← Quay lại trang sách

Chương 337 Chuyện này để ta xử lý

Lớn mật!

-Làm càn!

Gần như cùng lúc đó, Thiệu Nga và Lưu Tiểu Cường đã bước nhanh về phía trước.

Họ nâng mắt lên, khí huyết trong cơ thể bắt đầu sôi động, khí thế mạnh mẽ tác động ra ngoài, hướng về phía đám người xung quanh Văn Hồng Phượng tiến đến.

Văn Hồng Phượng và những người xung quanh nàng ta thấy thế đều biểu lộ sự lo lắng trên gương mặt.

Văn Hồng Phượng đột nhiên lùi lại, các tùy tùng xung quanh cũng đồng loạt chậm lại.

Trong cơ thể của Văn Hồng Phượng, một vòng ánh sáng xanh biếc bắt đầu quang lâm, một thanh kiếm màu lục tinh đột ngột bắn ra.

Văn Hồng Phượng rõ ràng là một luyện khí sư cảnh giới chân lực hậu kỳ, hơn nữa công pháp tu luyện lại là Bích Mộc Trường Thanh Công.

Các tùy tùng nhanh chóng hình thành một hàng ngăn trước Văn Hồng Phượng, chuẩn bị sẵn sàng.

Bọn họ toàn bộ kích thích khí huyết trong cơ thể, đôi mắt đầy cảnh giác và sẵn sàng tập trung vào Thiệu Nga và Lưu Tiểu Cường.

Hai người Thiệu Nga cũng không sợ mà cất bước tiến lên, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và khí thế kinh người, vượt trội hẳn so với bất kỳ ai trong đám người trước mặt

Không gian trong phòng khách bất giác trở nên cực kỳ căng thẳng. Thôi Quân cũng bị tác động, cơ thể nàng bắt đầu phát ra sự khí lực bất thường, lưu chuyển nhanh chóng trong hệ thống tĩnh mạch của nàng, làm cho khí lực xung quanh nàng tăng lên đáng kể.

-Luyện khí sư, nữ nhân hạ tiện như ngươi vậy mà lại trở thành một luyện khí sư! Không đúng, ngươi còn tu luyện Bích Mộc Trường Thanh Công của Bích Vân Tông!

Văn Hồng Phượng lên tiếng, giọng điệu cay đắng, không còn bóng dáng của một lão phu nhân của gia tộc danh giá.

Thấy Văn Hồng Phương lại mở miệng nhục mạ Thôi thị lần nữa, sát ý của Lưu Tiểu Cường cùng Thiệu Nga lại nổi lên.

Lưu Tiểu Cường đã sẵn sàng nâng ra chưởng đao, kình lực bắt đầu khởi động, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ về phía trước.

Nhưng mà vào lúc này Tần Tử Lăng ;lại đưa tay ra ngăn cản Lưu Tiểu Cường và Thiệu Nga.

-Đây là việc của mẫu thân ta, để cho ta tự mình xử lý đi.

Tần Tử Lăng nói với vẻ mặt bình tĩnh.

-Tử Lăng!

Thôi thị vẻ mặt bất an gọi tên con trai.

-Mẹ, không có gì nghiêm trọng. Ta biết chuyện cũ người không muốn nhắc tới, nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Hôm nay nếu đã tới,vậy thì phải chấm dứt ân oán cừu hận một phen. Còn nữ nhân chanh chua này, thật không đáng làm gì! Đừng nói nàng, coi như gia chủ Thôi gia Thôi Sơn Hà đích thân đến, nếu hắn dám nhục mạ người lần nữa, ta đều sẽ đánh đến hắn dập đầu và khiến hắn nhận lỗi mới thôi!

Tần Tử Lăng vỗ nhẹ một cái lên tay Thôi thị, bằng giọng ôn hòa và thanh thản nói.

-Ha ha!

Văn Hồng Phượng nghe vậy đột nhiên cười lớn, trên đầu, những trâm cài tóc tràn đầy ngọc châu lấp lánh không ngừng rung động.

Chứng kiến Văn Hồng Phượng đột ngột cười lớn, nghe như là âm thanh của cười nhạo, Lưu Tiểu Cường và Thiệu Nga nhìn về phía nàng ta với ánh mắt giống như nhìn người chết, đầy lạnh lùng và mỉa mai.

Người khác không biết Tần Tử Lăng đáng sợ tới mức nào, nhưng Lưu Tiểu Cường và Thiệu Nga có thể không biết hắn ra sao sao?

Hiện tại, toàn bộ Phương Sóc Thành có thể nói là của Tần Tử Lăng. Thậm chí, thực lực của hắn còn có thể tiêu diệt cả đại võ sư luyện cốt hậu kỳ.

Chỉ là một lão phu nhân của nhánh Thôi gia dám mỉm cười nhục nhã mẫu thân của Tần Tử Lăng, đơn giản là không biết chữ "chết" là viết như thế nào!

-Cười đủ chưa?

Tần Tử Lăng nhẹ nhàng buông tay mẫu thân của mình, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Văn Hồng Phượng.

-Ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Ngươi có biết rằng Thôi gia nắm giữ vị trí như thế nào đối với quận trưởng của Phương Sóc Thành các ngươi khônng, bọn họ có Thôi gia ở phía sau làm chỗ dựa! Ngươi chỉ là một tiểu tử vô danh đến từ Phương Sóc Thành, dám nói ẩu nói tả trong Thôi gia, còn dám thách thức chúng ta, đánh cho gia chủ Thôi gia phải nằm xuống xin lỗi! Ngươi đây có được xem là ngông cuồng không?

Văn Hồng Phượng vẻ mặt đầy trào phúng nói.

-Tử Lăng!" Thôi Quân nghe vậy lần nữa trong lòng bất an.

Nàng chuyên tâm thanh tu, thật đúng là không biết Tiêu gia cùng Thôi gia có quan hệ như thế nào.

-Mẫu thân, tất cả đã thay đổi so với lúc trước…

Tần Tử Lăng nói.

Tần Tử Lăng hướng Thôi Quân mỉm cười, sau đó lững thững hướng Văn Hồng Phượng đi tới.

Thủ hộ trước mặt Văn Hồng Phượng là vị gia tướng, cũng là hai võ sư kình lực duy nhất trong đám người, thấy Tần Tử Lăng lững thững đi tới, khí huyết trên cơ thể dâng lên, bước lên một bước, tung ra một đấm hung hăng vào bụng của Tần Tử Lăng, mà một người khác thì nhún người nhảy lên, oanh kích vào phần đầu của Tần Tử Lăng.

-Cút!

Một chữ lạnh như băng từ giữa hàm răng Tần Tử Lăng bắn ra, sau đó hắn liền giống như đuổi con ruồi đại thủ giơ giơ.

Thình thịch! Thình thịch! Hai tiếng, hai vị võ sư cường đại như bao cát vỡ nát bị ném ra khỏi phòng, sau đó "Rầm rầm" một tiếng, họ đụng vào bức tường phía sau và ngã xuống. Bức tường gần như bị rung động vì cuộc va chạm.

Bức tường đã bị tàn phá, hai tên võ sư thì đang cố gắng để đứng dậy.

Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, với tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả gia đinh và gia tướng, đang dõi theo sự cố bất ngờ này. Họ không thể tin vào điều gì vừa xảy ra.

Văn Hồng Phượng, trước mặt tất cả mọi người, nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng, một biểu hiện đầy tức giận và hốt hoảng trên khuôn mặt.

Mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, nàng cố gắng di chuyển, nhưng đôi chân như đeo chì, không thể di chuyển.

Đây chính là vị võ sư kình lực! Ở nơi này, gia tướng của gia tộc được xem như là tồn tại của một cao thủ.

Mà có thể đánh cho hai người bọn họ không ngóc đầu dậy nổi, hơn nữa người ta chỉ mới vung tay lên đã trực tiếp đánh bay, đây là tu vi khủng bố cỡ nào!

-Còn không mau tiến lên cho ta!

Một giọng nói mạnh mẽ phát ra từ đám người trong gia đình và gia tướng, và họ đồng loạt tiến về phía Tần Tử Lăng.

Chúng gia đinh gia tướng lúc này mới bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, nhao nhao kêu la xông lên trước.

Sau lưng mọi người, một đạo phi kiếm màu lục bích phun ra nuốt vào kiếm quang, tựa như một con độc xà đang ẩn nấp chỗ tối, tìm kiếm một cơ hội tung ra kích trí mạng.

Nhưng Tần Tử Lăng như không quan tâm đến bất cứ thứ gì.

Nhàn nhã dạo bước xuyên qua phòng, nhẹ đưa một trảo lên, từng tên gia đinh gia tướng đều bị xách lên trên không trung, sau đó như bao cát bị ném thẳng ra ngoài, rơi ầm ầm trong đình viện, trong nháy mắt phòng khách đã không còn bao nhiêu bóng người.

Văn Hồng Phượng nhìn một màn này, sắc mặt trắng bệch, tronng mắt tràn đầy hoảng sợ cùng không dám tin tưởng, đạo phi kiếm đang ẩn dật kia rốt cục cũng bị phát động.

-Hừ!" Tần Tử Lăng mỉm cười và chộp tay về phía kiếm.

Văn Hồng Phượng nhìn thấy hành động này và trên khuôn mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng.