← Quay lại trang sách

Chương 379 Cửu Cao Quận

Phụ thể phân hai loại, một loại phụ thể là trong thời gian ngắn ngủi khống chế thần chí cùng thân thể đối phương, loại này tất nhiên sẽ gây nên tính phản kháng mãnh liệt, nếu như đối phương có thực lực cường đại, thần hồn khẳng định sẽ bị tổn hại, mà thực lực cường đại như ngươi, cho dù thần hồn của ta thi triển toàn lực, cũng không thể phụ thể khống chế ngươi.

- Còn có một loại phụ thể chỉ đơn như là mặt chữ phụ thể, tương đương với việc ẩn nấp trên thân đối phương, không có quyền khống chế thần chí cùng thân thể của đối phương.

Phương thức này cũng chỉ có thể dùng trên người kẻ yếu, bởi vì chỉ có kẻ yếu mới có thể không cảm giác, cường giả thì có thể cảm giác được có thần hồn đang phụ thể, khẳng định sẽ dốc toàn lực phản kháng.

Tần Tử Lăng giải thích nói.

- Hiểu rồi, ta chắc chắn sẽ không phản kháng ngươi, chẳng qua là thân ta như lò lửa, coi như không phản kháng, lẽ nào không ảnh hưởng đối với thần hồn của ngươi?

Tiêu Thiến nói.

- Tổn thương khẳng định vẫn là có.

- Chỉ là bằng vào tu vi thần hồn của ta vào bây giờ, chút tổn thương ấy vẫn là không sao.

- Như vậy ta ở cách ngươi hai mươi ba mươi dặm vẫn có thể tận mắt nhìn thấy tình huống bên này, cũng có thể tùy thời thương lượng với ngươi.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Vậy thì không có sơ hở nào!

Tiêu Thiến gật đầu nói, chỗ sâu trong đôi mắt có sát khí chớp động.

Vừa rồi, Bàng Kỳ Vân kia cũng dám nói như vậy với nàng, nàng có thể tha cho hắn tiếp tục sống sao?.

Hai ngày sau, Cửu Cao Quận.

Trong gió rét, một đoàn xe đi trên quan đạo.

Người kéo xe liên tục quất roi vào lưng ngựa, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm đinh linh linh, ở trong gió truyền đến rất xa.

Bên trên xe cắm tiêu kỳ nanh sói, phía trên thêu một chữ "Cốc”.

Đằng sau đoàn xe, còn có hơn bốn mươi người cưỡi ngựa đi theo, khoác lên trên người một cái áo choàng, mang mã đao, mỗi ngươi nhìn tới rất bưu hãn, khí huyết dâng trào hùng hồn, xa xa cũng có thể cảm giác được một cỗ sát khí bưu hãn đập vào mặt.

Hai bên quan đạo thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người mặc quần áo tả tơi, bách tính chạy nạn về phía Phương Sóc Quận.

Bên trên ruộng đất bỏ hoang kế bên quan đạo, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thi thể chết cóng và xương trắng đang bị ánh mặt trời chiếu rọi.

- Sớm nghe nói, Cửu Cao Quận này mấy năm liên tục lũ lụt, nạn châu chấu, rất nhiều nơi bách tính không có ăn, nhưng quan phủ không chỉ không mở ra kho lúa, cấp cho dân chúng cứu trợ, còn tiếp tục tăng thuế má, khiến cho dân chúng lầm than, nhiều xương trắng còn sót lại miền quê hoang dã, nghìn dặm không gà gáy.

- Ta lúc đó vẫn còn chưa tin, lúc này đi đến đây, mới biết là chỉ có hơn chứ không kém a!

Ngồi chính giữa chiếc xe lớn nhất, một vị nữ tử trẻ tuổi tư thế hiên ngang cùng một vị nữ tử trung niên mang theo khí chất thanh nhã cùng một tia uy nghiêm.

Nữ tử trung niên vén rèm xe lên, nhìn cảnh tượng bên ngoài, toát ra một vệt trách trời thương dân cùng phẫn nộ đan vào một chút vẻ mặt phức tạp.

- Cửu Cao Quận đã từng phồn hoa giàu có, hầu như có thể so với Thanh Hà Quận, bây giờ lại rơi vào kết cục như thế, ta xem thiên tai là thứ nhì, chủ yếu vẫn là nhân họa.

- Nhân họa này, trừ quan phủ, còn có quan hệ rất lớn với U Minh Giáo.

- U Minh Giáo làm việc vô pháp vô thiên, cướp đoạt trắng trợn, trực tiếp cắn nuốt máu tươi, hồn phách của con người, tăng cường thực lực bản thân, hoặc lấy máu tươi cùng hồn phách người, luyện hóa thành huyết đan tiến bổ hoặc luyện ra pháp bảo ma môn.

- Cửu Cao Quận càng loạn, chết càng nhiều người, đối với U Minh Giáo lại càng có chỗ tốt.

Tiêu Thiến mang vẻ mặt bình tĩnh nói, nhưng trên thân đã có hàn ý không ngừng phát ra, trong con ngươi còn có sát khí chớp động.

- Tiêu đại nhân có thể trong thời gian ngắn ngủi hai năm, biến Phương Sóc Quận thành nơi an cư lạc nghiệp thịnh thế thái bình, ta cảm thấy rất bội phục, nhất là so sánh cùng Cửu Cao Quận này, càng cảm thấy đáng quý khó có được a!

Nữ tử trung niên thấy trong mắt Tiêu Thiến lộ ra sát ý, không khỏi toát ra một vệt bội phục cùng tiếc hận hỗn hợp với chút phức tạp.

- Chúc đại nhân quá khen, làm quan một phương, tạo phúc bách tính, đây là chuyện ta nên làm.

Tiêu Thiến hơi hơi khom lưng nói.

Nữ tử trung niên này tên là Chúc Tuệ Cần, chính là bát đại giám sát sứ đứng đầu phán quan phủ, cảnh giới chân nguyên hậu kỳ.

Chuyến này, phán quan phủ ngoài phán quan đại nhân Gia Cát Vận Kim tự mình xuất động, còn xuất động một vị phán quan thừa cùng bốn vị giám sát sứ.

Bên kia Bích Vân Tông ngoài tông chủ Thanh Tùng tự mình xuất động, còn mang theo hai vị trưởng lão chân nguyên hậu kỳ cùng hai vị chân nguyên trung kỳ.

Phủ đô đốc bên kia thì là do đô úy Bàng Kỳ Vân dẫn đầu, mang theo mười vị cao thủ, hai vị luyện cốt hậu kỳ, hai vị luyện cốt trung kỳ cùng sáu vị luyện cốt sơ kỳ, còn có mười mấy vị võ sư.

Ty Thiên Giám, đại quân quận thành cùng tông môn luyện khí, tam phương liên hiệp hành động.

Xuất động hai vị tông sư, hai vị chuẩn tông sư, sáu vị chân nguyên hậu kỳ cùng luyện cốt hậu kỳ, còn có hơn mười vị đại luyện khí sư sơ trung kỳ, đại võ sư, hơn mười vị võ sư.

Đội hình này tại Tây Vân Châu đã là rất cường đại, cũng biểu lộ bọn họ đang đứng ở tình thế bắt buộc phải tiêu diệt phân điện của U Minh Giáo ở Tây Vân Châu.

Cửu Cao Quận là sao huyệt của U Minh Giáo tại Tây Vân Châu, nhiều cường giả như vậy xuất động, cứ ngự không dị thú mà đi giữa Cửu Cao Quận, tự nhiên sẽ khiến U Minh Giáo chú ý, cho nên chuyến này bọn họ chỉ tới thăm dò Cửu Cao Quận, giả mạo thương đội đi đường.

- Phẩm chất này của ngươi rất đáng quý.

Chúc Tuệ Cần nói, sau đó do dự một chút, hạ giọng nói:

- Chuyến đi này ngươi phải cẩn thận đám Bàng Kỳ Vân, tận lực theo sát người của phán quan phủ.

- Đa tạ Chúc đại nhân đã nhắc nhở.

Gương mặt Tiêu Thiến lộ một tia cảm kích.

- Xem ra trong lòng ngươi đã có dự tính.

Chúc Tuệ Cần thấy Tiêu Thiến không toát ra chút vẻ ngoài ý muốn nào, hơi sững sờ, nói.

- Phán quan phủ, Bích Vân Tông, phủ đô đốc, nhà nào chẳng có cao thủ như mây, làm gì thiếu một đại võ sư luyện cốt trung kỳ như ta!

- Hơn nữa Phương Sóc Quận nói cho cùng chỉ là một cái vùng khỉ ho cò gáy, cái chức quận trưởng này của ta ở trong mắt bực thiên chi kiêu tử như Bàng Kỳ Vân, cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, có một số việc hắn căn bản không cần tính kế ta.

- Hắn cho ta hai con đường lựa chọn, một là gả vào Bàng gia, một là tham dự lần hành động diệt ma này.

Vẻ mặt Tiêu Thiến bình tĩnh nói.

- Tần Tử Lăng xuất đầu lộ diện ở Thanh Hà Quận, có quan hệ không tầm thường với ngươi a! Nếu ngươi đã lựa chọn con đường thứ hai, ngươi nên mời hắn theo ngươi cùng đến đây, hắn có thể giết chết Văn Truyền Sâm, nói rõ đã có thực lực miễn cưỡng đánh một trận cùng chuẩn tông sư.

- Hai người các ngươi hợp lực, không chỉ có năng lực tự vệ trước U Minh Giáo, hơn nữa Bàng Kỳ Vân kia muốn giở trò cũng không dễ dàng như vậy.

Chúc Tuệ Cần nghe vậy trầm ngâm chốc lát, nói.

- Chúc đại nhân tựa hồ quên mất Văn Truyền Sâm là trưởng lão của Bích Vân Tông, cũng đã quên vào hai năm trước, sau khi hắn giết Văn Truyền Sâm, lại chiến Hầu Nhạc Hồng, thụ thương rất nặng.

Tiêu Thiến nói.

- Cũng đúng, trước đó mặc dù Thanh Tùng tông chủ bận tâm ước định tỷ đấu ước định cùng thể diện tông sư, sẽ không đích thân xuất thủ đối phó Tần Tử Lăng, nhưng lần này nếu hắn theo tới, vậy thì khó nói.

- Xem ra, lần này ngươi chỉ có thể theo sát theo chúng ta.

Chúc Tuệ Cần nghe vậy cười khổ nói.

Tiêu Thiến gật đầu.