← Quay lại trang sách

Chương 356 Do dự

Ta…

Thôi Khôn Hổ sửng sốt một lần, theo sát lập tức nói:

- Tiểu tử muốn chết, lão tử đương nhiên họ Thôi!

- Ha ha, ngươi họ Thôi? Ngươi lại còn có mặt mũi nói mình họ Thôi? Ngươi nếu họ Thôi, vậy há nào lại có thể chịu được cảnh nhìn phụ thân của mình bị mẫu thân của mình bắt nạt? Có thể nhìn cha già nằm trên giường bệnh mà không quan tâm sao? Ngươi nếu là họ Thôi, ngươi có thể chĩa đao về Thôi gia sao? Ngươi nếu thật là họ Thôi, vậy ngươi cũng là một tên bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, uổng cho một đời làm người!

Tần Tử Lăng chỉ vào Thôi Khôn Hổ, một miệng mắng chửi không ngừng, mắng Thôi Khôn Hổ đến mức hắn phải nổi trận lôi đình, lật bàn tay một cái, trong tay đã xuất hiện một chuôi phi đao màu lục bích, phi đao phóng lên cao, chuẩn bị đánh về phía Tần Tử Lăng.

- Đổng quận trưởng, hắn làm trái a, ta không có sức ứng chiến đâu!

Tần Tử Lăng lập tức kêu lên.

Đổng Thiên Bá đứng một bên còn đang chấm hỏi, không phải lão phu đang dùng kình lực hóa thành một cái bàn tay chộp tới phi đao lục bích kia sao, ngươi cò gào cái gì, thật sự là không còn gì để nói.

Phi đao của Thôi Khôn Hổ bị kình lực của Đổng Thiên Bá ngăn cản, cũng không dám dùng sức thôi động, thuật thế thu hồi lại.

- Nhưng nếu ngươi không phải họ Thôi, vậy ngươi là họ gì?

Tần Tử Lăng theo sát câu chuyện, nhìn về phía Thôi Khôn Hổ hỏi.

Thôi Khôn Hổ nghe vậy, gân xanh trên trán căng tràn, thiếu chút nữa là phải nổ tung.

- Ngươi xem một chút, ngươi ngay cả họ mình cũng không biết, ngươi còn khiêu chiến ta làm gì? Trở về đi, tốt xấu gì ngoại công ta cũng có công nuôi dưỡng ngươi.

Tần Tử Lăng nói, nhìn về phía Thôi Khôn Hổ với ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại.

Lần này Thôi Khôn Hổ đã có kinh nghiệm, hít sâu một hơi, sau đó chuyển hướng đến Đổng Thiên Bá, khom lưng nói:

- Quận trưởng đại nhân, ta muốn khiêu chiến Tần Tử Lăng.

Thôi Sơn Hà nghe vậy lập tức đứng dậy, hùng hồn khí thế phóng lên cao, phảng phất một tòa núi nguy nga đột ngột mọc lên từ mặt đất, khom lưng về phía Đổng Thiên Bá:

- Quận trưởng đại nhân, Tần Tử Lăng đã đấu qua một trận…

- Biểu huynh, vẫn là để ta ra trận đi! Trận vừa rồi kia chỉ là âm u tử khí, thực sự không đã ghiền, lại nói, không có đạo lý nào mà gia hỏa này khiêu chiến ta, ta lại không ứng chiến! Ta đương nhiên phải ứng chiến.

Tần Tử Lăng hò hét, sống lưng đột nhiên đứng thẳng, như một thanh trường thương đứng thẳng, lại nhu một tòa núi cao, ép tới bốn phía, làm gì có dạng nhỏ bé khẽ run run như vừa rồi, lại làm sao có bộ dạng như đèn cạn dầu.

Thiên địa lại lần nữa rơi vào tĩnh mịch.

Trừ Kiếm Bạch Lâu cùng Tiêu Thiến, tất cả mọi người đều khiếp sợ, không dám tin mà nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng.

Nguyên lai gia hỏa này vừa nãy chỉ là cố ý kỳ địch lấy yếu, khiến cho Văn Truyền Sâm tiêu hao lực lượng chân nguyên nhanh hơn so với hắn, thì ra hắn vẫn còn bảo lưu không ít kình lực.

Xem ra, kình lực của hắn so với đại võ sư luyện cốt sơ kỳ thông thường lại hùng hậu hơn rất nhiều, thậm chí thể đã thẳng bức đến đại võ sư luyện cốt hậu kỳ.

- Khôn Hổ trở về!

Hầu Nhạc Hồng trầm giọng hò hét.

- Quận trưởng đại nhân, Khôn Hổ khiêu chiến ta, ta đã ứng chiến, đây cũng xem như là ước định a?

Tần Tử Lăng khom tay về phía Đổng Thiên Bá.

Sắc mặt Đổng Thiên Bá thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nhìn về phía Hầu Nhạc Hồng, trầm giọng nói:

- Hầu gia chủ, nếu Khôn Hổ quay trở về, trận này sẽ xem như các ngươi đã thua.

Sắc mặt Hầu Nhạc Hồng đại biến, nhưng vẫn rất quả quyết mà nói:

- Coi như chúng ta thua!

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, biểu tình khác nhau.

Song phương ước ước đấu năm trận quyết định thắng bại, hiện tại Tần Tử Lăng này thiếu niên kinh truyền, vậy mà độc thắng hai trận, hơn nữa hai trận thắng đều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

- Đổng đại nhân, lần ứng chiến này nên đến lượt Thôi gia đưa người ra trước a?

Mặt của Hầu Nhạc Hồng âm trầm nói.

Thôi Bách Minh chậm rãi đứng lên, râu tóc màu bạc đường hoàng.

Thấy Thôi Bách Minh chậm rãi đứng lên, mọi người không hề lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Bởi vì hiện tại đã quá rõ ràng, không quản bên phía Thôi gia ai sẽ ra sân, thì hai nhà Hầu Văn đều sẽ phái ra cường giả luyện cốt hậu kỳ hoặc chân nguyên hậu kỳ để xuất chiến, trực tiếp trấn áp.

Cho nên, trận chiến này cho đến giờ phút này, trong con mắt của mọi người, kỳ thực chính là chờ Thôi Bách Minh xuất chiến, quyết phân thắng thua.

- Đại ngoại công, vẫn là để cho ta a!

Đang lúc mọi người còn cho rằng Thôi Bách Minh sẽ xuất chiến, một đạo âm thanh thờ ơ đột ngột vang lên.

Trừ Kiếm Bạch Lâu cùng Tiêu Thiến, tất cả mọi người đều không dám tin tưởng nhìn về phía Tần Tử Lăng.

Ngươi còn đánh? Xong chưa?

- Tử Lăng, không được! Ngươi đã tốn lực quá độ…

Thôi Bách Minh lập tức nói.

- Không có việc gì, ngươi trẻ tuổi khôi phục nhanh!

Tần Tử Lăng cắt đứt nói.

- Không được!

Thôi Bách Minh kiên quyết phủ định nói.

- Đại ngoại công, ngược lại còn ba trận, để ta xuất chiến thêm một trận, nếu đánh không lại, trực tiếp nhận thua là được.

Tần Tử Lăng khuyên bảo nói.

Thôi Bách Minh nghe vậy mặt lộ vẻ do dự.

- Đại ngoại công, lần tỷ đấu này nếu chúng ta bị thua, cứ theo ấn định trước đó, ta là người bị phế tu vi, bây giờ ngươi giữ ta lại, lát nữa tỷ đấu thua, kết quả cũng không khác là mấy.

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói, một bộ dạng coi nhẹ sinh tử, tư thế không tiếc giá nào.

- Được! Đợi lát nữa không kiên trì được thì cứ trực tiếp nhận thua. Chúng ta đã thắng hai trận, không quản hôm nay ngươi thắng hay thua, ngoại công nhất định phải chiến một trận sinh tử, ngược lại ta lại muốn nhìn xem có ai sẽ vì một nữ nhân độc ác như vậy mà ra sân, ta cũng không tin ai dám đấu một trận sinh tử chiến với ta!

Thôi Bách Minh trầm giọng nói, râu tóc nộ giương, cả ngươi hung mãnh không gì sánh được.

Người của Hầu gia cùng Bích vân Tông đều chợt thay đổi sắc mặt.

Trong mắt của một vị tộc lão luyện cốt hậu kỳ của Hầu gia rõ ràng lộ ra một vệt sợ hãi, mà một vị trưởng lão có giao tình tốt với Văn Truyền Sâm ở Bích Vân Tông cũng lộ ra một vệt lui sợ.

- Hầu Hồng Nhạc, ta không quản thắng thua, ta chỉ cần hắn chết! Ta chỉ cần ngươi giết hắn!

Văn Hồng Phương cắn răng nghiến lợi chỉ vào Tần Tử Lăng, thần sắc dữ tợn, trong mắt xuyên suốt ra vẻ điên cuồng.

Sắc mặt của Hầu Nhạc Hồng thoáng thay đổi vài lần.

Hai vị đại võ sư luyện cốt hậu kỳ của Hầu gia, bao gồm cả phó tông chủ Bồ Cảnh Nhan của Bích Vân Tông cùng Văn Truyền Sâm và trưởng lão đi kèm, tổng cộng dẫn tới ba vị đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ, mà Bồ Cảnh Nhan thì lại không thể ra tay xuất thủ.

Mà phía Thôi gia, Hầu Nhạc Hồng tính toán chỉ có mỗi Thôi Bách Minh là một đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, về phần hắn mời tới đám người Quách Vi Kiệt, cũng chỉ là nhiệt tình ra tay áp trận, tuyệt đối không thể xuất trận.

Cho nên, Hầu Nhạc Hầu cùng Văn Truyền Sâm đã sớm tính toán kỹ, trước để Văn Truyền Sâm ra tay.

Chân nguyên Văn Truyền Sâm hùng hồn cường đại, không quản bên phía Thôi gia là ai xuất thủ, hắn đều tất thắng.

Nếu như Tần Tử Lăng ra tay, đó là tốt nhất, trực tiếp tiêu diệt.

Nếu như Thôi Bách Minh xuất chiến trước, cũng không quan trọng, Văn Truyền Sâm sẽ thi triển pháp bảo, có thể tiêu hao phần lớn kình lực của Thôi Bách Minh, sau đó sẽ chịu thua để tránh chịu thụ thương, mà Thôi Bách Minh sau đó cũng đã bị phế hơn nửa mạng, sau đó lại để Hầu Nhạc Hồng xuất chiến, trấn áp hắn cũng không phải là vấn đề.

Chỉ cần trấn áp Thôi Bách Minh, những người bên phía Hầu gia cũng không phải sợ gì nữa.

Nhưng kết quả, người tính không bằng trời định!

Tần Tử Lăng vậy mà giết ngược Văn Truyền Sâm, đồng thời còn làm cho Hầu Nhạc Hồng chủ động nhận thua một trận, bảo toàn một mạng cho nhi tử.

Không chỉ có như vậy, Thôi Bách Minh lại cố ý thả ra lời hung ác.

Lời hung ác này khi thả ra, đừng nói tộc lão Hầu gia cùng đồng môn Văn Truyền Sâm có nguyện ý ra trận hay không, coi như Hầu Nhạc Hồng cũng không nguyện ý a!