← Quay lại trang sách

Chương 336 Nàng nói muốn gặp mặt lão gia lần cuối

A Phúc, sao ngươi lại không nói cho ta chuyện này?

Thôi Bách Hãn nhìn lên về phía a Phúc đang đứng bên cạnh.

-Lão gia, lão nô nghĩ rằng nói ra cũng chỉ làm cho ngươi càng thêm đau đớn, huống hồ…

A Phúc nhìn qua chỗ Văn Hồng Phượng ngồi bên mép giường, cười yếu ớt, nhưng không nói thêm gì.

Thôi Bách Hãn đau khổ, dần dần nhắm đôi mắt lại.

Sau một thời gian, Thôi Bách Hãn mở mắt chậm rãi, nhìn về phía trước, nhẹ nhẹ vỗ lấy cách tay khô gầy của thê tử hắn.

-Hồng Phượng, ngươi muốn thế nào mới để ta gặp lại Thôi Quân?

Thôi Bách Hãn hỏi.

-Chẳng có cách nào cả.

Văn Hồng Phượng nói với nụ cười trên môi.

-Ngươi thực sự muốn ta chết không nhắm mắt à?

Thôi Bách Hãn hỏi, đôi mắt đầy uất ức.

–Vậy ngươi cứ chết không nhắm mắt đi.

Văn Hồng Phương thả tay Thôi Bách Hãn, đứng lên nói.

-Ngươi, ngươi, nữ nhân ác động! Ác ma, ta, ta thế mà lại gặp loại nữ nhân như ngươi, ngươi, ngươi… Khụ khụ!

Thôi Bách Hãn kho khan kịch liệt.

–Ngươi nhìn lại ngươi một chút, cũng ra bộ dáng này, còn kích động như vậy làm gì?

Văn Hồng Phương thấy thế lại một lần nữa ngồi xuống, vỗ nhè nhẹ lồng ngực của hắn.

Người ngoài nhìn vào còn không biết, còn tưởng rằng Văn Hồng Phượng là thê tử ôn nhu không gì sánh được.

Một màn này khiến cho a Phúc đứng bên cạnh nhìn thấy còn dựng lên cả lông tơ, nhìn về phía Thôi Bách Hãn với ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng hổ thẹn tự trách.

-Cút! Rời khỏi đây!

Thôi Bách Hãn đẩy Văn Hồng Phượng ra xa.

-Được, ta sẽ rời đi, mong rằng lần tới quay trở lại đây, ngươi vẫn còn mạnh miệng như vậy…

Văn Hồng Phượng đứng dậy và nói với một nụ cười tươi.

Sau đó, nàng nhìn về phía a Phúc và nói:

-A Phúc, đây là lần cuối ta cảnh cáo ngươi, hầu hạ tốt cho lão gia, không cần quản chuyện bao đồng, bằng không, hậu quả ngươi tự gánh lấy.

-Vâng!

A Phúc cúi đầu và còng lưng, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ và hối hận.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một nam tử bộ dáng quản gia nhẹ nhàng đẩy cửa tiến đến.

-Xảy ra chuyện gì?

Văn Hồng Phượng nhìn sang nam quản gia và hỏi.

-Là, là…

Nam tử nhìn thoáng qua Thôi Bách Hãn trên giường, muốn nói lại thôi.

-Có cái gì mà khó nói, nói!

Văn Hồng Phượng gắt gao.

-Vâng!

Nam quản gia giật mình, sau đó cúi đầu nói:

-Thôi Quân đã đến, nàng muốn gặp mặt lão gia lần cuối.

-Vừa nghe được câu này, Thôi Bách Hãn đang cuộn mình trong chăn bông bỗng nhiên ngồi bật dậy, nói:

-Thôi Tuyển, nhanh, mau gọi Thôi Quân đến đây.

Ngay khi Thôi Bách Hãn yêu cầu gọi Thôi Quân, Thôi Tuyển không dám lập tức thực hiện, thay vào đó, hắn nhìn về phía Văn Hồng Phượng.

-Thôi Tuyển, ngươi làm quản sự nhiều năm như vậy, việc này còn cần đến đây hỏi ý ta sao? Mau đuổi nàng đi! Cứ nói lão gia không muốn gặp nàng!

Văn Hồng Phượng nói một cách nghiêm khắc và quát tháo.

-Hồng Phượng, ngươi không thể như thế, ngươi... Khụ khụ!

Thôi Bách Hãn bồn chồn và kích động dưới chăn, thở hổn hển.

-Tiểu nhân biết, chỉ là, chỉ là…

Thôi Tuyển ấp úng trả lời.

-Chỉ là cái gì? Ta nói chưa đủ rõ à?

Văn Hồng Phượng nói một cách nghiêm khắc, vùng lên một làn không khí áp đảo, làm Thôi Tuyển chảy đầy mồ hôi lạnh trên trán.

-Xe mà Thôi Quân tiểu thư đi tới đây được kéo bởi một con Vân Báo Mã, người kéo xe ngựa nhìn đến thì rất cao lớn, mạnh mẽ, có võ thuật mạnh mẽ, khoảng tám chín phần mười là một võ sư.

Thôi Tuyển nói nhanh.

-Thật sao?

Văn Hồng Phượng nghe xong mặt lộ vẻ bất ngờ, nhưng rồi nàng lập tức trở nên lạnh lùng, thậm chí có một chút ánh mắt đầy ác ý, nói:

-Tốt, nếu thế thì cho nàng ta vào, nếu đã tự đưa mình đến cửa, vậy vận đạo của nàng cũng nên kết thúc.

Sau khi nói xong, Văn Hồng Phượng vung tay áo và rời đi khỏi phòng.

Tuy nhiên, khi nàng đến cạnh cửa, Văn Hồng Phượng đột nhiên dừng lại, không quay đầu, lạnh lùng cảnh báo:

-A Phúc, coi chừng lão gia của ngươi! Nếu hắn bước ra khỏi gian phòng kia một bước, ta sẽ hỏi ngươi!

-Vâng, phu nhân.

A Phúc cúi đầu trả lời, rồi quay lại để tiếp tục theo dõi Thôi Bách Hãn.

Thôi trạch.

Một tên nam tử mặc đồ quản sự cầm đầu bốn người, dọc theo một dãy đường đá dẫn tới phòng khách được trải thảm xanh.

Dưới hai bên đường đá, dù là mùa đông, hoa tiên cuối kỳ vẫn nở rộ, với cây cối xanh tươi quanh năm, tạo nên một cảm giác ấm áp, không gian của hào môn thịnh thế và phồn hoa.

Tần Tử Lăng cùng mẫu thân Thôi thị đứng kề vai, đi đằng sau tên quản gia, cuối cùng là Thiệu Nga và Lưu Tiểu Cường đi sau chót.

Trước mặt, người quản gia dẫn đường thường xuyên quay đầu để nhìn lén Thiệu Nga một cái, bên trong ánh mắt còn có chút tà dục, len lén gửi cho Thiệu Nga một ánh mắt nồng nhiệm, rồi nuốt nước miếng.

-Tử Lăng, nhớ rằng mọi việc đều do ta làm chủ, đừng nên tỏ ra nông cạn…

Khi họ tiến bước trên con đường lát đá xanh, Thôi thị nhìn xung quanh với ánh mắt phức tạp và lo lắng, và sau đó, nàng nhắc nhở Tần Tử Lăng một lần nữa với giọng cẩn trọng.

-Người đừng lo, ta hiểu.

Tần Tử Lăng đáp lại, nhưng trong đôi mắt sâu kia, có một ánh sáng lạnh lẽo.

Hiện tại hắn đã biết, chủ nhân toà trạch viện này là Thôi Bách Hãn, ngoại công của hắn, cũng là lão gia của Thôi gia, một trong bốn vọng tộc của Thanh Hà Quận, Thôi Bách Hãn cũng là người cùng thế hệ với gia chủ Thôi gia, lão thái gia Thôi Bách Minh.

Theo lý thuyết, Thôi Bách Hãn cũng tính là gia chủ Thôi gia và có địa vị cao, mẫu thân của hắn là nhi nữ của vọng tộc, đường xa đến thăm, cho dù xuất thân là con thứ, nhưng tuyệt đối gia đinh trong nhà cũng không dám thất lễ như thế.

Nhưng vừa rồi lúc đứng ngoài cửa, gia đinh lại ngăn cản bọn hắn, qua hồi lâu mới thả đi vào.

-Các ngươi trước tiên chờ ở chỗ này, ta đi bẩm báo phu nhân.

Sau khi dẫn bốn người đến phòng trà, quản sự cũng không mời bốn người ngồi xuống, cũng không sai người dâng trà dâng điểm tâm lên, chỉ là thông báo một câu, sau đó xoay người rời đi.

-Mẫu thân, ngồi ở đây…

Tần Tử Lăng nói và đưa Thôi Thị đến ghế khách chính, nhưng mặt của Thôi thị lại có hơi do dự.

-Mẫu thân, bất kể như thế nào thì người cũng là nữ nhi của ngoại công, huống hồ nay chúng ta cũng khác xưa, không cần thiết phải câu nệ như vậy.

Tần Tử Lăng nhẹ nhàng nói, ánh mắt của hắn tràn đầy lòng hiểu.

Mặc dù Thôi thị không bàn tới quá khứ, nhưng dựa vào nhãn lực của Tần Tử Lăng, làm sao không đoán ra được, mẫu thân của hắn từng hèn mọn như thế nào khi ở đây? Hơn nữa bình thường khẳng định cũng chịu không ít ức hiếp!

Bất quá, hiện tại hắn không vội tra ra sự thật. Dù sao, đây là mẫu thân của hắn và hắn cần hiểu rõ hơn trước khi quyết định cách tiếp cận tình huống này.

Bởi vì mẫu thân là mẫu thân, cũng không phải hắn.

Chính hắn bị sỉ nhục, cũng không quan tâm lắm, cùng lắm thì âm thầm dùng chút thủ đoạn để dẹp chuyện.

Như Nam Cung Việt năm đó, nhảy nhót trước mặt hắn như thế nào? Kết quả không phải chỉ một đao là chấm dứt hay sao?

Nhưng mẫu thân của hắn không giống vậy.

Uỷ khuất của nàng, khuất nhục của nàng, một khi đợi hắn biết rõ, làm nhi tử, nhất định phải quang minh chính đại giúp nàng đòi lại, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện lén lút!

Thôi thị nhìn qua con trai mình một lúc, cảm thấy an tâm hơn và sau đó ngồi xuống.

Tần Tử Lăng thấy mẫu thân của mình nở nụ cười, sau đó cũng tự mình ngồi xuống.

Thiệu Nga và Lưu Tiểu Cường đứng ở phía sau Thôi thị và Tần Tử Lăng.

Rất nhanh, một đám người nhanh chóng đến từ phía sau bình phong.

Thôi Quân nhìn thấy Văn Hồng Phượng tiến đến, nhanh chóng đứng lên. Tần Tử Lăng cũng đứng lên.

-Lá gan không nhỏ, nhi tử cũng mang đến đây rồi. Trôi qua một thời gian dài, ngươi đã quên tất cả mọi chuyện rồi sao. Ngày trước, khi ngươi lấy chồng, ta đã nói với ngươi điều gì, và ngươi đã trả lời ra sao? Sao đây?

Văn Hồng Phượng nhìn Thôi Quân rồi đến Tần Tử Lăng, và nói.

-Lão phu nhân, thất lễ. Ta chỉ muốn gặp cha ta một lần cuối, gặp xong là ta sẽ đi ngay.

Thôi Quân không tự ti hay kiêu ngạo.

-Cút, dập đầu với ta ba cái, sau đó để ta khắc trên mặt ngươi hai đao, ta chán thấy gương mặt này, bởi vì gương mặt này lại gợi cho ta nhớ đến tiện nhân kia!

Văn Hồng Phượng độ cao mà nhìn Thôi Quân, tựa như một nữ vương độc ác không khoan nhượng.