Chương 404 Thu hoạch kinh người
Huyết nhục của Phỉ Kim Thú này cũng có công dụng đại bổ cho Phong sư huynh, nói không chừng qua thêm một thời gian ngắn, chúng ta cũng có thể nhường một ít cho Phong sư huynh!
Tần Tử Lăng cười nói.
-Tử Lạc vốn là thiên phú hơn người, chỉ là năm đó trọng thương, dẫn tới hai mươi mốt năm bị trì trệ tu vi. Hai mươi mốt năm này, để lỡ rất nhiều thứ, đầy là bất hạnh của hắn.
-Nhưng hiện tại xem ra, hai mươi mốt năm kia ngược lại không phải là để lỡ, mà là tôi luyện tâm tính của hắn, để cho hắn có thể lắng đọng xuống, cho nên hiện tại hắn có thể tiến bộ vừa nhanh lại vừa vững vàng. Bây giờ lại có huyết nhục của Phỉ Kim Thú trợ giúp, hắn quả thật có cơ hội không nhỏ, mấy năm nữa sẽ có thể cảm ngộ được áo nghĩa của tông sư.
-Về phần huyết nguyên, Phỉ Kim Thú này chính là dị thú ngũ phẩm trung giai, lại là hai thuộc tính kim thủy. Chúng ta có thể phân huyết nguyên của nó thành hai, nếu như tất cả thuận lợi, ta chỉ cần dùng đến một nửa là có thể bắt đầu đột phá. Hiện tại, vấn đề kế tiếp là địa mạch canh kim sát khí.
Kiếm Bạch Lâu nói.
-Trước đây không phải là Bích Vân Tông đã đoạt địa mạch canh kim sát khí của chúng ta sao? Tìm đại một lý do nói lại chuyện cũ, đường hoàng chính chính đoạt lại, chẳng lẽ Thanh Tùng lão nhi còn dám tái chiến hay sao?
Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.
Kiếm Bạch Lâu từ chối cho ý kiến cười cười.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã nửa ngày.
-Bên kia không có động tĩnh gì. Xem ra U Vụ Chướng đã giấu hết toàn bộ động tĩnh, lại thêm động tác của chúng ta rất nhanh, không làm kinh động đến dị thú cường đại ở bên trong. Hiện tại chúng ta có thể đi sâu vào trong nhìn một chút, hẳn còn có một ít thu hoạch khác.
Tần Tử Lăng đứng lên nói.
Mọi người đứng dậy theo.
Rất nhanh, mọi người một lần nữa quay trở lại hồ nước.
Đứng tại lối ra của vách núi, Tần Tử Lăng không có lập tức đi ra ngoài, mà là phái Ám Thiên đi về phía nam để dò đường.
Rất nhanh, gương mặt Tần Tử Lăng liền lộ vẻ vui mừng.
-Có phát hiện gì sao?
Kiếm Bạch Lâu thấy thế hỏi.
-Hắc hắc, lão sư đi xem là biết, đảm bảo sẽ hù dọa ngươi giật mình!
Tần Tử Lăng cười nói.
-Tiểu tử thối, dám thừa nước đục thả câu trước mặt ta!
Kiếm Bạch Lâu cười trừng mắt Tần Tử Lăng một cái, sau đó không chờ kịp mà hạ dốc.
Bốn người xuyên qua đầm lầy, rất nhanh đã đến mặt nam của sơn lĩnh.
Dưới chân sơn lĩnh, cây cối thành rừng.
Hầu như mỗi thân cây cối đều là cổ mộc chọc trời, tán cây như đắp thành, cành lá tươi tốt.
Nhưng trung tâm của những cây đại thụ chọc trời, lại một xuất hiện một cái cây kỳ quái.
Cái cây này chỉ có chiều cao hơn một người, thân cây như là thân thể Cầu Long, quanh co khúc khuỷu, hơn nữa phía trên không có lá cây, phía trên chạc cây trụi lủi treo thêm một ít trái cây, mà quay quanh những trái cây này là những áng mây mù.
Độ lớn của trái cây không lớn hơn quả táo, nhưng toàn thân có màu bích lục, óng ánh trong suốt, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.
-Chân Nguyên Quả Thụ!
Phong Tử Lạc thoát miệng kinh hô.
Kiếm Bạch Lâu cũng hơi chấn động một chút, mặt lộ vẻ vui mừng.
-Lão sư, người lại nhìn bên kia.
Tần Tử Lăng chỉ chỉ về hướng dưới chân sơn lĩnh.
Nơi đó có một hang núi, bốn phía sơn động, hơn mười mẫu đất không có một ngọn cỏ, có trận trận gió lạnh từ cửa động đẩy tới.
Rõ ràng chỉ là gió lạnh từ trong sơn động gẩy ra, lại cho người khác một loại ảo giác hào hùng.
-Canh kim sát khí!
Kiếm Bạch Lâu rốt cục nhịn không được kinh hô ra, cả người đã sớm bay vút vào sơn động.
Đứng tại cửa động, một trận gió lạnh đủ để cho người bình thường phải bị phong hàn, mà Kiếm Bạch Lâu thì say xưa hít sâu một hơi, sau đó rốt cục nhịn không được ngửa mặt lên trời mà cười lớn.
-Địa mạch canh kim sát khí, hơn nữa còn là canh kim sát khí rất tinh thuần!
-Chúc mừng lão sư!
Tần Tử Lăng đi lên trước, khom lưng chắp tay với Kiếm Bạch Lâu.
-Tử Lăng!
Kiếm Bạch Lâu liên tục vỗ vỗ bả vai của Tần Tử Lăng, trong hốc mắt chớp động ngấn lệ.
-Huyết nguyên có, địa mạch canh kim sát khí cũng có, lão sư còn cần chuẩn bị cái gì không?
Tần Tử Lăng hỏi.
-Không cần!
Kiếm Bạch Lâu trả lời.
-Đã như vậy, Phong sư huynh, Tiêu Thiến, các ngươi về trước, tọa trấn sơn môn. Ta ở lại hộ pháp cho lão sư, đợi lão sư đột phá trở thành tông sư, bọn ta sẽ trở về.
Tần Tử Lăng nói.
...
Nửa tháng sau.
Ở lối ra của địa mạch canh kim sát khí, đột nhiên có sát khí cuồn cuộn tuôn ra, phảng phất thiên quân vạn mã đang chạy tới.
Tiếp theo, lại có một đạo kim quang sắc bén không gì sánh được đang phóng lên cao, những đám mây trên trời bị kim quang này vọt một cái, đều lập tức tán ra.
Tần Tử Lăng ngồi xếp bằng bên dưới Chân Nguyên Quả Thụ, quanh thân bị mây mù bao phủ, cảm ứng được thời điểm thích hợp, bỗng nhiên mở mắt ra, mặt lộ vẻ vui mừng.
Tiếp theo, một đạo thân ảnh quỷ mị xẹt qua rừng cây, đứng ở lối vào sơn động.
Tần Tử Lăng mới vừa phi thân đứng trước cửa sơn động, đã nhìn thấy Kiếm Bạch Lâu mập mạp từ trong sơn động đi ra.
Giờ khắc này, phong mang của Kiếm Bạch Lâu đều giấu kỹ, chợt nhìn qua chỉ là một vị lão giả hiền lành không thể bình thường hơn.
Nhưng Tần Tử Lăng lại có thể bén nhạy nhận thấy được, bên dưới vẻ bình thường này, là một thanh lợi kiếm tuyệt thế.
Kiếm xuất vỏ, phong mang không thể đỡ!
Nếu như nói, Kiếm Bạch Lâu trước khi bế quan đột phá, Tần Tử Lăng chỉ bằng vào chiến lực cá nhân cũng đã có thể đánh bại Kiếm Bạch Lâu.
Nhưng bây giờ, Tần Tử Lăng cho rằng hắn phải bày ra toàn bộ thủ đoạn của mình, mới có thể đánh bại Kiếm Bạch Lâu.
-Lão sư, thực lực hiện tại của người có phải có thể trấn áp được thời kỳ toàn thịnh của Thanh Tùng lão nhi không?
Tần Tử Lăng nhìn Kiếm Bạch Lâu, hỏi.
-Vi sư lúc còn là chân nguyên hậu kỳ, đã có thể đánh một trận cùng Thanh Tùng. Hiện đang sư phụ đã là cảnh giới tông sư, hơn nữa nhờ phúc của ngươi, dùng là huyết nguyên của Phỉ Kim Thú, còn có canh kim sát khí ở đây cũng là thượng phẩm, Pháp Nguyên được tôi luyện cũng rất vững chắc.
-Hiện tại, vi sư trấn áp Thanh Tùng đương nhiên là được. Nếu như cho thêm vi sư một chút thời gian để củng cố căn cơ, lĩnh ngộ thêm kiếm đạo, không có gì ngoài ý muốn xảy ra, ta nhất định có thể địch nổi trung tông sư.
Vẻ mặt Kiếm Bạch Lâu bình tĩnh trả lời, trên thân bất giác có một cỗ kiếm tiên hào hiệp cùng ngạo khí.
-Lão sư quả nhiên lợi hại, vừa xuất quan, thực lực đã thẳng bức đến trung tông sư. Xem ra, tiếp theo đây, ta ở Tây Vân Châu có thể xông pha một phen!
Tần Tử Lăng nghe vậy, vẻ mặt kinh hỉ nói.
-Ha ha!
Kiếm Bạch Lâu nghe vậy cười cười chỉ vào Tần Tử Lăng, nói:
-Ngươi còn cần phải dựa vào vi sư mới có thể tung hoành ở Tây Vân Châu sao?
-Lão sư, lời này của người là có ý gì? Không phải là người qua cầu rút ván không quản đệ tử đó chứ?
Sắc mặt Tần Tử Lăng "đại biến" nói.
-Ngươi, cái tên này!
Kiếm Bạch Lâu rất bất đắc dĩ trợn mắt một cái, sau đó lười nhác nói chuyện phiếm cùng Tần Tử Lăng, chỉ chỉ Chân Nguyên Quả Thụ trong núi rừng nói:
-Chân Nguyên Quả Thụ này ta đoán có lẽ đã trên sáu trăm năm tuổi, nhất là quả ở gốc cây kia, sợ rằng đã nghìn năm trở lên. Có Chân Nguyên Quả Thụ này, vi sư bây giờ lại là tông sư, về sau Vô Cực Môn cùng Kim Kiếm Tông sẽ không lo thiếu Hóa Nguyên Đan!
-Đáng tiếc Chân Nguyên Quả Thụ không thể mang đi, bằng không nếu như dời đến Kim Kiếm Sơn hoặc là Vân La Hồ, như vậy là an toàn nhất. Nhưng ở tại nơi này, ai biết tương lai sẽ có kết quả gì.
Tần Tử Lăng nói.
-Nếu đã biết nơi này có Chân Nguyên Quả Thụ, vi sư sẽ thường tranh thủ tới đây tra xét một phen, cũng hơi phiền toái một chút, nhưng như vậy thì còn cái gì để lo?
-Còn về phần địa mạch canh kim sát khí, bên trong vẫn còn rất nhiều, độ tinh khiết cũng cao, hầu như không thể nào trộn lẫn với địa mạch chi khí khác. Chờ Tử Lạc chạm đến đến cánh cửa tông sư, liền có thể tới nơi đây đột phá Pháp Nguyên.
Kiếm Bạch Lâu nói.
-Lão sư còn giữ lại một phần huyết nguyên?
Tần Tử Lăng hỏi.