← Quay lại trang sách

Chương 341 Làm phiền ngươi đi một chuyến, mời Thôi Sơn Hà đến đây

Thế giới này có rất nhiều cường giả, ngẫu nhiên cao điệu một lần, cũng phải có khí độ riêng a! Bằng không dẫn đến gặp nhân vật cấp tông sư quá sớm, vậy hẳn rất phiền phức, bằng không dựa vào loại mặt hàng này, làm gì cần phí nhiều tâm tư như vậy? Chỉ là bây giờ cũng không cần phải diễn nữa, cứ như vậy hạ màn đi!

Đại khái qua hơn hai mươi cái hô hấp, Tần Tử Lăng nhếch miệng lên một tia cười lạnh, đột nhiên thân ảnh giữa không trung lắc một cái, xẹt qua một đạo vòng cung quỷ dị.

Thôi Khôn Dã chưa kịp phản ứng, đã chịu một cú đánh mạnh vào lòng bàn tay của hắn.

Sau lưng Thôi Khôn Dã, quần áo của hắn bùng nổ ngay lập tức, vải vụn bắt đầu rơi xuống như những cánh hoa tỏa rộ trong không trung.

Thôi Khôn Dã, máu tươi đầy miệng, ngã sụp rơi xuống.

Lúc này, một bóng hình lại xuất hiện như một hồn ma nhanh như ánh sáng, đâm thẳng lên bầu trời.

Ngay sau đó, hai tiếng "Thình thịch! Thình thịch!" vang lên khi Tần Tử Lăng hung hăng đạp vào bên sau Thôi Khôn Dã.

Thôi Khôn Dã như một tảng đá nặng nề đâm mạnh xuống đống cát, mặt hướng vào đất, đập ầm ầm.

Gạch xanh xung quanh đều rối rít nứt ra, thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều nổi lên cảm giác căng thẳng, trên người thân đều có một loại cảm giác đau đớn mơ hồ.

Cú đập này ít có ác a!

Chỉ là đang lúc mọi người đang cảm giác đau đớn thay cho Thôi Khôn Dã, một đạo thân ảnh theo sát cũng rơi xuống.

Thình thịch một tiếng, hai chân trực tiếp dẫm lên sau lưng của Thôi Khôn Dã đang nằm dưới mặt đất.

- A!

Thôi Khôn Dã như bị điện giật, cả hai chân đều bất ngờ nhấc lên, tiếng kêu đau đớn không ngừng vang lên.

Vốn là một khuôn mặt đoan chính, lúc này lại đầy máu me, mũi không phải mũi, mặt không ra mặt, nhìn đến còn thảm hơn so với Văn Hồng Phượng một ít.

Môi trường xung quanh hoàn toàn yên lặng, không còn tiếng động nào.

Trừ ba người là Thiệu Nga và Lưu Tiểu Cường, những người còn lại đều tỏ ra kinh hoàng và sợ hãi trên khuôn mặt.

Đây chính là đại võ sư luyện cốt sơ kỳ a!

Chỉ mất một khoảng thời gian ngắn như vậy, lại bị đánh như chó chết!

Vậy đối phương chẳng phải là luyện cốt trung kỳ, không, không đúng, là u vi luyện cốt hậu kỳ!

Nhưng mọi người làm sao biết được, hiện tại Tần Tử Lăng vẫn chưa dùng các thủ đoạn tá trợ khác, chiến lực chân chính sợ rằng đã không kém hơn chuẩn tông sư là bao.

Nếu không phải nghĩ đến tuổi của mình, quá mức chói mắt sẽ dẫn đến “tráng niên mất sớm”, bằng không đối phó với loại như Thôi Khôn Dã, chỉ là một đại võ sư luyện cốt sơ kỳ đã có tuổi, Tần Tử Lăng cần gì phải phí nhiều thời gian như vậy, trực tiếp ra một đòn là có thể trấn áp hắn!

- Ngươi tính là cái thứ gì? Cũng xứng quản chuyện giả ngoại công ta sao, cũng xứng đại biểu Thôi gia?

Trong khoảnh khắc khi mọi người sợ hãi, Tần Tử Lăng cười khạnh và đặt một chân lên phía sau Thôi Khôn Dã, sau đó đá hắn một cú mạnh.

Thôi Khôn Dã bị đánh bay lên không trung, rơi "Thình thịch" ngay bên cạnh Văn Hồng Phượng.

- Nếu ngươi đã ủng hộ tẩu tẩu của ngươi như vậy, vậy thì nằm chung một chỗ với nàng đi. Đợi lát nữa Thôi Sơn Hà tới, ta ngược lại phải hỏi hắn một chút, con cháu Thôi gia có thể đối đãi với bọn hắn như vậy sao? Cũng phải hỏi hắn rõ ràng một chút, Thôi gia này rốt cuộc là ai làm chủ? Là loại nữ nhân khắc nghiệt ác độc này sao?

Tần Tử Lăng mỉm cười một lần nữa, đặt lại lời nói trong phòng, sau đó quay ra nhìn ra khỏi cửa sổ, vẻ mặt đáng sợ, nhìn vào một nam tử đang đứng bên ngoài và vẫy tay.

Nam tử kia khi thấy Tần Tử Lăng đang nhìn mình và vẫy tay, bất ngờ xoay người và cố gắng chạy trốn, nhưng sau đó lại đột nhiên quay lại, biểu lộ sự lo sợ và đi vào phòng trước mặt Tần Tử Lăng.

Nam tử này chính là người vừa dẫn Tần Tử Lăng và đám người vào phòng quản sự.

- Làm phiền ngươi đi mời Thôi Sơn Hà đến đây một chuyến.

Tần Tử Lăng mỉm cười nói với người quản sự.

- A!

Người quản sự ngạc nhiên mở miệng, tâm trí hắn hơi rối loạn.

- Ý ta là đi mời Thôi Sơn Hà đến đây một chuyến.

Tần Tử Lăng tiếp tục mỉm cười.

Quản sự nhìn Tần Tử Lăng với vẻ mỉm cười trên khuôn mặt, một mặt không hiểu, nhưng cũng chỉ vội vàng gật đầu nói:

- Vâng, vâng, tiểu nhân đã hiểu, tiểu nhân đi luôn.

Sau khi khom người chào Tần Tử Lăng, người quản sự bỗng nhiên quay người lại, nhanh chân chạy đi

- Lão nhân gia, làm phiền ngươi phân phó hạ nhân mang đến đây một ít củi lửa, ngoại công của ta thân thể suy yếu, không chịu được khí lạnh lâu, còn nữa, làm phiền ngươi mang người đến đình viện này chỉnh lý lại một chú, loạn tao tao, đợi lát nữ gia chủ của ngươi đến đây, thực sự là không ra thể thống gì nữa.

Tần Tử Lăng phân công cho người quản gia, sau đó nhìn đến a Phúc, ôm quyền khom người nói.

A Phúc nhìn Tần Tử Lăng, cảm thấy sửng sốt trong một khoảnh khắc, sau đó toàn thân giật mình, liền vội vnàg gật đầu nói:

- Vâng, vâng!

- Thiệu Nga.

Tần Tử Lăng sau đó phân phó cho Thiệu Nga. Hắn lấy ra một ít Tử Vụ Linh Mễ và Thanh Vụ Linh Mễ từ trong túi và đưa cho Thiệu Nga, sau đó dặn dò:

- Cầm lấy những loại linh mễ này, nấu thêm một ít gạo để cho ngoại công của ta.

- Dạ vâng, Thiếu gia.

Thiệu Nga khẽ khom người, lấy linh mễ và ra khỏi phòng, đi ra ngoài tìm lấy một hạ nhân, dẫn nàng đến nhà bếp.

Trong phòng khách, mọi người khi thấy Tần Tử Lăng phân công Thiệu Nga, đây là một đại võ sư luyện cốt a, để nàng đi nấu cháo có sao không vậy? Tất cả đều không thể không tròn mắt kinh ngạc trước cảnh tượng này.

Thôi Bách Hãn cũng không khỏi sửng sốt và không thể tin nổi vào tình huống này.

Thôi Bách Hãn nhớ rất rõ rằng hắn gả nữ nhi mình cho một thương nhân không quá giàu có.

Còn về phần Thôi Quân, ngược lại, không cảm thấy kinh ngạc.

Tuy nhiên, nàng cảm thấy một chút lo lắng sau khi nghe những lời vừa rồi của Thôi Bách Hãn, nàng nhìn Tần Tử Lăng với vẻ lo âu trên khuôn mặt.

- Tử Lăng, ngươi có nắm chắc xử lý được việc này không?

Thôi Quân hỏi, biểu lộ một chút bất an.

- Mẫu thân, xin đừng lo lắng. Người cứ yên tâm, người cũng hiểu tính cách của ta, phải không?

Tần Tử Lăng an ủi.

- Ta hiểu con người ngươi, bởi hiểu rõ, ta mới càng lo lắng.

Thôi Quân nói.

- Không có gì phải lo lắng. Trên thế giới này, có hai yếu tố quan trọng nhất: đạo lý và võ lực. Không có võ lực làm chỗ dựa, lại đi nói đạo lý với nữ nhân ác độc này, giảng đạo lý cũng vô dụng

- Nhưng khi có võ lực làm chỗ dựa, chúng ta có thể ngồi xuống hảo hảo nói đạo lý. Ai đạo lý lớn hơn, vậy người đó có thể nói, đương nhiên, nếu bọn họ vẫn không chịu cúi đầu, không cam lòng, vậy cũng không sao, cùng lắm thì đánh một trận.

Tần Tử Lăng mỉm cười và giải thích.

Thôi Quân nghe vậy, còn có một ít lo lắng.

Bởi phụ thân của Văn Hồng Phượng là trưởng lão của Bích Vân Tông, một trong hai tông môn luyện khí lớn nhất ở Tây Vân Châu, là một trong những người đứng đầu tông phái trong đó.

- Thôi Quân, Tử Lăng nói không sai, ta thấy Tử Lăng ít nhất cũng là có tu vi luyện cốt hậu kỳ, thực lực như vậy, Thôi gia bọn ta cũng chỉ có một người, đừng nói là Thanh Hà Quận, cho dù phóng mắt toàn bộ Tây Vân Châu cũng có thể xem là cường giả số một. Có thực lực cường đại này làm chỗ dựa, mặc dù Văn Truyền Sâm là đại luyện khí chân nguyên hậu kỳ, nhưng chung quy hắn vẫn phải cân nhắc một chút.

- Đương nhiên mấu chốt nhất vẫn là do nữ nhân này quá ương ngạnh hung ác, trong lòng đố kỵ vặn vẹo mà thành. Trước đây vi phụ không có thực lực, ai chịu nghe ta nói đạo lý? Ngay trong chính căn nhà này, hạ nhân ta nuôi dưỡng cũng phải nghe lời nữ nhân này, nhưng bây giờ không giống với lúc trước, Tử Lăng có thực lực bực này, chúng ta còn cần nói đạo lý sao?

- Bích Vân Tông có thể không biết xấu hổ, không giảng đạo lý, nhưng tông chủ của Bích Vân Tông vẫn phải quan tâm đến danh tiếng của tông môn. Chúng ta không sợ Bích Vân Tông tham gia vào những ân oán cá nhân này. Còn về Hầu gia, mối quan hệ của chúng ta với họ vốn đã không tốt, nhưng Tử Lăng nói như thế nào, vẫn là nửa người của Thôi gia, hài tử còn có tu vi luyện cốt hậu kỳ. Ta vẫn nghĩ gia chủ Thôi gia cũng sẽ cân nhắc một chút để ra mặt giữ lại cường giả như Tử Lăng.

Thôi Bách Hãn nói, mặc dù sức khoẻ của hắn không còn tốt, nhưng tinh thần của hắn rất sắc sảo và mạch suy nghĩ vẫn rõ ràng.