← Quay lại trang sách

Chương 402 Khi nào thì ngươi động thủ?

Yên tâm đi, không phải lão sư bảo ta là cáo già, đa mưu túc trí sao? Người thấy ta giống loại người sẽ mạo hiểm sao? Nếu thực sự xảy ra tình huống như thế, ta đã sớm nói chuyện của Phỉ Kim Thú cho ngươi, làm gì mà để tới bây giờ mới nói?

Tần Tử Lăng mỉm cười nói.

- Ta đây biết, nhưng chuyện này không thể coi thường a! Trừ phi ngươi có thể tìm thêm hai vị tông sư có thể tín nhiệm hoàn toàn xuất thủ tương trợ, bằng không chuyện này vẫn là thôi đi. Vi sư không thể cầm tánh mạng của các ngươi đi vào chỗ hung hiểm như vậy.

Kiếm Bạch Lâu lắc đầu nói.

- Hai vị tông sư có thể tín nhiệm hoàn toàn thì tìm không có. Nhưng ta có thứ này có thể bù lại cho hai vị tông sư.

Tần Tử Lăng cười nhạt, tiếp theo Kiếm Bạch Lâu cùng Phong Tử Lạc liền cảm thấy một vệt kim quang lóe lên trước mắt, Tứ Thủ toàn thân như là hoàng kim đúc thành xuất hiện trước mặt bọn họ.

Không có khí tức thi khí, nhưng lại có một cỗ âm lãnh mà cường đại không gì sánh được xuất hiện hiên trên người Tứ Thủ, ép về phía Kiếm Bạch Lâu cùng Phong Tử Lạc.

Tại chỗ, lông tơ toàn thân Phong Tử Lạc đều căn căn dựng lên, cả người bỗng nhiên đứng lên, khí thế cường đại trong nháy mắt tóe thể mà ra, như lợi kiếm xuất vỏ.

- Kim Thi! Ngươi lại nuôi một con Kim Thi! Một con Kim Thi biết bay!

Kiếm Bạch Lâu không có đứng lên, nhưng cái cằm râu bạc run rẩy không ngừng, trong mắt đều là kinh hãi cùng vẻ không dám tin.

- Hắc hắc, vừa mới luyện chế thành công! Nói tới, vẫn là nhờ có chuyến đi lần trước ở Cửu Cao Quận.

Tần Tử Lăng thấy thế không khỏi mặt lộ vẻ đắc ý.

- Cửu Cao Quận?

Kiếm Bạch Lâu nao nao, lập tức liền đại ngộ bừng tỉnh, nói:

- Trách không được, ngươi sớm đã tính toán muốn công phá giáo, nguyên lai ngươi sớm đã nhìn chằm chằm vào Hận Thiên lão ma! Chờ một chút, trước đây ngươi liên thủ với vi sư ám sát Bồ Cảnh Nhan, chẳng lẽ cũng đã tính toán đến hai năm sau rồi sao?

Nói đến đây, Kiếm Bạch Lâu liên tiếp làm rơi xuống vài cộng râu bạc, một luồng hơi lạnh từ đáy lòng bốc thẳng lên.

Nếu như hơn 2 năm trước, Tần Tử Lăng ám sát Bồ Cảnh Nhan đã tính toán bắt giết Hận Thiên để bồi dưỡng cho Kim Thi của hắn, vậy phần tâm tư kín đáo này, mưu đồ xa xa thực sự quá kinh khủng!

Nghe thấy lời nói từ trong miệng của sư phụ, bàn tay liên tục xé xuống râu mép, Phong Tử Lạc nghe được một cảm giác đầy trời ảo mộng, nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn không tự chủ được cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lưng thẳng leo lên.

Ám sát Bồ Cảnh Nhan, mưu đồ với Hận Thiên lão ma, hai chuyện này, bất kỳ một việc gì cũng không phải là thứ mà Phong Tử Lạc hắn có thể cảm tưởng, mà bây giờ nghe ý của sư phụ, vị sư đệ này của hắn cũng quá là khủng bố rồi!

- Lão sư, người đừng nâng đệ tử lên như thế, ta không có đa mưu túc trí đến loại trình độ kia. Chỉ là về sau tình thế phát triển đến hướng kia, ta mới đột nhiên phát hiện, nguyên lai còn có thể mượn tay của Thanh Tùng lão nhi để nuôi dưỡng Kim Thi.

Tần Tử Lăng nói.

- Hô!

Kiếm Bạch Lâu nghe vậy thở nhẹ nhỏm một cái thật dài, nói:

- Cũng tốt, cũng tốt. Bằng không vi sư sẽ cảm giác trí tuệ của ta và ngươi cách nhau quá xa, mà tuổi cao sống trên đời cũng quá lãng phí.

- Khụ khụ, lão sư, cho dù ta thông minh hơn người một chút, người cũng không cần tự hạ mình như vậy!

Tần Tử Lăng nói.

Kiếm Bạch Lâu thấy tên đệ tử Tần Tử Lăng này thừa cơ muốn chọc khấy hắn một phen, tức giận trợn trắng mắt nhìn hắn.

Mà Phong Tử Lạc ở phía trên thấy thế, lại xuất hiện một loại kích động không gì sánh được.

Hắn đã từng tự xưng là thiên tài, hai mươi ba tuổi xuất sơn một kiếm lìa cổ, làm cho một vị trưởng lão Bích Vân Tông chân nguyên trung kỳ cúi đầu chịu thua, thời điểm kia hắn đắc ý cỡ nào.

Nhưng còn bây giờ thì sao, người ta mới hai mươi bốn tuổi, không chỉ có thực lực bản thân đã đạt được cấp bậc tông sư, giết qua chuẩn tông sư thậm chí là tông sư, hơn nữa trong tay còn nắm giữ một con Kim Thi cấp bậc tông sư.

Như thế so sánh ra, Phong Tử Lạc cảm giác mình mới thật là tuổi cao sống lãng phí trên đời a!

- Lão sư, chúng ta vẫn là nói chuyện chính sự đi.

Tần Tử Lăng không dám tiếp tục trêu chọc Kiếm Bạch Lâu, vội vã quay lại đề tài chính.

- Kim Thi không sợ chết, thích hợp cứng đối cứng với dị thú, tạo ra thương tổn lớn nhất cho dị thú. Hơn nữa Kim Thi này của ngươi lại là dị cầm, có thể phối hợp từ phía trên với chúng ta cùng nhau công kích dị thú.

- Dạng Kim Thi này, mặc dù thực lực khẳng định không thể so với hai vị tông sư, nhưng dị thú bay trên không trung, có thể phát huy tác dụng vượt qua một vị tông sư, xem như một nửa tông sư đi.

Kiếm Bạch Lâu đi một vòng xem xét Tứ Thủ, một bên vuốt râu nói.

- Vậy thêm cái này nữa, lão sư xem xem có thể yên tâm không?!

Tần Tử Lăng thấy Kiếm Bạch Lâu vẫn còn có chút do dự, lấy ra Minh Huyết Luyện Hồn Phiên.

Minh Huyết Luyện Hồn Phiên mở ra, Ám Thiên từ trong phiên kỳ bước ra.

Ám Thiên cao ba trượng, cả người giống như hắc kim đúc thành, tản ra khí tức âm lãnh mà cường đại.

Về phần ba con Ngân Thi, Tần Tử Lăng quen che giấu cuối cùng vẫn lựa chọn giấu giếm không hiển lộ.

Việc Tần Tử Lăng nắm giữ Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, Kiếm Bạch Lâu biết, cho nên khi thấy hắn xuất ra Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, cũng không có biểu hiện ra ngoài ý muốn.

Nhưng khi Ám Thiên từ bên trong phiên kỳ bước ra, một đôi đồng tử của Kiếm Bạch Lâu lập tức co rúc lại.

- Ma đầu âm hồn này của ngươi so với Hận Thiên vẫn còn lợi hại hơn một mảng lớn, thực lực đã thẳng bức tới tông sư, hơn nữa ma đầu âm hồn có thể tụ có thể tán, rất khó giết chết, nếu ma đầu này chém giết với ma thú, có thể phát huy ra tác dụng của một vị tông sư.

Kiếm Bạch Lâu nói, khắp khuôn mặt là vẻ khiếp sợ.

- Đây cũng là nhờ có lần đi đến Cửu Cao Quận, bằng không ma đầu âm hồn nãy cũng không có biện pháp đề thăng tới trình độ lợi hại như vậy.

Tần Tử Lăng nói.

Kiếm Bạch Lâu nghe vậy như có suy nghĩ mà gật đầu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu nói:

- Không đúng, mặc dù ngươi đã thu lấy rất nhiều âm hồn ở hang của Hận Thiên lão ma, nhưng loại phương pháp luyện ma này khẳng định có cực hạn của nó, không thể luyện ra ma đầu lợi hại như vậy. Bằng không lấy tính cách tàn nhẫn của Hận Thiên lão ma, sao lại chỉ có thể nuôi ra được ma đầu có thực lực của chuẩn tông sư?

- Lão sư quả nhiên rất lợi hại, liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.

Tần Tử Lăng giơ lên ngón cái với Kiếm Bạch Lâu, sau đó tiếp tục nói:

- Quả thật là ma đầu âm hồn này chỉ có thực lực chuẩn tông sư, cho dù có thôn phệ nhiều âm hồn hơn nữa cũng không có biện pháp hấp thu luyện hóa. Chỉ là ta lại có ý tưởng đột phát, nghĩ tới một loại pháp môn, giúp nó một tay. Đáng tiếc phân điện của U Minh Giáo ở Tây Vân Châu đã bị nhổ tận gốc, bằng không nếu như lại giết thêm mấy vị Minh Sứ, đoạt lấy vài cây Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, nói không chừng thực lực của ma đầu này có thể đạt tới tông sư.

Nhìn biểu tình tiếc nuối của Tần Tử Lăng, Kiếm Bạch Lâu cùng Phong Tử Lạc há hốc mồm, nửa ngày sau cũng không ra lời.

Mới hai mươi bốn tuổi a!

Thực lực bản thân đã có thể so với tông sư, trong tay nuôi một con Kim Thi, nếu như lại có thêm một ma đầu âm hồn thực lực tông sư, Tây Vân Châu này còn có ai là của đối thủ hắn?

Lại nói hắn còn đặc biệt khiêm tốn ẩn nhẫn!

- Ta cũng muốn cao điệu một ít a, nhưng ta còn quá trẻ tuổi, sợ trời cao đố kỵ anh tài a! Hơn nữa Kim Thi cùng ma đầu âm hồn, đều là thứ làm cho chính đạo nhân sĩ khinh thường, không thể lộ ra ngoài ánh sáng a! Nếu phải lộ ra ánh sáng, nói không chừng đã bị người khác mượn cớ diệt trừ ma đạo mà dẫn quân đến giết ta!

Thấy Kiếm Bạch Lâu cùng Phong Tử Lạc há miệng, nửa ngày nói không ra lời, Tần Tử Lăng tựa hồ nhìn thấu ý định của bọn họ, than thở, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Nhìn Tần Tử Lăng than thở, vẻ mặt bất đắc dĩ, Kiếm Bạch Lâu hít sâu một hơi, sau đó mới nói:

- Ngươi chuẩn bị khi nào động thủ?