← Quay lại trang sách

Chương 355 Quý tính của huynh đài

Đáng thương Văn Truyền Sâm, tuổi cũng đã cao, lại không thể thoát khỏi cặp nanh của Tần Tử Lăng đại ca a, đánh một hồi vẫn chưa rời khỏi cái bẫy của đại ca.

Lại một khoảnh khắc thời gian trôi qua.

Mặt trời đã vươn lên cao trên đỉnh đầu của tất cả mọi người.

Mặt trời mùa đông chiếu trên cơ thể, đem cho người cảm giác ấm áp và thoải mái.

Tuy nhiên, Văn Truyền Sâm lại cảm thấy ánh sáng mặt trời đang mang một loại cảm giác choáng váng, cái trán của hắn đầy mồ hôi, dòng mồ hôi trắng ướt nhẹ đã bắt đầu nhỏ giọt.

Trong khi đối diện, Tần Tử Lăng vẫn ổn định như trước, mặc dù hắn cũng đang cảm thấy sự kiệt sức, nhẹ nhàng run rẩy, nhìn từ xa giống như có thể gục xuống bất cứ lúc nào, nhưng rốt cuộc hắn vẫn giữ thăng bằng và không ngã xuống.

Những người đang xem lại không thể tin vào điều gì mà họ đang chứng kiến.

Có lẽ đây là lần đầu họ thấy một cuộc so tài giữa một đại võ sư luyện cốt sơ kỳ và một luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ, nhưng mà tình huống hiện tại là đại võ sư đang có ưu thế.

Mỗi một lần, phảng phất có thể thấy hắn đã tiêu hao hết lực lượng, nhưng lại giống như bọt biển ngạnh sinh, cứ thế mà nổi lên.

Cả Văn gia và Hầu gia đều đen xì mặt lại, muốn mắng người đến nơi.

Người Thôi gia thì ban đầu là bi quan cùng tuyệt vọng, lại biến thành vô cùng khẩn trương, rất sợ sau một khắc nữa Tần Tử Lăng sẽ không thể tiếp tục duy trì nữa.

Lại một khoảnh khắc thời gian trôi qua.

Dưới ánh mặt trời, cả Văn Truyền Sâm và Tần Tử Lăng bắt đầu cảm thấy cơ thể mình trở nên run rẩy.

Ban đầu, gương mặt của họ có thể là hồng nhuận nhưng sau đó đã mất sáng bóng, trở nên nhăn nhúm và căng thẳng hơn.

Tuy nhiên, Tần Tử Lăng vẫn duy trì sự vững vàng như trước.

Không khí xung quanh trở nên rất kỳ quái và kỳ diệu.

Trừ Tiêu Thiến và Kiếm Bạch Lâu, mọi người cảm thấy một điều gì đó không ổn trong thời điểm này.

Cảnh quan đang chiến diễn ra cứ quá khô khan và có gì đó không đúng.

Bất ngờ, Tần Tử Lăng mở miệng và nói:

- Lão già! Loại tỷ đấu này quá khô khan, cũng nên chấm dứt rồi.

Lời nói của Tần Tử Lăng vẫn còn vang vọng trong không trung, thì một cơn gió mạnh đột ngột xâm nhập vào sàn đấu, đảo mắt đến gần Văn Truyền Sâm.

- Muốn chết!

Văn Truyền Sâm thét lên với vẻ mặt đại hỉ, há mồm phun ra một đạo chân nguyên hệ thủy về phía Tần Tử Lăng.

Đạo chân nguyên hệ thủy ngưng tụ thành một thanh kiếm băng trên không trung, bay thẳng đến yết hầu của Tần Tử Lăng.

Cùng lúc đó, pháp bảo phất trần mượn lấy cơ hội này buông ra "Huyết chiến" hoành đao đã bị mất kiểu sót, biến thành hàng ngàn hàng vạn sợi bạc, đồng loạt tấn công Tần Tử Lăng.

- Thật đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể đối phó với Văn Truyền Sâm!

Đám người Đổng Thiên Bá âm thầm tiếc hận khi nhìn thấy một màn này.

Văn gia và Hầu gia thì lại tỏ ra phấn khích.

Thôi gia thì mang sắc mặt đại biến, Thôi Bách Minh càng là há mồm muốn xin chịu thua thay cho Tần Tử Lăng, nhưng lại bị Kiếm Bạch Lâu cản lại.

Trong mắt mọi người, Tần Tử Lăng đã dần tiệm cận với khả năng của mình, bất đắc dĩ phải dùng Huyết Chiến hoành đao để quyết một phen được ăn cả ngã về không với Văn Truyền Sâm.

Nhưng dù sao Văn Truyền Sâm cũng là lão bài đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ, vẫn còn dư lại một chân nguyên, phản ứng biến hóa cũng mau, trực tiếp ngưng tụ thành một thanh kiếm băng, tấn công vào yếu điểm của Tần Tử Lăng, ngăn cản hắn đến gần, đồng thời điều khiển pháp bảo phất trần tấn công vào một phần khác của hắn.

Bây giờ, Tần Tử Lăng đối mặt với hai mối đe dọa, băng kiếm và sợi bạc phát ra từ pháp bảo. Mặc dù hắn có thể đánh bay băng kiếm, nhưng làm vậy thì sao hắn có thể tránh né được những sợi bạc này và bảo vệ thân thể của mình?

Trừ phi hắn còn sử dụng lượng kình lực lớn đủ để tạo ra tấm khải thuẫn bảo vệ xung quanh cơ thể!

Nhưng liệu điều này có khả thi không?

Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ rằng Tần Tử Lăng sẽ bại vong trước hai chiêu này.

Tuy nhiên vào lúc này, Tần Tử Lăng vẫn mỉm cười, một tia sáng rực rỡ cháy đốt dọc theo ánh mặt trời bên dưới, thấm qua phi kiếm và biến thành một bức tường sáng trong suốt không thể phá vỡ.

- Coong!

Một tiếng nổ vang lên.

Phi kiếm xé toang lực lượng chân nguyên mà Văn Truyền Sâm đang ngưng tụ thành một thanh kiếm băng.

Gần như cùng lúc đó, Tần Tử Lăng không ngừng tiến về phía trước với tốc độ khủng khiếp.

- Dừng tay!

Văn gia và Hầu gia bên kia nhận thấy đại sự không ổn lập tức hò hét, Bồ Cảnh Nhan hấp tay dùng một gợn kiếm khí đe dọa về phía Tần Tử Lăng.

- Bồ Cảnh Nhan, ngươi đúng thật là không biết xấu hổ giống như sư phụ của ngươi!

Kiếm Bạch Lâu cũng không kém cạnh, vùng lên với một lưỡi kiếm màu vàng óng ánh cắt đứt hư không, bay vụt một cái đã từ sau đến trước.

Hai đạo kiếm khi vừa đụng trên không trung, bỗng nhiên nổ tung, cuốn lên trận trận khí lãng.

Trên mặt Kiếm Bách Lâu lại có hắc khí hiển hiện, càng ngày càng rõ ràng.

- Xoẹt xẹt!

Bên này thì sống bàn tay của Tần Tử Lăng đã trực tiếp đâm vào lồng ngực của Văn Truyền Sâm, sau đó bỗng nhiên rút ra, quỳ một chân trên mặt đất, thở từng ngụm từng ngụm phì phó, trên trán cũng không ngừng có mồ hôi rơi xuống.

Thình thịch!

Một tiếng kêu vang lên, thiên địa trở nên tĩnh mịch.

Văn Truyền Sâm nhìn máu tươi không ngừng phun ra từ ngực, vẻ mặt không dám tin ngã đầu xuống đất.

Tất cả mọi người đều không dám tin tưởng rằng người ngã xuống trước lại là Văn Truyền Sâm.

Tiếng tăm lừng lẫy, đại luyện khí sư chân nguyên cảnh hậu kỳ, Văn Truyền Sâm vậy mà chết!

Hơn nữa lại chết trong tay một vị thiếu niên trẻ tuổi!

- Quên nói cho ngươi biết, ta cũng giống với ngoại tôn của ngươi, đều là võ đạo song tu.

Tần Tử Lăng nói xong, chậm rãi đứng lên, ngửa đầu nhìn lên trời, thân thể lắc lư một cái, tựa hồ không chịu nổi mặt trời “sắc bén” này.

Chỉ là giờ khắc này, cái lay động này lại khiến người khác rất cay mắt.

Nhất là khóe miệng của Tiêu Thiến cùng Kiếm Bạch Lâu lại không nhịn được mà khẽ động một lần…

Còn lắc a!

- Đa tạ tiền bối trượng nghĩa xuất thủ.

Tần Tử Lăng làm một dạng đi lại gian khổ, đi đến trước mặt Kiếm Bạch Lâu khom lưng nói.

- Tiểu hữu không cần khách khí, đời này lão phu hận nhất chính là hạng người không tuân thủ ước hẹn!

Kiếm Bạch Lâu nói, hắc khí trên mặt thỉnh thoảng toát ra lại bị đè ép trở về, cuối cùng phục hồi bình thường.

- Tiền bối thực sự là hạng người quang minh trượng nghĩa, vạn bối rất kính ngưỡng!

Tần Tử Lăng lại khom lưng lần nữa, vẻ mặt kính nể nói.

Sắc mặt Bồ Cảnh Nhan âm trầm khó coi đến cực điểm.

Mà khóe miệng Kiếm Bạch Lâu lại giật một cái, nhịn không được len lén trừng mắt Tần Tử Lăng một cái, nhưng rất nhanh lại vuốt râu ngửa mặt lên trời cười ha hả.

- Tần Tử Lăng, ngươi cái tên tiểu nhân hèn hạ này, trả lại mạng cho ngoại công của ta!

Một đạo thanh âm hận ý ngập trời vang lên sau lưng Tần Tử Lăng.

- Quý tính của huynh đài!

Tần Tử Lăng chậm rãi xoay người, nhìn về phía Thôi Khôn Hổ hỏi.