Chương 350 Ước chiến
Không phải Thôi gia phế tu vi của ta, ngoại tôn của ả tiện nhân Tô Băng Thiến! Nhạc Hồng, ngươi nhất định phải bắt hắn, ta nhất định sẽ cứa lên người hắn từng đao, để hắn trải qua thống khổ không gì sánh được!
Văn Hồng Phượng nói với sự cuồng loạn và căm hận.
- Ngoại tôn của Tô Băng Thiến?
Hầu Nhạc Hồng nói với biểu hiện thắc mắc.
- Đúng vậy, chính là hắn! Ngoại tôn của Tô Băng Thiến, nhi tử của Thôi Quân, người đã sớm lấy trượng phu ở ngoại Phương Sóc Thành. Ta đã nghĩ ả ta hẳn sẽ chịu cảnh nghèo đói, lưu lạc khắp nơi, nhưng không ngờ lại sinh ra nghiệt chủng kinh thiên động địa như vậy. Không những một tay bắt gọn ta, mà còn có thể dễ dàng đánh bại Thôi Khôn Dã, hơn nữa hắn còn có chút quan hệ với Thôi Sơn Hà.
Văn Hồng Phượng giải thích.
- Thôi Khôn Dã, mặc dù thực lực của hắn không mạnh lắm, nhưng vẫn là một đại võ sư luyện cốt sơ kỳ. Tuyệt nhiên, vậy mà trong thời gian ngắn lại bị hắn trấn áp, xem ra người này cho dù không có thực lực luyện cốt hậu kỳ, vậy cũng không kém hơn bao nhiêu. Nhưng theo thuyết pháp của ngươi, hắn là ngoại tôn của Tô Băng Thiến, vậy cũng chỉ hơn hai mươi tuổi đi.
- Thiên phú này, thực lực này, thật là có chút kinh người! Trách không được lão hồ ly Thôi Bách Minh kia lại quả quyết làm chỗ dựa cho Thôi Bách Hãn, hạng nhân này xuất hiện đương nhiên phải cực lực lôi kéo. Chỉ là Thôi Bách Minh vẫn có hơi xử trí theo cảm tính, hắn không sợ trời cao đố kỵ anh tài sao? Nếu là ta, ta sẽ không gióng trống khua chiên như thế.
- Hiện tại chúng ta đã biết rồi, đương nhiên phải bóp chết tên tặc tử kia trước khi hắn trưởng thành, vậy lão hồ ly Thôi Bách Minh kia, đã không chỉ cất công múc nước từ giỏ tre, mà còn công dã tràng. Hơn nữa, tổ tôn của Thôi gia cũng phải chịu ảnh hưởng!
Hầu Nhạc Hồng nghe vậy, ban đầu bàng hoàng, nhưng sau đó, anh tỏ ra đầy ác ý.
- Ta không quan tâm ngươi tính gì, tôi nhất định sẽ giết chết tên dã chủng đó! Còn có Thôi Bách Hãn, tổ tôn Thôi Bách Minh, đều phải chết!
Văn Hồng Phượng tuyên bố với một thái độ kiên quyết.
- Được, ta đáp ứng ngươi, chúng ta nhất định phải giết chết tên dã chủng kia cùng với cả nhà Thôi Bách Hãn, về phần tổ tôn của Thôi Bách Minh cũng chỉ là chuyện sớm muộn, ngươi không nên gấp gáp, chuyện này không dễ dàng, phải bàn bạc kỹ hơn, còn có Khôn Hổ. Hiện tại Không Hổ cũng coi như có tiền đồ, cũng là lúc nên triển lộ phong mang thiên phú.
Tuy nhiên, quan hệ giữa ta và Khôn Hổ, nếu Thôi gia vẫn chưa diệt, mặc cho như thế nào thì chúng ta cũng không thể thừa nhận. Ngươi chỉ có thể nói rằng Thôi Bách Hãn là bạc tình lang, vong ân phụ nghĩa, là hắn phụ người.
Hầu Nhạc Hồng nói.
- Ngươi làm việc nhanh lên một chút, một khắc ta cũng không chờ được!
Văn Hồng Phượng nói.
- Được, được!
Hầu Nhạc Hồng liên tục gật đầu và nhanh chóng gọi một trong các tùy tùng của mình, ra lệnh cho người lập tức đến Thái Hoàng Sơn.
Tại Thôi phủ, phía tây nam, tại tiểu viện của Tần Tử Lăng, trong phòng phía đông.
Tần Tử Lăng nhận được khăn lông nóng từ Thiệu Nga, lau mặt mình một bên và hỏi:
- Lão phu nhân cùng ngoại công của ta đã dậy hết chưa?
- Tất cả đều thức dậy và đang chờ thiếu gia đến ăn sáng.
Thiệu Nga trả lời.
- Chẳng lẽ họ vẫn không hiểu, ta không cần bọn họ phải đợi ta? Tối qua đã nói rồi, cứ mặc kệ ta đi.
Tần Tử Lăng nhăn mày một chút và đưa khăn mặt cho Thiệu Nga.
- Lão phu nhân cũng nói thế, nhưng các trưởng bối trong nhà lại không đồng ý. Họ nói rằng nhất định phải chờ người ra ăn.
Thiệu Nga đặt khăn mặt vào bồn rửa mặt và sau đó đưa áo khoác màu xanh nhạt để Tần Tử Lăng mặc.
Trong sơn động Tây Thặng Sơn, Tần Tử Lăng thường xuyên được Hạ Nghiên hầu hạ, vì vậy, khi gặp Thiệu Nga, hắn đã quen với việc được người khác giúp mình mặc áo khoác, hắn cũng không do dự để nàng làm những việc này.
Thiệu Nga thực hiện động tác rất nhẹ nhàng và tinh tế, có vẻ xinh đẹp và vóc dáng đẹp, làm cho Tần Tử Lăng không thể không cảm thấy thích thú khi có một nữ nhân ôn nhu như vậy hầu hạ bên cạnh.
- Ồ,ta đang dần bị chiều hư a!
Tần Tử Lăng tỏ ra một chút ngạc nhiên, nhận ra sự thay đổi trong tâm tình của mình.
- Tần thiếu gia bình an!
Tần Tử Lăng bước vào chính sảnh, nơi đã được chuẩn bị bữa ăn, ngay lập tức thấy một đám người, cả nam lẫn nữ, hơn mười người, đứng đó chào đón hắn với tư thế kính trọng. Chỉ có ngoại công cùng mẫu thân của hắn là ngồi im trên ghế.
- Cậu, mợ bình an! Các bị biểu đệ biểu muội bình na! Mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm đi.
Tần Tử Lăng nói một cách lịch sự.
Tuy nhiên, tất cả mọi người không ngồi xuống ngay lập tức.
- Tử Lăng, ngươi đã đến. Lại đây, ngồi bên cạnh ngoại công.
Lúc này, Thôi Bách Hãn gọi Tần Tử Lăng và chỉ vào vị trí cạnh mình.
Tần Tử Lăng nhanh chóng bước tới và chào hỏi Thôi Bách Hãn và Thôi thị trước khi lên chỗ ngồi theo hướng mà Thôi Bách Hãn chỉ định.
Sau đó, mọi người lần lượt ngồi xuống.
- Mời.
Thôi Bách Hãn nhìn Tần Tử Lăng ngồi xuống, sau đó chỉ vào các tôn tử, bày tỏ ý muốn họ cũng ngồi xuống.
Mọi người lúc này mới ngồi xuống.
- Ngoại công, mọi người đều là gia đình, không cần phải nhiều lễ nghi vậy đâu.
Tần Tử Lăng nói với vẻ tự nhiên, thể hiện sự gần gũi và thoải mái trong không khí gia đình.
- Lễ không thể bỏ! Lần này ngoại công rời đi, về sau những tôn tử tôn nữ này đều giao cho ngươi, ngươi chính là gia chủ của bọn hắn! Lão gia của bọn hắn!
Thôi Bách Hãn vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Sáng sớm, ngoại công không cần nói điềm xấu như thế. Người năm nay cũng mới 64 tuổi mà thôi, chỉ là bởi vì gặp sự cố khi luyện công, lại thêm mấy năm qua bị dày vò vất vả, lúc này mới lưu lại mầm bệnh. Vừa hay trong tay ta có không ít đồ tốt, chỉ cần ngoại công mỗi ngày dùng một ít, hảo hảo điều dưỡng, nhất định có thể…
Tần Tử Lăng liền vội vàng nói nói.
- Không cần thiết! Từ khi bà ngoại ngươi rời đi, kỳ thực ta sống cái xác không hồn. Bây giờ có thể nhìn thấy ác nữ kia bị trừng phạt báo ứng, ngươi lại có tiến bộ như vậy, đám Khôn Thành cũng có thể nhờ cậy vào người, ta đã rất yên tâm.
- Hiện tại ta duy nhất không yên tâm, chính là phụ thân của ác nữ kia, còn có Hầu gia bên kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ tìm tới trả thù. Chỉ cần có thể chứng kiến ngươi cùng đại ngoại công của ngươi xử lý chuyện này, vậy là ta đã an tâm đi theo bà ngoại của ngươi, đoàn tụ với các nàng, các nàng đã ở dưới đất cô đơn quá lâu.
Thôi Bách Hãn không đợi Tần Tử Lăng nói hết lời, đã xua tay cắt đứt nói.
Hai tiểu thiếp của Thôi Bách Hãn cũng chịu không nổi khuất nhục, những năm trước đây cũng đã lần lượt mất đi.
Tần Tử Lăng môi giật giật, muốn khuyên, rồi lại phát hiện không thể nào khuyên nổi.
- Một người tâm đã chết, coi như miễn cưỡng để cho hắn sống, nhưng rồi có ý nghĩa gì?
- Ngoại công, người yên tâm, chỉ cần ta còn ở đây, chắc chắn sẽ không bạc đại các thúc thúc cùng đại bá.
Tần Tử lăng ép xuống thương cảm trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Được, được! Có câu này của ngươi, ta thật sự rất yên tâm. Nhưng ngươi cũng đừng đề cao bọn hắn quá, ta thấy bọn hắn cũng không có tài cán làm việc lớn gì, về sau ngươi chỉ cần chừa lại một chén cơm cho bọn hắn là được, để bọn hắn không lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người khác bắt nạt đã là hay rồi.
Thôi Bách Hãn nghe vậy nước mắt không kìm được mà tuôn đầy trên trên mặt, nói.
- Cậu, mợ, còn có dì đều đã qua tuổi tu luyện, cơ bản không có nhiều hi vọng. Mấy biểu đệ biểu một cũng đều là thiếu niên, cho dù thiên phú căn cốt kém chút, nhưng dựa vào tài nguyên hiện tại của ta, cũng có thể bồi dưỡng bọn hắn trở thành võ sư, về sau có thể tự mình bảo vệ bản thân, cũng có thể kiếm cơm qua ngày, còn có thể đi xa hơn được không, vậy thì đành dựa vào chính bọn hắn.
Tần Tử Lăng ăn ngay nói thật.