← Quay lại trang sách

Chương 363 Việc này chắc chắn do U Minh Giáo gây ra

Bên trong trang viên, chỗ tranh đấu, phiến đá rơi bừa bãi, lại tới rất nhiều người, hầu như đều là nhân vật chân nguyên cảnh hay luyện cốt cảnh.

Những cường giả này, trừ người của Hầu gia, còn có quận trưởng Đổng Thiên Bá, gia chủ Hàn gia, đám người quản câu Quản Câu Phủ của Thanh Hà Quận, chỉ riêng không có người của Thôi gia.

Cái này cũng rất bình thường, vừa rồi Hầu gia với Thôi gia vẫn còn giao tranh một hồi, lúc này đương nhiên sẽ không tới.

Một nhìn tới là một nam tử khôn khéo, đang kiểm tra chung quanh, thường thường dùng ngón tay quét lấy một điểm máu trên mặt đất rồi dùng chóp mũi ngửi ngửi.

Rất nhanh, vị nam nam tử này mang sắc mặt âm trầm đi đến trước mặt đám người Đổng Thiên Bá,khom lưng nói:

- Quận trưởng đại nhân, các vị đại nhân, vết máu trên đất, là của phó tông chủ Bồ Cảnh Nhan, gia chủ Hầu gia cùng Thôi Khôn Hổ, không có Hầu Hàn Tuyết, rất có thể là bọn họ đã bị ngộ hại.

- Cái gì? Không có khả năng! Bồ Cảnh Nhan có thực lực của chuẩn tông sư, bên cạnh hắn còn có ba người Hầu gia, ba người bọn họ hợp lực cũng có thể tương đương với đại võ sư luyện cốt hậu kỳ. Nếu như một khi ra tay, cho dù đối phương có thực lực tông sư, cũng không thể sóng yên biển lặng mà ra tay ở Thanh Hà Quận?

Đám người Đổng Thiên Bá nghe vậy sắc mặt đại biến nói…

- Ngươi nói bậy nói bạ, các dạng vô dụng này! Mẫu thân ta, con ta, biểu huynh ta, làm sao có thể chết? Ngươi có biết phá án hay không, tê vương bát đản này, cút, cút…

Một lão bà bà giống như bị điên lao tới, móng tay dài muốn cấu lấy người điều tra phá án kia.

Lão bà này không ai khác chính là Văn Hồng Phượng.

- Mang nàng xuống dưới!

Vị tộc lão luyện cốt hậu kỳ của Hầu gia, sắc mặt tái xanh mắng hò hét, nhìn về phía Văn Hồng Phượng với ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Lập tức có hai vị tùy tùng tiến lên, trái phải nhấc lên Văn Hồng Phượng.

- Buông ra, các ngươi muốn làm gì? Ta là Văn Hồng Phượng, các ngươi dám làm vậy với ta, cha ta là… Ô ô ô!

Văn Hồng Phượng đá trái đá phải, chỉ nửa khắc đã muốn khóc rống lên.

Tùy tùng đỡ lấy Văn Hồng Phượng thấy thế lại không có chút nào thương cảm, ngược lại đều mang gương mặt chán ghét cùng oán hận.

Văn Hồng Phượng này ỷ vào phụ mẫu của mình là trưởng lão Bích Vân Tông, mẫu thân là đích nữ Hầu gia, từ nhỏ đến lớn đều lôi kéo cho Hầu Nhạc Hồng, xưa nay ở Hầu gia đều là chân cao hơn đầu, tự cao tự đại, Hầu gia không ai dám làm gì nàng, nhiều lần bị nàng quở trách bị xem là nhẹ, một số còn một đánh gãy tay gãy chân, thậm chí còn bị đánh chết.

Lần tỷ đấu này làm cho Hầu gia mất hết thể diện, thua mất một lượng lớn quyền lợi, kỳ thực mà nói cũng là do nữ nhân Văn Hồng Phượng này đưa tới.

Người nào của hầu gia mà không oán hận nữ nhân này, chỉ là vì ngại uy nghiêm của của Hầu Nhạc Hồng, không ai dám làm gì nàng.

Hiện tại, tám phần mười là Hầu Nhạc Hồng cùng Hầu Hàn Tuyết đều đã bị người khác giết chết, Văn Hồng Phượng cũng thành một tên phế nhân, những tùy tùng này, ai còn quan tâm nàng là ai?

Nếu không phải nhìn đến nhất mạch của Hầu Nhạc Hồng còn vài nhân vật lợi hại, bằng không sợ rằng chẳng cần nhấc nàng lên, chỉ cần một cước đá ra.

- Chung đại nhân, ngươi chắc chắn chứ??

Vị tộc lão luyện cốt hậu kỳ kia của Hầu gia sau khi sai người mang Văn Hồng Phượng đi, sắc mặt âm trầm hỏi vị nam tử tra án kia, sát khí trên thân ngút trời, nhìn đến vô cùng phẫn nộ, tựa hồ muốn giết ngươi, những chỗ sâu trong ánh mắt cũng có vẻ mâu thuẫn cùng phức tạp.

Nhất mạch của hắn, vẫn luôn bị nhất mạch của Hầu Nhạc Hầu đè nén. Ngoài việc thực lực của hắn không bằng Hầu Nhạc Hồng, một phần lớn nữa là sau lưng Hầu Nhạc Hồng có phu phụ Văn Truyền Sâm của Bích Vân Tông chống đỡ, đằng sau nhìn đến còn có phó tông chủ Bồ Cảnh Nhan.

Cho nên, trong lòng hắn vẫn luôn không cam lòng.

Hiện tại không chỉ có hầu Nhạc Hồng đã không còn, mà minh hữu của Hầu Nhạc Hồng cũng gục ngã.

Sau này, Hầu gia nhất định sẽ do nhất mạch của hắn là chủ.

Đây cũng là chuyện để cho hắn ăn mừng, nhưng cùng lúc, Hầu Nhạc Hồng này chết đi, phu phụ Văn Truyền Sâm cũng theo sau đó, Hầu gia có thể nói là tổn thương nguyên khí nặng nề, tính huống kế tiếp của Hầu gia khẳng định rất không ổn.

Thân là tộc lão Hầu gia, tâm tình của hắn đương nhiên sẽ rất nặng nề.

- Hồi Hầu tộc lão, khí tức máu tươi của mỗi người rất bất đồng. Phó tông chủ Bồ Cảnh Nhan là nhân vật chuẩn tông sư, lại tu Bích Mộc Trường Thanh Công, cho nên khí huyết của hắn không có vô cùng cường đại, hơn nữa còn mang theo sinh cơ hệ mộc rất thịnh vượng.

- Thôi Không Hổ là đại luyện khí sư chân nguyên trung kỳ, cũng tu Bích Mộc Trường Thanh Công, khí tức của hắn cũng tương tự Bồ Cảnh Nhan, nhưng trình độ cường đại lại kém hơn rất nhiều.

- Hầu gia chủ là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, khí huyết vô cùng mãnh liệt, khí dương cương, nhưng bởi vì công pháp Hầu gia của các ngươi là thủy thuộc tính, vậy nên khí tức có chứa một tia âm nhu của thủy hệ.

- Hiện trường này ta chỉ tìm được máu của ba người bọn họ, cũng không phát hiện máu tươi của phái nữ, cho nên phỏng chừng hầu Hàn Tuyết đã bị người ta đánh trực tiếp dẫn đến mất mạng.

- Máu tươi của Thôi Khôn Hổ chỉ tập trung ở một chỗ, chắc cũng là bị một kích chí mạng, nhưng vì dùng lưỡi đao nên có máu rơi ra. Phó tông chủ Bồ Cảnh Nhan cùng Hầu gia chủ lại rơi máu tươi xung quanh, lại không có máu tươi của người khác, hiển nhiên bọn họ bị chém giết ở đây rồi rơi vào tuyệt cảnh.

- Hơn nữa, từ bốn phía còn để lại khí tức, máu tươi trên đất cũng mang theo khí tức, còn có cây cỏ chung quanh đình viện, ta suy đoán người xuất thủ hắn là từ U Minh Giáo.

Nam tử tra án trả lời.

- Trì quản câu, ngươi nghĩ việc này như thế nào?

ÁNh mắt Đổng Thiên bá nhìn về cỏ vàng bốn phía, thậm chí có một bãi cỏ đã thành hắc thủy, tan chảy giữa hư không, hắn co rút cái mũi xuống, sau đó khỏi một nam tử gầy gò, trên mặt có ba sợi râu.

Nam tử gầy gò này không ai khác, chính là quản câu Quản Câu Phủ ở Thanh Hà Quận, Trì Ngạn.

Thanh Hà Quận là quận lớn, vì vậy vị quản câu Trì Ngạn này có thực lực mạnh hơn nhiều so với quản câu ở Phương Sóc Thành, cảnh giới tu luyện đã là chân nguyên hậu kỳ.

- Việc này do U Minh Giáo gây ra, chắc chắn không sai, hơn nữa sợ rằng là Hận Thiên lão ma tự mình xuất thủ. U vụ Chướng lại thêm thực lực của Hận Thiên lão ma, lại thêm mấy vị Minh Sứ tương trợ, hoàn toàn có thể không kinh động đến chúng ta, sóng yên biển lặng đánh chết đám người Bồ Cảnh Nhan.

Thần sắc Trì Ngạn tỉnh táo phân tích nói.

- Quả thực như vậy, vừa rồi ti chức đã sai người hỏi qua tỳ nữ hầu hạ, các nàng nói tựa hồ nhìn thấy một đoàn khói đen đã che phủ nơi này. Chỉ là bởi vì trời tối, lại theme mưa gió, các nàng cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Chỉ là bây giờ ngẫm lại, đoàn hắc vụ kia vẫn có chút khác thường.

Nam tử phá án phụ họa nói.

- Tại sao Hận Thiên lão ma lại muốn xuống tay với Bồ Cảnh Nhan? Lẽ nào hắn không biết Bồ Cảnh Nhan có thân phận gì sao? Không biết một khi giết hắn, sẽ đưa tới hậu quả rất nghiêm trọng sao?

Đổng Thiên Bá cau mày nói.

Hiển nhiên tâm tử của Đổng Thiên Bá sẽ kín đáo hơn rất nhiều so với vẻ uy mãnh ngang ngược ở bề ngoài.

Tiếng nói của Đổng Thiên Bá vừa rơi xuống, trong trời đêm có một đạo lục quang từ nơi xa xẹt đến.

Tốc độ lục quang kia rất nhanh, đảo mắt đã đến rất gần đám người, lúc này mọi người mới phát hiện ra đây rõ ràng là một thanh phi kiếm lục bích, bên trên phi kiếm xuất hiện một vị lão giả râu dài mặc thanh y.

Mọi người thấy lão giả râu dài kia khống phế phi kiếm tiến đến, mỗi người đều cảm thấy kính nể, xa xa đã khom người nói:

- Gặp qua Thanh Tùng tông chủ.

Nguyên lai vị lão giả râu dài mặc thanh y này là tông chủ Bích Vân Tông, một trong hai đại tông sư luyện khí đạo môn của Tây Vân Châu, Thanh Tùng đạo trưởng.