Chương 344 Bái kiến lão thái gia
Nhưng ngươi làm như vậy, có phải…
Thôi Sơn Hà do dự một chút, chỉ chỉ Văn Hồng Phượng cùng Thôi Khôn Dã, mặt mang cười khổ nói.
Tần Tử Lăng lại xua tay cắt đứt lowfi của Thôi Sơn Hà, sắc mặt biến thành hơi âm trầm xuống nói:
- Ta còn muốn hỏi ngươi làm gia chủ kiểu gì? Ngoại công ta thân là gia chủ chi thứ gia tộc, bị mất quyền còn bị bắt nạt thành dạng này, ngươi thân làm gia chủ lại không biết việc này sao?
Thôi Sơn Hà nghe vậy biểu tình thay đổi vài lần, sau đó kêu một vị tuỳ tùng võ sư hoá kình, nói:
- Giải tán tất cả mọi người, bảo vệ đình viện, không cho phép bất kỳ người nào vào, còn có đi mời lão thái gia đến đây một chuyến.
- Vâng, lão gia!
Võ sư hoá kình khom người lĩnh mệnh.
Rất nhanh, người trong đình viện, bao gồm cả những người bị thương kia đều lui khỏi nơi đây, lúc đầu Thôi Sơn Hà còn muốn mời Lưu Tiểu Cường ra ngoài, nhưng Tần Tử lăng mở miệng nói một câu, Thôi Sơn hà cũng không thể làm gì khác hơn là để Lưu Tiểu Cường ở lại.
- Tần huynh, lấy giao tình sinh tử giữa ngươi và ta, kỳ thực chuyện này ta cũng không ngại mở miệng.
Sau khi phân phó người rời đi, Thôi Sơn Hà nói.
Lúc nói, Thôi Sơn Hà nhìn thoáng qua Văn Hồng Phương cùng Thôi Khôn Dã.
- Chuyện về phía ngoại công của ngươi, kỳ thực không phải là ta không muốn quả, thứ nhất là thanh quan khó đoạn việc nhà, bối phận bọn họ lại cao hơn ta, đoạn này đã khó càng thêm khó; thứ hai, ngươi cũng biết, bị thúc tổ này của ta…
- Là Văn Hồng Phượng!
Tần Tử Lăng nhàn nhạt cắt đứt nói.
Thôi Sơn Hà nghe vậy sửng sốt một cái, nuốt xuống một chữ “Mẫu”, cười khổ nói:
- Nàng rất cường thế, hơn nữa bối cảnh cường đại, ngươi phỏng chừng vẫn chưa biết, nhi tử của nàng bây giờ đang tu đạo ở Bích Vân Tông, có người nói trước đây không lâu hắn đã đột phá thành đại luyện khí sư chân nguyên trung kỳ, hơn nữa hắn còn kiêm tu võ đạo, là võ sư hoá kình.
- Điểm thứ hai mới là then chốt a!
Tần Tử Lăng nói.
- Tình thế bức người, ngươi cũng biết tình huống ngày nay của Thôi gia, bằng không lúc vào loại hiểm địa như long mạch, làm gì cần vị gia chủ như ta phải tự thân xuất mã!
Thôi Sơn Hà cười khổ nói.
Nói đến long mạch chi địa, Thôi Sơn Hà nhìn về phía Tần Tử Lăng với ánh mắt chân thành và cảm kích.
Nếu không phải Tần Tử Lăng xuất hiện, lại rộng lượng chia cho hắn lượng lớn tài nguyên, sợ rằng bây giờ hắn đã chết, cũng không có cơ hội đột phá đến luyện cốt trung kỳ, gia gia của hắn cũng không thể tăng lên mấy năm thọ mệnh.
Đúng là nhờ một phần huyết nhục Hoá Ly, hắn có thể đột phá, gia gia của hắn cũng lấy lại chút thời gian, Thôi gia đang suy bại thì có chút chuyển biến tốt đẹp.
- Đứng lại!
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một đạo âm thanh.
- Là người của ta, để cho nàng vào.
Tần Tử Lăng nói với Thôi Sơn Hà.
Thôi Sơn Hà mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức phân phó xuống dưới.
Rất nhanh, Thiệu Nga bưng đến một bát cháo linh mễ nóng hổi.
Nhìn Thiệu Nga tiến đến, trong con ngươi Thôi Sơn Hà lộ ra một vẻ khiếp sợ.
Lúc bình thường, đại võ sư luyện cốt đều thu luyện cốt kình vào trong, không nhận ra dao động, cho dù là lúc tranh đấu cũng không phải lúc nào cũng bắn ra, mà chỉ trong một khoảnh khắc mới có thể phát động ra.
Cho nên Thôi Khôn Dã cùng Văn Hồng Phượng ngay từ đầu không nhìn ra Thiệu Nga là đại võ sư luyện cốt, đợi nàng xuất thủ mới đột nhiên phát hiện ra nàng là đại võ sư luyện cốt.
Nhưng Thôi Sơn Hà có thực lực của đại luyện khí sư luyện cốt hậu kỳ, nhãn lực đương nhiên không thể so sánh cùng Thôi Khôn Dã cùng Văn Hồng Phượng.
Thiệu Nga vừa tiến đến, hắn lập tức cảm thấy khí cơ trên người nàng đang mơ hồ lộ ra.
- Giao cho ta đi.
Thôi Quân nói với Thiệu Nga.
- Vâng, lão phu nhân.
Thiệu Nga đưa cháo linh mễ cho Thôi Quân.
Thôi Quân nhận lấy cháo linh mễ, muốn đút cho Thôi Bách Hãn ăn.
- Trước tiên bỏ qua chuyện này, có gia chủ ở đây, đây có chút mất quy củ a.
Thôi Bách Hãn nói.
- Thúc gia, người là trưởng bối, thân thể gân cốt lại yếu, không cần để ý những hư lễ kia.
Thôi Sơn Hà vội vã nói.
Thôi Bách Hãn nghe vậy vẫn còn muốn từ chối, Tần Tử Lăng lại mở miệng nói:
- Ngoại công, thân thể của người quan trọng hơn.
Lúc này Thôi Bách Hãn mới không tiếp tục từ chối, một ngụm ăn lấy cháo linh mễ nữ nhi đút tới, mũi lên men, có nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.
Tần Tử Lăng thấy Thôi Bách Hãn nhiệt tình ăn cháo linh mễ, mới bắt đầu chuyển hướng về phía Thôi Sơn Hà, nói:
- Hiện tại, chuyện này, ngươi thân là gia chủ, định xử lý như thế nào?
- Chuyện này chủ yếu vẫn là xem thúc gia, cô họ còn có ý của Tần huynh ngươi, ta cuối cùng vẫn là ủng hộ các ngươi, nhưng chuyện này chung quy vẫn không thể coi thường, tất cả cần bàn bạc kỹ hơn.
Thôi Sơn Hà nghe vậy nghiêm túc nói.
Văn Hồng Phượng cùng Thôi Khôi Dã nghe vậy, không cần nghĩ ngợi cũng biết, sắc mặt hai người đều đại biến, môi run lên, muốn mở miệng, nhưng cũng sợ Tần Tử Lăng lại quất roi lên người bọn họ, cũng không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tần Tử Lăng thì tỏ ra thái độ rất hài lòng với câu trả lời của Thôi Sơn Hà.
Ít nhất nói rõ hắn là người trọng tình trọng nghĩa, cũng là nam tử hán có trách nhiệm.
Nếu vừa rồi Thôi Sơn Hà biểu hiện ra thái độ không thể quyết định, sợ rằng sau lần này, Tần Tử Lăng sẽ trực tiếp mang ngoại công đi, triệt để đoạn tuyệt với Thôi gia.
Chẳng qua hiện tại Thôi Sơn Hà còn nhớ ân tình năm đó, lại có trách nhiệm, Tần Tử Lăng đương nhiên vẫn phải nhận phần ân nghĩa này.
- Ngoại công, người có tính toán gì không?
Tần Tử Lăng gật đầu với Thôi Sơn Hà, sau đó chuyển hướng đến Thôi Bách Hãn.
- Ngoại công già rồi, lúc đầu cũng không phải là người có thể làm chuyện đại sự, hơn nữa ngoại công cũng cảm thấy có lỗi với bà ngoại ngươi, mẹ ngươi còn có phụ thân ngươi, lúc đầu nếu như có thể gặp mẫu thân của ngươi một lần, phụ thân ngươi có lẽ… Ài, chuyện này cứ do ngươi làm chủ đi, ngoại công nhìn ra được, ngươi có chủ ngươi, là người làm đại sự, ngươi có lẽ sẽ xử lý những chuyện này tốt hơn ngoại công!
Thôi Bách Hãn nghe vậy suy nghĩ một chút, nói.
- Thôi Bách Hãn, ngươi vậy mà không nhớ đến ân tình phu thê nhiều năm của chúng ta, cho dù hận ta, ngươi cũng nhớ đến Khôn Hổ đi, hắn chính là con của ngươi, ngươi lại giao ta cho…
Văn Hồng Phương nghe vậy rốt cục không nhịn được, lần thứ hai mở miệng.
- Khôn Hổ không phải nhi tử của ta!
Thôi Bách Hãn nói.
- Ngươi nói lời này có ý gì?
Sắc mặt Văn Hồng Phượng đại biến.
- Đây là hỏi ngươi đi, từ lúc ngươi uy hiếp thê tử cùng nữ nhi của ta rời đi, ta đã không có ý định sinh hài tử cùng ngươi, cho nên ta đã tìm người dùng bí pháp làm mất đi khả năng sinh sản của ta. Hơn nữa, nếu Khôn Hổ thật sự là nhi tử của ta, có nhi tử nào lại đối xử với phụ thân của mình như thế không? Ha ha!
Thôi Bách Hãn nói đến phía sau, đột nhiên cất tiếng cười to, cười giống như là người điên, tiếp theo lại gào khóc lên.
Toàn bộ phòng khách trở nên vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng khóc cười của Thôi Bách Hãn đang vang vọng.
Văn Hồng Phượng đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng, một đôi mắt cừu hận thấu xương nhìn về phía Thôi Bách Hãn.
Thôi Sơn Hà tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt tái xanh, nhìn về phía Văn Hồng Phượng cùng Thôi Khôn Dã, ánh mặt nồng nặc sát cơ.
Thôi Khôn Dã cảm thụ được sát cơ của Thôi Sơn Hà, sắc mặt trắng bệch, lộn nhào đến trước mặt Thôi Sơn Hà, nói:
- Gia chhủ, ta thật sự không biết Thôi Khôn Hổ không phải là người của Thôi gia, ta, ta tuyệt đối không có ý phản bội tổ huấn Thôi gia.
Thình thịch!
Trả lời Thôi Khôn Dã chính là một cước của Thôi Sơn Hà.
Cả người Thôi Khôn Dã bay lên, sau đó liên tục đập vào tường rồi mới chậm rãi rơi xuống đất.
- Bái kiến lão thái gia!
Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói.
Tiếp theo, một lão thái gia tóc bạch kim hành hổ bộ rảo bước vào đình viện, rất nhanh lại đi vào phòng, là Thôi Bách Minh của Thôi gia.