Chương 340 Không tốt, là đại võ sư luyện cốt
Thôi Hãn thúc, ngươi không cần phô trương thực lực của mình. Hiện tại, ngươi còn còn lại bao nhiêu sức mạnh? Một lão thái gia của chi nhánh gia tộc như ngươi, có thể huy động được bao nhiêu người? Ngươi có thể chịu trách nhiệm được cái gì?
- Nói thẳng ra, tất cả những việc này đều do người tự tạo ra. Trước đây, nếu không có sự hỗ trợ của tẩu tẩu, ngươi có khả năng nắm quyền lãnh đạo một chi nhánh gia tộc như vậy sao? Nhưng ngươi không những không biết biết ơn, thay vì tôn trọng và đối xử tốt với tẩu tẩu, ngươi lại trở nên thù địch và hành động chống lại tẩu ấy. Mất đi sự hỗ trợ từ tẩu tẩu, ngươi xem ngươi sẽ thành bộ dạng gì?
Thôi Khôn Dã nói với vẻ khinh thường, chế giễu Thôi Bách Hãn.
- Ngươi... Ngươi... Khụ khụ!
Thôi Bách Hãn cảm thấy xấu hổ và tức giận khi bị một đứa cháu trai thế hệ trước nói trúng tim, hắn cố gắng kìm nén cảm xúc.
- Ngoại công, xin đừng tức giận. Tất cả đều để cho ta đối phó!
Tần Tử Lăng nhanh chóng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Thôi Bách Hãn và nhẹ nhàng nói.
- Tử Lăng, ngươi… Ngươi không cần phải…
Thôi Bách Hãn nắm chặt tay của Tần Tử Lăng và lắc đầu liên tục, tràn đầy biểu hiện xin đừng làm gì.
- Yên tâm đi, ngoại công. Chẳng có gì để lo lắng, với mấy người này ta lười ra tay.
Tần Tử Lăng vỗ nhẹ lưng Thôi Bách Hãn, an ủi nói.
- Tử Lăng, hắn là một đại võ sư luyện cốt!
Thôi Bách Hãn nhắc nhở Tần Tử Lăng.
- Tại sao phải quan tâm? Trước mặt ngoại tôn, hắn cũng phải phục thuận!
Tần Tử Lăng đáp trả một cách bình tĩnh.
- Ha ha!
Thôi Khôn Dã cười to, nói:
- Từ đâu tới một tên tiểu tử ngông cuồng, thật sự là không biết điều. Được, các ngươi thử xem hắn có bao nhiêu bản lĩnh.
- Vâng, lão gia!
Sáu võ sư khom người đáp lại.
Khi sáu võ sư đứng thẳng, mỗi người tỏ ra hung ác và khí thế bao phủ đến trời.
Văn Hồng Phượng muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Tử Lăng, nàng im lặng ngay lập tức và nhấn mạnh miệng lại.
- Thiếu gia, bọn ta sẽ ra tay có chừng mực.
Thiệu Nga hơi khom người nói với Tần Tử Lăng.
- Tốt, nhớ giữ cho họ sống.
Tần Tử Lăng gật đầu và nhấn mạnh.
- Vâng, thiếu gia!
Thiệu Nga và Lưu Tiểu Cường đồng thanh trả lời, sau đó họ nhìn sáu người kia.
Sáu người kia thấy Thiệu Nga là mỹ nhân nũng na nũng nịu, hai mắt đều toả sáng, có một người còn dâm loạn nói:
- Yên tâm đi, mỹ nhân, ta sẽ hạ thủ có chừng mực.
Lúc nói chuyện, hai mắt không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm cặp ngực nõn nà của Thiệu Nga.
- Muốn chết!
Lưu Tiểu Cường cùng Thiệu Nga là quan hệ vừa là thầy cũng vừa là tỷ, thấy người thân mình bị người khác sỉ nhục, hắn chỉ nổi giận gầm lên một tiếng, hai bắp đùi cường tráng bỗng nhiên đạp trên mặt đất một cái, đại địa đều chấn động một lần.
Tiếp theo mọi người nhìn thấy một đạo thân ảnh như tháp sắt giống mãnh hổ đang vồ tới người kia.
Khí thế hung mãnh, nhanh như bôn lôi, người chưa đến, mọi người đã cảm giác được một cỗ kình lực không gì sánh được đã mãnh liệt đập vào mặt mình.
Vị võ sư mở miệng đùa giỡn Thiệu Nga thấy thế thì hơi biến sắc, vội vã vận chuyển kình lực, đưa quyền đón đỡ.
Lưu Tiểu Cường cũng không đối cứng cùng hắn, mà là mượn lấy cánh tay to dài so với tên kia, đang lúc muốn va chạm, thì đổi chiêu một cái, chưởng đao cùng quả đấm kia cứ như vậy “sát vai” mà qua.
Đang lúc đối phương còn chưa đụng đến lồng ngực của Lưu Tiểu Cường, thì một đoàn Băng Sơn Chưởng bỗng nhiên áp sát vào trên ngực hắn, khí huyết hùng hồn bắn ra tứ tung.
Thình thịch!
Tiếng va chạm lớn vang lên.
Võ sư đối phương ngã sấp lên sau khi bị đòn tấn công của Lưu Tiểu Cường. Ngực hắn có vết lõm và máu tươi chảy ra không ngừng từ miệng, không khí lúc này như bị bóp nghẹt
Tần Tử Lăng cảm thấy vui mừng khi thấy Lưu Tiểu Cường tiến xa hơn và biết nắm bắt kỹ thuật biến hóa.
Đây thực sự làm cho Tần Tử Lăng rất cao hứng.
Đồng tử của Thôi Khôn Dã liên tục bị co rút, không khó để suy đoán, thuộc hạ đã có thực lực như vậy, sợ rằng chủ tử cũng có thực lực không kém.
Trong lúc mọi người còn chưa hết kinh hãi, Thiệu Nga đã nhẹ nhàng hành động. Thiếu Nga di chuyển nhanh như tia sét, tạo ra một đợt hủy diệt trong không gian, mọi người chỉ thấy một vệt sáng tàn ảnh lao qua.
Ngay sau đó, hai tiếng "Thình thịch! Thình thịch!" vang lên.
Đứng trước mặt, hai vị võ sư trở lại và bay lên trời, sau đó đâm xuống đất mạnh mẽ.
So với vị thứ nhất, trên người hai vị này có vẻ ít tật báo hơn, nhưng họ vẫn bị đẩy lùi và trông đã rất yếu. Máu tươi liên tục chảy ra từ miệng của họ, trên khuôn mặt tràn đầy nỗi thống khổ. Họ nằm trên mặt đất mà không thể di chuyển trong nửa khắc.
- Không tốt, đại võ sư luyện cốt!
Ba vị võ sư còn lại nhận ra điều này và cảm thấy sợ hãi. Mọi người đều tỏ ra kinh hoàng.
Tuy nhiên, khi bọn họ nhận ra, Thiệu Nga và Lưu Tiểu Cường đã đến gần.
Hai người có phong cách võ đạo hoàn toàn khác biệt. Thiệu Nga di chuyển linh hoạt như rắn nước, nhanh như thiểm điện. Khiến cho người khác khó mà bắt được quỹ tích thân ảnh xuất thủ, nhưng một khi chạm vào đối phương, lại có thể trong nháy mắt xuất ra lực lượng kinh khủng.
Ngược lại, Lưu Tiểu Cường hành động mạnh mẽ như một con hổ hung hăng. Không chỉ nhanh chóng, mỗi quả đánh ra mạnh mẽ và to lớn, khiến bất kỳ ai va chạm với hắn đều bị đánh bay.
Thôi Khôn Dã nhìn chính mình mang tới sáu vị thủ hạ đắc lực, ba trong số họ bị đánh đến bất tỉnh bởi thiệu Nga và Lưu Tiểu Cường, ba người khác thì không còn sức để chống trả và ngã quỵ xuống đất. Sắc mặt của Thôi Khôn Dã trở nên cảnh giác và ánh mắt của hắn tập trung vào Tần Tử Lăng.
Thôi Khôn Dã lặng yên lui về phía sau, nghiền ngẫm một chút cũng đoán ra được, Lưu Tiểu Cường ít nhất cũng có thể so với võ sư hoá kình, mà Thiệu Nga thì đã là đại võ sư luyện cốt.
Hiện tại, Thôi Khôn Dã coi như dùng mông để suy nghĩ, cũng biết chắc rằng thực lực của vị thiếu gia kia chắc chắn sẽ không kém hơn hắn.
Một khi Thôi Khôn Dã cùng hai vị thủ hạ liên thủ, dù hắn là đại võ sư luyện cốt sơ kỳ, cũng khó có thể thoát khỏi tình thế khó khăn này.
Vào lúc này, trong 36 kế, tẩu vi thượng sách, hắn suy nghĩ chỉ còn cách này mới có thể bảo vệ cái mạng nhỏ này của hắn.
Nơi này là Thanh Hà Quận, địa bàn Thôi gia, chỉ cần thoát đi trước, Thôi Khôn Dã không sợ không đánh chết đối phương.
- Muốn đi sao?
Tần Tử Lăng nhìn Thôi Khôn Dã với vẻ tỏ ra khinh bỉ, làm cho Thôi Khôn Dã cảm thấy dựng lên tóc gáy, hai chân bỗng nhiên dẫm trên mặt đất một cái, cả người như là con chim lớn phóng lên cao, cấp tốc bay ngược về phía sau.
Nhưng dù cho Thôi Khôn Dã bay nhanh, Tần Tử Lăng cũng nhanh hơn hắn.
Mọi người chỉ thấy một luồng khí mạnh cuốn ngược từ hai bên, làm cho cây cối trong sân trước đình viện đều ngã trái ngã phải.
Sau đó, mọi người đều nhìn thấy hai bóng người đang nhanh chóng giao thủ trong không trung.
- Bành bành bành!
Kình lực ngưng lại và biến thành chưởng ảnh và quyền ảnh rậm rạp giao thủ giữa không trung, không ngừng va chạm và phát ra những tiếng nổ dữ dội.
Những cú đánh đầy mạnh mẽ tạo ra sóng gió kích thích lan tỏa ra xung quanh, làm cho mái ngói trên đình viện bắt đầu bay vụt và đất đá rơi rụng.