← Quay lại trang sách

Chương 345 Xử trí (Thượng)

Bái kiến đại ca!

Lúc này Thôi Bách Hãn thu hồi cảm xúc, đứng dậy hành lễ với Thôi Bách Minh.

- Bách Hãn, ngươi sao lại ra cái dạng này, nếu như ta nhớ không lầm, ngươi năm nay vẫn chưa qua 65 tuổi a.

Thôi Bách Minh thấy thế vẻ mặt giật mình nói.

- Đại ca nhớ không lầm, ta năm nay 64 tuổi, hai mươi tuổi sinh trưởng nữ Thôi Quân. Thôi Quân, nhanh đến bái kiến lão thái gia.

Thôi Bách Hãn nói.

- Gặp qua lão thái gia!

Thôi Quân nói với vẻ kính trọng.

Thôi Bách Minh nhìn về phía Thôi Quân, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt của hắn.

- Ngươi là Thôi Quân? Rất giống với mẫu thân của ngươi.

- Vị này là…

- Gia gia, hắn là người ta đã từng nhắc đến, Tần Phong, tên gọi thật là Tần Tử Lăng, là ngoại tôn của Bách Hãn thúc gia…

Thôi Sơn Hà giải thích nói.

- Hắn chính là Tần Phong mà ngươi nhắc tới, vậy bây giờ đã bao nhiêu tuổi đâu?

Thôi Bách Minh nghe vậy mặt lộ vẻ giật mình, sau đó rất nhanh, ánh mắt lại đánh một vòng trên người của Văn Hồng Phượng và Thôi Khôn Dã, trên mặt giật mình càng đậm.

Hắn đương nhiên biết thực lực của Văn Hồng Phượng cùng Thôi Khôn Dã, cũng biết chắc Thôi Sơn Hà sẽ không đánh bọn họ thành cái dạng này.

Nếu đã không phải là Thôi Sơn Hà, vậy dĩ nhiên chính là thiếu niên trẻ tuổi trước mắt, đoán chừng là hai mươi tuổi quay đầu.

- Hồi lão thái gia, Tử Lăng năm nay hai mươi mốt tuổi.

Thôi Quân trả lời.

- Hai mươi mốt tuổi!

Đám người Thôi Bách Minh nghe vậy tất cả đều toàn thân chấn động.

- Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a!

Thôi Bách Minh hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, liên tục cảm khái nói, nhìn ánh mắt của Tần Tử Lăng lại đột nhiên thay đổi, lộ ra một vệt tôn trọng.

Hai mươi mốt tuổi đã có thể đánh bại luyện khí sư chân lực hậu kỳ cùng đại võ sư luyện cốt sơ kỳ, phần thiên phú này, cho dù là tôn tử của hắn đột phát đại võ sư luyện cốt vào năm hai bảy tuổi cũng phải kém hơn một đoạn.

Lúc này Thôi Bách Minh còn chưa biết chiến lực chân chính của Tần Tử Lăng, nếu không sợ là không kém một đoạn đâu, mà là một trời một vực.

- Đây là chuyện này?

Sau khi cảm khái, thần sắc Thôi Bách Minh mới bắt đầu dần trở nên nghiêm túc, trên người có khí thế uy nghiêm phát ra, khiến cho không khí của toàn bộ phòng khách ngay lập tức trở nên ngưng trọng.

- Vẫn là để ta nói a!

Lúc này cảm xúc của Thôi Bách Hãn đã tựa hồ khôi phục bình tĩnh, sau khi uống một chút cháo linh mễ, sắc mặt cũng hồng nhuận không ít.

- Cũng tốt!

Thôi Bách Minh đi tới, ngồi song song với Thôi Bách Hãn.

Sau đó, Thôi Bách Hãn kể lại toàn bộ mọi chuyện, từ việc chịu khổ cuối năm, muốn gặp nữ nhi lần cuối, tới Văn Hồng Phượng làm mọi cách để cản trở, cùng với sau đó mẫu tử Thôi Quân đến đây, song phương đánh thành cái dạng này, tất cả đều được thuật lại một cách rõ ràng.

Trong lúc đó, có một đoạn Thôi Bách Hãn không có ở đây, Thôi Quân chủ động bổ sung một ít.

Mà sau khi nói xong tất cả, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên thân của Thôi Bách Minh, bầu không khí trở nên rất kìm nén, trừ Tần Tử Lăng cùng ba người Lưu Tiểu Cường, nhìn tới tâm tình đều có chút nặng nề.

Mà Văn Hồng Phương cùng Thôi Khôn Dã thì lộ ra vẻ khẩn trương.

Thôi Bách Minh chậm rãi đứng lên, trầm mặt trong phòng khách, bước chân thong thả.

Hồi lâu Thôi Bách Minh mới ngồi xuống lần nữa, nhìn về phía Thôi Bách Hãn nói:

- Bách Hãn, chuyện này đầu tiên là chuyện của chính ngươi, tiếp theo là sự tình của gia tộc chúng ta, ta muốn trước tiên nghe ý của ngươi, ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?

- Ta không có bản lãnh gì, vì vậy ta giao toàn bộ cho Tử Lăng quyết định. Quyết định của hắn là quyết định của ta.

Thôi Bách Hãn nói.

Thôi Bách Minh nghe vậy, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chuyển hướng đến Tần Tử Lăng và nói bằng giọng trầm:

- Tử Lăng, ngươi nghĩ thế nào? Ta nghĩ Văn Hồng Phượng có lai lịch gì, bối cảnh gì, ngươi đều hiểu rõ.

Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó bày tỏ một cách bình tĩnh:

- Cách giải quyết rất đơn giản. Một, ngoại công ta sẽ viết một phhong thư bỏ vợ, trục xuất nàng và nhi tử của nàng ra khỏi Thôi gia. Hai là, phế đi toàn bộ tu vi của nàng. Còn những người còn lại có cấu kết với nàng ở Thôi gia, đều do lão thái gia cùng gia chủ Thôi gia xử lý.

- Ta nghĩ rằng Thôi Khôn Dã cùng nữ nhân này không chung gia tộc, lại còn là đại võ sư luyện cốt, nhưng rất nghe lời nàng bắt nạt ngoại công của ta, nghĩ đến hẳn là có chút quan hệ chuyển vận giữa hai người đi. Nói không chừng, đợi sau khi nhi tử của nữ nhân này trở về, nàng còn muốn thay nhi tử của mình mưu cầu vị trí gia chủ Thôi gia.

Khi nghe những điều kiện được đề ra, Thôi Bách Minh và Thôi Sơn Hà đều bày tỏ sự trầm lặng, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Trước đây Văn Hồng Phượng đã buộc Thôi Bách Hãn phải phế chính thất, về sau lại tìm cách đuổi đi hai tiểu thiếp, hiện tạ. Bây giờ, Tần Tử Lăng đề xuất rằng hắn nên phế truất Văn Hồng Phượng, để nàng phải trải qua những khổ đau tương tự, như một sự trả thù. Hắn cũng chỉ đề nghị phế đi tu vi của nàng, mà không phải là nàng của nàng, bởi vì dạng nữ nhân như Văn Hồng Phượng, khiến cho nàng ta chịu sỉ nhục mới là cách tốt nhất.

Nhưng thứ làm cho Thôi Bách Minh cùng Thôi Sơn Hà động dung chính là những lời đằng sau của Tần Tử Lăng.

Bây giờ Thôi gia suy yếu, không chịu nổi rung chuyển lớn.

Văn Hồng Phượng có sự hậu thuẫn từ Hầu gia và Bích Vân Tông, cùng với nhi tử của nàng, có tài năng xuất chúng, không thua kém Thôi Sơn Hà một chút nào.

Ở trong tối, Văn Hồng Phượng thậm chí còn tận dụng quyền lực của Hầu gia và Bích Vân Tông để thu hút một số thành viên trong Thôi gia về phía của nàng. Trong trường hợp xấu nhất, nếu mọi chuyện trở nên rối ren và không may xảy ra, Thôi gia có thể bị Văn Hồng Phượng "chia thành đôi", tạo ra hai phe đối lập.

Nếu tình hình trở nên phức tạp hơn và không may xảy ra, Thôi Bách Minh có thể thấy rằng vị trí của Thôi Sơn Hà rất nhanh sẽ bị thay hoàn toàn.

Việc này chỉ có nhân vật thượng tầng của Thôi gia mới có thể mơ hồ nhìn ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đây Thôi Sơn Hà không có cách nào nhúng tay vào gia sự của Thôi Bách Hãn.

Tuy nhiên, Tần Tử Lăng chỉ mới đến Thôi gia hôm nay, chỉ với sự xuất hiện của Thôi Khôn Dã, hắn đã có thể nhận biết những vấn đề này một cách nhanh nhạy.

Điều này thật sự khiến Thôi Bách Minh và Thôi Sơn Hà cảm thấy kinh ngạc, phòng khách lại một lần nữa sâu vào sự im lặng.

Thôi Bách Minh và Thôi Sơn Hà cả hai hướng ánh mắt của họ về Thôi Khôn Dã, biểu lộ sự lạnh lẽo đầy tức giận.

- Đại bá, bọn ta thật sự không biết rằng Thôi Khôn Hổ là dã chủng. Nếu bọn ta biết, chắc chắn sẽ không tham gia cùng với nữ nhân này, dù thế nào đi nữa, ta vẫn là người của Thôi gia.

Thôi Khôn Dã nhanh chóng bày tỏ.

Thôi Bách Minh quay đầu nhìn về phía Thôi Bách Hãn.

- Thúc gia đã sử dụng bí pháp làm mất đi khả năng sinh sản, Thôi Khôn Hổ không phải nhi tử của thúc gia.

Thôi Sơn Hà giải thích nhanh.

- Vậy thì cứ theo Tử Lăng nói mà làm a!

Thôi Bách Minh quyết định nhanh chóng, toát lên một tinh thần quyết liệt và nghiêm trọng.

- Thôi Bách Minh, nếu ngươi làm như vậy, Bích Vân Tông và Hầu gia sẽ không tha cho Thôi gia các ngươi. Thôi gia các ngươi bây giờ còn nắm được mấy phần? Ngươi còn muốn để Thôi gia vào cảnh vạn kiếp bất phục sao?

Văn Hồng Phượng đáp lại với giọng nói đầy căng thẳng.

- Bích Vân Tông và Hầu gia, nếu còn muốn duy trì một chút danh tiếng, bọn hắn nhất định sẽ không vì loại nhân như ngươi mà xuất đầu. Nếu bọn hắn không biết xấu hổ, cũng không sao, lão phu đã nhiều tuổi, lâu rồi khhoong buông lỏng gân cốt, sợ rằng về sau cũng không còn bao nhiêu cơ hội. Còn Thôi gia, không nhọc ngươi lo lắng. Truyền thừa Thôi gia nhiều năm như vậy, nếu chút sóng gió ấy cũng không chịu nổi, Thôi gia đã sớm lụi tàn!

Thôi Bách Minh nói với một giọng điệu trầm và kiên quyết.