhận sự trợ giúp của Tần Tử Lăng, nhưng quan hệ giữa hai người họ cũng rất phức tạp.
Tần Tử Lăng ngược lại không nói rằng chức quận trưởng của Tiêu Thiến là một tay hắn nâng đỡ, mà chỉ thừa cơ khen ngợi Tiêu Thiến một chút, để cho hình tượng của nàng lại tăng lên trước mặt Thôi thị.
Thiệu Nga nghe vậy sững sờ một chút, sau đó nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt kỳ quái.
Cả thế giới này, đa số nam nhân đều có tính cách tự cao tự đại, nếu có người nam nhân như Tần Tử Lăng nâng đỡ một nữ nhân, đại nam tử có chủ nghĩa như hắn, chỉ sợ đều là thượng thiên nghìn năm khó gặp.
Tần Tử Lăng không chỉ không tỏ ra kiêng dè hay khoác lác, mà còn đề cao Tiêu Thiến trước mặt Thôi thị, điều này khiến Thiệu Nga thật sự kính trọng.
Nhưng rốt cục nàng cũng chỉ có thể thở dài, nếu không phải thân thể của nàng không còn trong sạch, bằng không vô luận như thế nào cũng muốn tranh lấy một phần danh phận.
Thôi thị nghe vậy vui mừng nói:
-Thật tốt, thật tốt! Tiêu Thiến thực sự là một người xuất sắc, có lòng nhân ái, có tài năng, còn trọng tình nghĩa. Tương lai, ngươi không thể phụ người ta, bằng không mẫu thân của ngươi là ta sẽ rất thất vọng!
-Mẫu thân, người yên tâm, nhi tử của người là ai, người còn không rõ hắn hay sao?
Tần Tử Lăng hỏi, cười nhẹ.
Thôi thị nghe vậy cười cười vui vẻ, sau đó lại thỉnh thoảng chỉ trò khung cảnh bên ngoài.
…
Thanh Hà Quận, phía tây, gần biên giới Phi Yến Hạng, với một tòa phủ đệ to lớn chiếm một diện tích rộng lớn.
Trước cánh cửa lớn, có hai cây cổ thụ đỏ thẫm, nghiêng về hai bên, bao bọc bởi ba người đàn ông cao lớn.
Họ đứng thẳng như những tượng thạch điêu khắc, phát ra sự kiêu hãnh và quý phái, bảo vệ hào môn quý tộc.
Tất cả những gì hiện lên trước mắt thể hiện sự giàu có và quyền lực đáng kinh ngạc, đây là một phủ đệ nằm trong khu vực nội thành với ảnh hưởng mạnh mẽ.
Ngay bên phải của tòa phủ đệ, có một tòa viện nhỏ nằm về hướng đông nam.
Những tán lá khô và vàng rơi đầy sân trong viện, tạo nên một không gian yên bình, khiến cho người khác không thể không thốt lên cảm giác xào xạc.
Trong căn phòng rộn rã ngọn lửa ấm áp, một người già đang nằm trên một chiếc giường gỗ. Nam tử này che kín người bằng một tấm chăn bông dày và môi màu tái nhợt, vẻ mặt hốc hác. Hắn co rút dưới lớp chăn dày, dường như ngọn lửa sáng rỡ và tấm chăn không thể làm cho hắn cảm thấy đủ ấm áp.
Một vị lão giả còng lưng ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt rất khẩn trương.
-A Phúc a, ta nghĩ rằng ta không thể qua được năm này! Thôi Quân, nữ nhi đáng thương của ta, liệu nàng có đến không?
Lão nhân nằm trên giường run rẩy, môi khô héo, hơi thở yếu đuối hỏi.
-Hồi lão gia, lão nô đã sai người đi nghe ngóng tung tích của tiểu thư, cũng đã mang thư đến cho nàng, phỏng chừng vài ngày nữa là nàng sẽ đến đây.
Lão giả lưng còng trả lời.
-Cuộc đời này, việc ta hối hận nhất chính là từ mặt mẫu tử các nàng!
Lão nnhân nghe vậy, khóe mắt ướt đẫm bằng hai giọt nước mắt đắng cay.
-Lúc đó lão gia cũng không có cách nào khác a!
Lão giả còng lưng nói.
-Sao lại không có cách nào khác? Là ta quá nhu nhược… Nếu như trước đây ta kiên trì không đáp ứng bọn hắn… Khụ khụ khụ!
Ý cảm trên người lão nhân đột nhiên trở nên kích động.
-Lão gia, người không nên kích động, không nên kích động. Sự việc trước đây, xác thực không thể oán trách ngài, nếu không đồng ý, sự tình sẽ chỉ bết bát hơn. Chí ít sau sự việc đó, tiểu thử cũng thuận lợi đến được Phương Sóc Thành.
Lão giả còng lưng vội vàng tiến lên vỗ nhè nhẹ vào ngực của lão nhân, nhẹ giọng trấn an nói.
-Đúng vậy, ít nhất Thôi Quân cũng đã mạnh khỏe. Ít nhất, nữ nhi của ta cũng tìm một người chồng xa ở Phương Sóc Thành. Nhưng vậy thì người làm cha như ta có tác dụng gì?
Lão người tỏ ra tự cười nhạo.
Lão giả lưng còng chỉ thở dài một lát mà không nói gì.
-Đám Khôn Thành đâu? Ngươi đã sai người gửi thư cho bọn hắn chưa chưa? Bọn hắn chỉ ở ngoài thành một chút, sao bây giờ vẫn chưa tới?
Lão nhân nghĩ suy một lúc trước khi tiếp tục đặt câu hỏi.
Lão giả còng lưng hơi do dự một chút, rồi thì thấp giọng trả lời:
-Chờ đến khi trời tối, ta sẽ dẫn họ tới đây.
Lão người nghe vậy, toàn thân bất ngờ rùng mình, đôi bàn tay khô gầy co lại như móng vuốt của một con thú, gân cơ xanh xao nổi lên.
-Ngươi, ngươi mau gọi Văn Hồng Phượng đến đây cho ta!
Lão nhân quát lên một cách hấp tấp..
Lão giả còng lưng lộ ra vẻ mặt khó xử.
-Bách Hãn, ngươi gọi ta đến có chuyện gì?
Lúc này, cửa bật mở, một nữ nhân mặc áo hoa quý phục, trên đầu cài một cây trâm đắt tiền, trông ngoại hình khoảng năm mươi tuổi, bước vào.
Nhìn thấy nữ nhân này, một đôi mắt vẩn đục già nua của Thôi Bách Hãn lại xuyên suốt ra vẻ giận giữ, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, chuyển thành bất đắc dĩ cùng cầu xin.
-Hồng Phương, thời gian ta không còn nhiều lắm, nhìn tại tình nghĩa nhiều năm như vậy, ngươi xem như có thể thương cảm ta, để cho ta gặp lại những nhi tử nhi nữ khác được không?
Thôi Bách Hãn cầu xin nói.
-Những tiểu tạp chủng được tiện nhân kia sinh ra cũng xứng làm nhi tử nhi nữ của ngươi sao? Thôi Bách Hãn ngươi phải nhớ kỹ, hài tử ta sinh ra mới là hài tử của ngươi, những thứ khác đề là tạp chủng dã loại! Ngươi cũng không cần gặp lại bọn chúng.
Văn Hồng Phương đi tới bên người ngồi xuống, cầm lấy bàn tay khô héo của Thôi Bách Hãn, nhẹ nhẽ vuốt vuốt, mặt mỉm cười nói.
-Hồng Phượng, đám Khôn Thành, ta có thể không thấy, nhưng ngươi có thể cho ta gặp Thôi Quân một lần không?
Thôi Bách Hãn toàn thân run rẩy, nhưng sau đó lại kiềm chế, cầu xin một cách nói nhẹ.
-Bách Hãn, sau bao nhiêu năm, ngươi vẫn chưa quên được nữ nhân Nam Nhã Thi kia sao?
Văn Hồng Phượng nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt chứa đựng sự oán hận và đố kỵ sâu thẳm.
-Ta đã quên Ngã Thi, suốt nhiều năm như vậy, ta cũng giữ vững lời hứa của mình, không gặp Thôi Quân, không can thiệp vào cuộc sống của con bé. Nhưng Thôi Quân vẫn là nhi nữ của ta, sau bao năm xa cách, lại thêm thời gian của ta cũng không còn nhiều, không thể không gặp mặt lại nó vào lần cuối, bằng không thật sự rất khó có thể nhắm mắt a.
Thôi Bách Hãn giãi bày.
-Bách Hãn, ngươi không cần phải giấu nữa. Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi vẫn còn giữ lại bức họa của nữ nhân kia sao? Ngươi nghĩ rằng suốt bao nhiêu năm qua, ta không biết ngươi đã gửi biết bao nhiêu thứ đến Phương Sóc Thành sao? Cũng may là ta đã cho người cản lại, bằng không đã thành tiện nghi cho tiểu dã chủng kia?
-Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết. Hơn mười năm trước, phu quân của Thôi Quân bệnh nặng, nàng có đến đây cầu xin giúp đỡ, chỉ là lúc đó ngươi không có ở nhà, cho nên ta ra lệnh cho a Phúc đuổi nàng đi, nói ngươi không muốn gặp nàng. Ta nghĩ, nếu ngươi có ở đó cũng sẽ hành động như vậy. Dù sao ngươi cũng đã đồng ý với ta, để cho Thôi Quân viễn giá tha hương, không còn gặp lại nàng, ta cũng sẽ tha cho nàng. Nhiều năm như vậy, ta cũng không thèm đi gây phiền phức cho nàng.
Văn Hồng Phượng tiếp tục nhẹ khẽ vuốt lấy bàn tay Thôi Bách Hãn, mặt mỉm cười nói.