Chương 400 Kim Thi
Mà luyện khí tông sư trên không trung cũng có rất nhiều hạn chế.
Tốn thể lực nhanh, độ cao phi hành có hạn chế, uy lực thi triển pháp thuật cũng không giống như thường.
Hồi lâu, Tần Tử Lăng mới dần dần khôi phục bình tĩnh, vỗ vỗ cái đầu lóe kim quang của Tứ Thủ, nói:
- Đáng tiếc ngươi không thể để lộ ra bên ngoài a, bằng không có một vị thủ hạ tông sư, trang bức cỡ nào đây!
Nhưng có ngươi ở đây, săn giết dị thú kia có lẽ cũng đủ rồi. Một khi lão sư đột phá trở thành luyện khí tông sư, Vô Cực Môn ở Tây Vân Châu liền sẽ coi như là triệt để đứng vững, ta cũng có thể tự do đi lại, không cần bị trói buộc ở chỗ này.
Nói xong, tâm niệm Tần Tử Lăng vừa động, Tứ Thủ ngay lập tức trở vào lại Dưỡng Thi Hoàn.
Bên trong Dưỡng Thi Hoàn, Viên Đại Viên Nhị vẫn đang dẫn nhập tân kim sát khí vào cơ thể.
Sau khi Tứ Thủ đột phá trở thành Kim Thi, bên trong Dưỡng Thi Hoàn chỉ còn dư chút tân kim sát khí, đương nhiên phải ưu tiên cho Viên Đại cùng Viên Nhị.
Được hút lấy máu của đại võ đạo tông sư, Viên Đại cùng Viên Nhị đã có đủ điều kiện luyện Kim Thi, thế nhưng tân kim sát khí chưa đủ, lúc này chỉ có thể chậm rãi dung nạp.
Bây giờ khi Viên Đại, Viên Nhị dẫn nhập tân kim sát khí vào cơ thể, trên thân liền mơ hồ có kim ban hiển hiện ra bên ngoài thân thể.
- Đáng tiếc không có đủ tân kim sát khí, bằng không ta đã có thêm hai con Kim Thi!
Tần Tử Lăng thấy tốc độ phát triển của Viên Đại, Viên Nhị rất nhanh, mà tân kim sát khí bên trong Dưỡng Thi Hoàn đã càng ngày càng mỏng manh, còn thừa lại không nhiều, không khỏi rất là cảm khái.
Rất nhanh, Tần Tử Lăng thu hồi cảm khái trong lòng, sai người phân phó vài chuyện, sau đó liền điều khiển Huyết Thương Ưng hướng đến Kim Kiếm Sơn.
Kim Kiếm Sơn, phía sau núi.
Thái thượng trưởng lão, nơi ẩn tu của Kiếm Bạch Lâu.
Kiếm Bạch Lâu, Phong Tử Lạc còn có Tần Tử Lăng, ba người ngồi trên chiếu.
- Ngươi không tọa trấn Phương Sóc Quận, hôm nay tự mình chạy tới Kim Kiếm Sơn, có phải là có đại sự gì không?
Kiếm Bạch Lâu hỏi.
- Xem lời của người nói kìa, không có chuyện thì ta không thể đến thăm lão sư sao? Nói như thế nào cũng là đệ tử của người a!
Tần Tử Lăng cười nói.
- Ngươi nói chuyện đứng đắn một chút.
Kiếm Bạch Lâu vuốt râu nói.
- Phong sư huynh, ngươi xem một chút, sư phụ nói mấy lời này có phải có chút không vui hay không?
Tần Tử Lăng bĩu môi, nói.
- Khụ khụ!
Phong Tử Lạc liên tục ho khan.
Tần Tử Lăng rất bất đắc dĩ trợn mắt một cái, sau đó mới chính sắc nói:
- Lão sư, có một việc, ta muốn thỉnh giáo người, bắt giết dị thú ngũ phẩm có cần chú ý cái gì không?
Phong Tử Lạc nghe vậy bất tri bất giác ngồi thẳng lưng lên.
- Ngươi bây giờ có thực lực của tông sư, quả thực cũng cần phải biết một ít quy củ của việc vào núi bắt giết dị thú ngũ phẩm.
Kiếm Bạch Lâu nói.
- Tử Lăng có thực lực tông sư?
Phong Tử Lạc nghe vậy, thân thể không khỏi chấn động mạnh một cái, vẻ mặt kinh hãi nói.
- Tử Lăng nếu như không có thực lực tông sư, ngươi cho rằng chỉ bằng một mình vi sư, có thể giúp ngươi lấy được huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm sao, có thể giúp đám người Phương Duệ Bác lấy được Hóa Nguyên Đan thượng phẩm sao?
Kiếm Bạch Lâu liếc Phong Tử Lạc một cái, nói.
Không quản là ám sát Bồ Cảnh Nhan hay là chuyện giết chết hai đại ma đầu kia, đều có quan hệ cực lớn, cho nên Kiếm Bạch Lâu vẫn luôn không kể cho Phong Tử Lạc về lai lịch của huyết nguyên cùng Hóa Nguyên Đan thượng phẩm.
- Nhưng hắn mới...
Phong Tử Lạc vẫn còn có chút khó tin.
- Không nhưng nhị gì cả, người ta là thiên tài chân chính, hơn nữa còn là một người khiêm tốn ẩn nhẫn, lòng dạ thâm trầm. Người tài giỏi như thế có thể vừa đi nhanh lại vừa vững vàng.
- Không giống như ngươi năm đó, có chút năng lực thì viết hai chữ thiên tài lên khuôn mặt, bằng không cũng sẽ không rơi vào cảnh dậm chân tại chỗ trong hai mươi năm nay. Cũng may cơ duyên của ngươi coi như không tệ, gặp được một tên cáo già, đa mưu túc trí...
- Khụ khụ, lão sư, người đây là khen ta, hay là mắng ta đây?
Tần Tử Lăng rất cạn lời mà trợn trắng mắt nói.
- Đương nhiên là khen ngươi á. Vi sư không phải đã nói với ngươi rồi sao? Vi sư không phải xuất thân từ gia đình thư hương xuất thân, tài văn chương rất phổ thông, cho nên lật đi lật lại cũng sẽ không có bao nhiêu vốn từ để khen ngươi.
Kiếm Bạch Lâu nói.
- Được rồi, lão sư, chúng ta nên nói tiếp về việc bắt giết dị thú ngũ phẩm a.
Tần Tử Lăng nhún vai nói.
- Được!
Kiếm Bạch Lâu gật đầu, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc lên.
Tần Tử Lăng cùng Phong Tử Lạc thấy thế ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc nghiêm túc.
- Toàn bộ Đại Tề Quốc, hùng vĩ liên miên như Ô Dương sơn mạch cũng chỉ có mười tám nơi, nhưng nơi có dị thú sinh hoạt chỉ có ba chỗ. Ô Dương sơn mạch, Kỳ Luân sơn mạch cùng Thiên Lĩnh sơn mạch. Ba đầu sơn mạch này xuyên qua qua địa vực của Đại Tề Quốc, dị thú sinh hoạt đông đúc nhiều vô số kể.
- Trong đó ở Ô Dương sơn mạch, chỉ có cường giả trung tông sư trở xuống mới có thể vào núi săn bắn. Kỳ Luân sơn mạch có hạn định cao nhất là đại tông sư, mà Thiên Lĩnh sơn mạch có người nói rằng bên trong hạn định có thể lên đến Thối Lôi Cảnh, cái sau ta chỉ là nghe sư tổ nhắc qua. Dù sao cảnh giới kia cách chúng ta quá xa.
Kiếm Bạch Lâu nói.
- Bàn Ly Sơn ở bên ngoài Thanh Hà Quận, lúc long mạch mở ra, có người gác cổng long mạch, cho nên có thể hạn định cảnh giới của người tiến nhập. Nhưng ba đại sơn mạch này, không có chỗ nào mà không dài rộng liên miên, muốn hạn định cảnh giới người vào cũng khó mà làm được, trong này ắt hẳn là phải có cái nguyên do gì đó a?
Tần Tử Lăng nghe vậy như có suy nghĩ hỏi.
Mà câu trả lời của Kiếm Bạch Lâu trả lời, cũng không có nằm ngoài dự liệu của Tần Tử Lăng.
Mấy năm này, theo thực lực tăng trưởng không ngừng, sự hiểu biết đối với thế giới này càng ngày càng nhiều, hơn nữa khi lui tới Ô Dương sơn mạch rất nhiều lần, Tần Tử Lăng đã bắt đầu ý thức được Ô Dương sơn mạch không hề tồn tại đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Càng tiến vào sâu, khẳng định sẽ có đồ vật mà người bình thường không thể đoán ra được.
Bởi vì dị thú cường đại bên trong Ô Dương sơn mạch hầu như chưa bao giờ đi ra khỏi sơn mạch, mà ngoại giới cũng rất ít nghe nói có nhân vật lợi hại gì đặc biệt tiến nhập Ô Dương sơn mạch trắng trợn tàn sát dị thú.
Những thứ này, lúc Tần Tử Lăng chỉ là tiểu nhân vật, hắn sẽ không suy nghĩ ra.
Nhưng lúc hắn nắm giữ thực lực càng ngày càng cường đại, có thể nhẹ nhàng bắt giết tam phẩm dị thú trong Ô Dương sơn mạch, thậm chí lấy thực lực cùng thủ đoạn của hắn bây giờ, bắt giết dị thú tứ phẩm cũng không khó, điều này làm cho hắn càng suy nghĩ sâu xa.
Dị thú có nghĩa là tài phú a!
Coi như những cường giả tông sư kia chướng mắt dị thú nhất, nhị, tam phầm, nhưng tứ phẩm dù sao vẫn là có thể để vào mắt, về phần ngũ phẩm kia càng khỏi cần nói.
Tiểu tông sư, trung tông sư có lẽ còn sợ gặp phải dị thú ngũ phẩm chứ đừng nói là dưới tông sư, hơn nữa bọn họ cũng không có nhiều thủ đoạn như Tần Tử Lăng, ở bên trong đại sơn mênh mông sẽ khá khó để săn bắn dị thú tứ phẩm, bọn họ không nguyện ý vất vả cùng mạo hiểm thâm nhập Ô Dương sơn mạch, điểm ấy cũng xem như dễ hiểu.
Nhưng đại tông sư thì sao? Thậm chí huyền sư cảnh giới Thối Lôi Thì sao?
Việc tiến vào Ô Dương sơn mạch hẳn là không mấy hung hiểm.
Nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nghe nói qua có đại tông sư hay là huyền sư Thối Lôi Cảnh tiến nhập vào Ô Dương sơn mạch săn giết dị thú.
Hơn nữa nếu bọn họ liên tục tiến nhập vào Ô Dương sơn mạch bắt giết dị thú ngũ phẩm, như vậy Đại Tề Quốc sẽ có thể bồi dưỡng ra được rất nhiều tông sư.
Cho nên, lần này Tần Tử Lăng đi tới Kim Kiếm Sơn, không chỉ là vì muốn trao đổi việc săn bắt dị thú ngũ phẩm với Kiếm Bạch Lâu, phần lớn là vì giải khai bí ẩn trong lòng này.