Chương 364 Các ngươi cũng phải giúp một tay
Phi kiếm hóa thành một vệt ánh sáng bị Thanh Tùng cất vào trong người, Thanh Tùng thong thả tung bay hạ xuống đất.
- Các vị không cần đa lễ.
Thanh Tùng hơi hơi hồi lễ, sau đó ánh mắt như điện quét qua bốn phía, rất nhanh vẻ mặt đã xuất hiện hàn ý, nói:
- Hận Thiên lão ma, thật to gan a! Thật sự cho rằng bản tông chủ không dám giết đến địa bàn của ngươi sao?
- Thanh Tùng tông chủ, việc này chẳng lẽ thực sự là do Hận Thiên lão ma của U Minh Giáo gây ra?
Đổng Thiên Bá hỏi.
- U Vụ Chướng, U Minh Tử Khí, những thứ này, người khác bắt chước được sao? Hơn nữa U Minh giáo am hiểu nhất chính là ám sát, bằng không lấy thực lực của đám Cảnh Nhan, cho dù lão phu cũng không có biện pháp giết người trong âm thầm.
Thanh Tùng lão đạo lạnh giọng nói, sát khí trên người lại tỏa ra thêm.
- Thế nhưng sao Hận Thiên lão ma phải phí tâm tư như thế chỉ để giết Bồ phó tông chủ? Lẽ nào hắn không biết…
Đổng Thiên bá lần thứ hai hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Thanh Tùng không đợi Đổng Thiên Bá nói cho hết lời, ánh mắt đã lạnh lùng nhìn về phía hắn, nói:
- Một phần vì huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm!
Đám người Đổng Thiên bá nghe vậy, sắc mặt đều đổi, nhất là Trì Ngạn chân nguyên hậu kỳ, trong mắt hắn lộ ra muôn phần tiếc hận cùng đau lòng, phảng phất huyết nguyên dị thú ngũ phẩm kia chính là của hắn.
- Quả nhiên U Minh Giáo là vô khổng bất nhập a, vậy mà ngay cả tin tức Bồ Cảnh Nhan có được một phần huyết cũng có thể thám thính được.
Thanh Tùng không để ý đến đám người Đổng Thiên Bá, mà tiếp tục lạnh giọng nói.
Nói xong, Thanh Tùng tựa hồ nghĩ đến cái gì, ánh mắt từ trên cao đảo xuống đám người tộc lão Hầu gia, lấy giọng nói không thể nghi ngờ mà nói:
- Chuyến này Cảnh Nhan vì Hầu gia các ngươi mà đến, bây giờ hắn xảy ra chuyện, ngày khác bản tông chủ tập trung đến sào huyệt của Hận Thiên lão ma, lúc xuất binh, Hầu gia ngươi muốn xuất lực, ít nhất cũng phải phái ra ba vị đại võ sư.
Tộc lão Hầu gia nghe vậy, sắc mặt đại biến, muốn mở miệng phản bác biện giải, nhưng đối đầu với ánh mắt lạnh lùng mà uy của Thanh Tùng đạo trưởng, lời nói đến mép lại rút trở vào. Trong lòng thực sự là có nỗi khổ không nói lên được, hận không thể đánh cho tiện nhân Văn Hồng Phượng kia thành muôn mảnh.
Nếu không phải vì chuyện hư hỏng của nàng, Hầu gia cũng không rơi vào tình trạng hiện tại.
Thanh Tùng tựa hồ không nhìn được sắc mặt biến hóa của tộc lão Hầu gia, ánh mắt rất nhanh đã rơi trên người Trì Ngạn, nói:
- Trì Ngạn, ngươi thân là quản câu Thanh Hà Quận, vậy mà để cho người của U Minh Giáo ẩn nấp đến đây gây chuyện, chuyện lần này ngươi khó thoát khỏi trách nhiệm, ngày khác, ngươi nhất định phải tự mình theo ta đánh vào sào huyệt của Hận Thiên lão ma.
Sắc mặt Trì Ngạn thay đổi vài lần, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói:
- Đúng, ngươi nói đúng!
Hiện tại U Minh Giáo ở Thanh Hà Quận giết chết bốn nhân vật trọng yếu, Trì Ngạn quả thực khoát thoát khỏi trách nhiệm.
- Tiêu diệt ma giáo là chức trách bản quan, ngày khác nếu Thanh Tùng tông chủ muốn đánh đến sào huyệt của hận Thiên lão ma, bản quan nhất định phái người hiệp trợ.
Không đợi ánh mắt Thanh Tùng rơi trên thân thể của mình, Đổng Thiên Bá đã mang vẻ mặt chánh thiện, lẫm nhiên nói.
- Được, vậy thì đa tạ Đổng quận trưởng.
Thanh Tùng thấy Đổng Thiên Bá tự nói, hơn nữa hắn thân là quận trưởng, ngược lại cũng không tiện lên mặt quá mức, nghe vậy hơi hơi khom người khách khí một câu.
Nói xong, ánh mắt của Thanh Tùng lại chuyển hướng đến Trì Ngạn lần nữa, hỏi:
- Chuyện nơi đây, ngươi đã bẩm báo cho Phán Quan đại nhân chưa?
- Vẫn chưa, ta đang chuẩn bị bẩm báo.
Trì Ngạn trả lời.
- Vậy ngươi bẩm báo với Phán Quan đại nhân một tiếng, hiện ta cùng ngươi lên được đi đến châu thành, ta cũng muốn gặp mặt hắn.
Thanh Tùng nói.
- Được.
Trì Ngạn trả lời.
Thanh Tùng gật đầu, sau đó tế ra phi kiếm, đạp không mà lên, hóa thành một đạo cầu vòng mà đi, biến mất trong nháy mắt.
Mọi người nhìn theo đạo cầu vồng biến mất, ánh mắt đều lộ ra vẻ ao ước.
Tông sư cảnh giới pháp nguyên, đều có bản lĩnh ngự kiếm phi hành, dưới cái nhìn của bọn họ, đây mới tính là siêu phàm thoát tục chân chính, mò tới cánh cửa tu tiên luyện khí.
Mà bọn hắn vẫn còn là người phàm, không phải, là mạnh hơn người phàm rất nhiều, là một địch trăm địch ngàn.
Thôi phủ, tây nam, đình viễn u tĩnh.
Nhà chính, lò lửa hừng hực.
Kiếm Bạch Lâu nhìn vào Tần Tử Lăng mặt như giấy vàng dựa trên giường gỗ, nhớ tới một hồi vừa rồi của bọn hắn, phát sinh mấy chuyện liên tiếp, mặc dù lấy tâm cảnh của hắn, vẫn không để triệt để bình tĩnh trở lại.
Hắn là hạ quyết tâm rất lớn, mới đồng ý đi theo Tần Tử Lăng trong chuyến hung hiểm vừa rồi.
Kết quả, bây giờ quay đầu suy nghĩ, làm gì có cái gì là hung hiểm.
Đầu tiên là Tần Tử Lăng thi triển thần hồn đại pháp, ngắn ngủi chấn nhiếp thần hồn của đám Hầu Hàn Tuyết, để bọn hắn rơi vào ảo cảnh.
Tiếp theo hai người cùng ra đại sát chiêu với Bồ Cảnh Nhan…
Bồ Cảnh Nhan kia ngược lại rất lợi hại, tâm thần kiên cường cường đại, trong nháy mắt thoát ra khỏi ảo cảnh.
Nhưng thật ra vẫn còn một chút ảnh hưởng, lại dưới công kích của hai đại cao thủ, khó khăn lắm mới có thể ngăn được một kích chí mạng của Kiếm Bạch Lâu, nhưng lại không thể tránh đi một đao lôi đình của Tần Tử Lăng, bị một đao của hắn chém đi cánh tay phải, thực lực giảm xuống rõ rệt.
Hồi sau Hầu Khôn Hổ ở bên cạnh mới giật mình tỉnh lại, nhưng Tần Tử Lăng vừa mở miệng đã phun ra một thanh Huyền Băng Kiếm, trực tiếp xuyên ngực mà chết.
Lại nói, thực lực Bồ Cảnh Nhan sau khi bị hạ xuống, căn bản không phải là đối thủ của Tần Tử Lăng và Kiếm Bạch Lâu, chỉ hai ba lần công kích đã bị Tần Tử Lăng chém giết.
Cuối cùng là giết Hầu Nhạc Hồng, mang đi Hầu Hàn Tuyết.
Toàn bộ quá trình, sợ rằng chỉ tầm vài hơi hô hấp, còn chưa được gọi là trong thời gian ngắn ngủi a…
Hiện tại, Kiếm Bạch Lâu rất hoài nghi, thần hồn chi đạo của Tần Tử Lăng, võ đạo còn có luyện khí đạo, ba cái một khi thi triển ra, cho dù là hắn cũng không phải là đối thủ của Tần Tử Lăng.
Hiện tại Kiếm Bạch Lâu vẫn chưa biết, bên trong Dưỡng Thi Hoàn của Tần Tử Lăng vẫn còn nuôi bốn con Ngân Thi, trong đó Tứ Thủ còn đang tiến hóa thành Kim Thi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì trong thời gian ngắn nữa bên cạnh hắn sẽ có một đầu Kim Thi.
Còn Tần Tử Lăng vào bây giờ lại đang suy nghĩ một chuyện hoàn toàn khác, nhìn bề ngoài chỉ thấy hắn đang nằm trên giường gỗ, mặt như tờ giấy vàng, kỳ thực nội tâm lại đang kinh đào phách ngạn, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần này ra tay vậy mà thu hoạch lớn như vậy.
Bồ Cảnh Nhan này vậy mà đã chuẩn bị một phần huyết nguyên dị thú ngũ phẩm nhằm đột phá tông sư cảnh, không chỉ có như vậy, hắn còn thông qua thần hồn chi pháp, tìm được nơi có địa mạch Mộc Sát ở trong ký ức của Hầu Hàn Tuyết.
Những thứ này, bởi vì lúc đám Hầu Hàn Tuyết nói chuyện, Tần Tử Lăng đã sớm phân ra một luồng thần hồn canh chừng bên cạnh, lại vô tình biết được.
Còn Kiếm Bạch Lâu lúc đó đang giấu người ở bên trong U Vụ Chướng, không thể nghe được đoạn đối thoại giữa Bồ Cảnh Nhan và Hầu Hàn Tuyết, tạm thời không biết việc này.
- May mắn ngươi là đệ tử vi sư a! Nếu ngươi là địch nhân của vi sư, vi sư khẳng định ăn ngủ không yên a!
Hồi lâu, Kiếm Bạch Lâu nhìn Tần Tử Lăng, cảm khái vạn phần nói.
- Lão sư, lời này của người, giống như ta là một đại ác tặc a!
Tần Tử Lăng kháng nghị nói.
- Nếu muốn làm đại thiện nhân, đầu tiên phải có thủ đoạn cao hơn đại ác nhân, lòng dạ sâu hơn mới có thể bằng được a! Bằng không mặc dù bản lĩnh cao hơn nữa, cũng sẽ bị đại ác nhân dùng thủ đoạn gặm cho đến không còn chút xương cốt nào, Kim Kiếm Tông chính là vết xe đổ a.
Năm đó Kim Kiếm Tông cường đại đến bực nào, trong lòng của vị tiền bối nào cũng có kiếm tâm làm chỗ dựa cho thiện nghĩa, trừ bạo an dân, thay trời hành đạo, lý tưởng hào hùng, kết quả hiện tại, lại rơi vào kết cục như thế. Vì sao? Trước đây trong đầu vi sư vẫn còn hoài nghi, hiện tại lại rất rõ ràng.
Vẻ mặt Kiếm Bạch Lâu nghiêm túc nói.