Chương 406 Cũng đã đến lúc ra ngoài kia
Tờ mờ sáng, Tần Tử Lăng vừa mới quay trở lại Vân La Hồ không lâu, Kiếm Bạch Lâu đã cưỡi Kim Quan Hạc bay đến trung tâm đảo.
-Khách tới cửa, chim kêu vang, tất có việc mừng mà đến, quả nhiên khi ta nhìn ra cửa, nguyên lai là lão sư người tới rồi!
Tần Tử Lăng cảm giác được Kiếm Bạch Lâu tới, vội vã đi ra đại điện nghênh đón, từ trên Kim Quan Hạc thong thả hạ xuống một thân ảnh, nhìn lên là phong phạm tiên phong đạo cốt của Kiếm Bạch Lâu.
-Được rồi, vi sư không có tài văn chương, ngươi cũng không cần nói mấy lời khách sáo này với ta.
Kiếm Bạch Lâu phất ống tay áo một cái, nói.
-Lão sư, hiện tại dầu gì người cũng là một đại tông sư, trình độ văn hóa cũng nên bồi dưỡng một chút, bằng không với thân phận của người e là có chút không xứng a, chẳng lẽ lão sư muốn ngoại nhân gọi người là bì nhân thô sơ a? Người xem như vậy có đúng hay không?
Tần Tử Lăng nghiêm trang nói.
Kiếm Bạch Lâu rất không vừa ý liếc mắt Tần Tử Lăng một cái, nhàn nhạt nói:
-Ngươi là chuẩn bị so văn chương với ta sao? Ta còn tính nói chuyện của Xích Mãng Bính Hỏa Công, Hoàng Mãng Mậu Thổ Quyết, còn có cái gì mà Bích Xà Ất Mộc Công? Nếu như ngươi muốn so tài văn chương, vậy cũng được, vi sư hôm nay sẽ nói cùng ngươi.
-Ha ha, lão sư, người cũng không phải không biết ta chủ tu là võ đạo, chỉ là võ phu thô bỉ. Ta làm gì có tài văn chương, chỉ là học đòi ra vẻ mà thôi. Lão sư mời ngồi, mời ngồi, chúng ta vẫn là nên đàm luận tu hành a, tu hành mới là chính đạo.
Tần Tử Lăng vội vã cười theo nói.
Nói xong, Tần Tử Lăng lại vội vã phân phó người châm trà rót nước.
-Cái này còn tạm được.
Kiếm Bạch Lâu thấy thế, lúc này mới thoả mãn gật gật đầu, sau đó trong tay trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện ba quyển sách.
Ba quyển sách trôi nổi trên không trung, rồi chậm rãi bay về phía Tần Tử Lăng.
-Trong khoảng thời gian này, vi sư cũng cố ý chạy đến vài cái luyện khí phường thị ở trung châu, còn tham gia mấy buổi đấu giá bậc cao, rốt cục giúp ngươi tìm được Xích Mãng Bính Hỏa Công cùng Hoàng Mãng Mậu Thổ Quyết, lại thêm đám người Phương Duệ Bác vào đoạn thời gian trước giúp ngươi tìm được Bích Xà Ất Mộc Công, xem như là đã tìm đủ ba bộ công pháp chân nguyên cảnh cho ngươi.
Kiếm Bạch Lâu nói.
-Ta không ngờ lão sư lại tự mình xuất thủ, cái này, ta sao dám đảm đương a!
Tần Tử Lăng nghe nói Kiếm Bạch Lâu vậy mà tự mình xuất sơn làm chân chạy việc cho hắn, không khỏi lại càng hoảng sợ, vội vàng đứng lên thở dài.
-Được rồi, ngươi và vi sư là quan hệ thế nào. Những năm trước đây, Kim Kiếm Tông suy sụp, vi sư trọng thương, đều không dám tùy tiện xuống núi. Bây giờ có thể xuất sơn giúp ngươi chạy việc, nói tới đều là nhờ phúc của ngươi. Về phần công pháp pháp nguyên, đều là mật quyết không truyền ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn quả thực rất khó tìm được.
Kiếm Bạch Lâu nói.
-Công pháp pháp nguyên không vội, có công pháp chân nguyên đã chân nguyên đã là rất tốt.
Tần Tử Lăng vội vã nói.
Công pháp luyện khí lưu lạc vốn là chuyện hiếm gặp, coi như ngẫu nhiên có, cũng cơ bản là lưu truyền trong luyện khí giới.
Mà công pháp luyện khí chân nguyên cảnh, coi như là ở trong luyện khí giới cũng rất khi được lưu chuyển.
Cho nên, về sau mặc dù Tiêu Thiến không ngừng phái người đi tìm công pháp, nhưng công pháp chân nguyên cảnh vẫn chỉ tìm được hai ba bộ.
Phải bất đắc dĩ lắm, Tần Tử Lăng mới tìm đến Kim Kiếm Tông nhờ giúp đỡ.
Phương Duệ Bác sau khi sử dụng Hóa Nguyên Đan thượng phẩm của Tần Tử Lăng đưa cho, đã trở thành là đại luyện khí sư chân nguyên cảnh, phần ân tình này, hắn đương nhiên phải lao lực bôn ba tìm kiếm.
Nhưng trải qua hơn nửa năm, cũng mới tìm được một quyển Bích Xà Ất Mộc Công.
Hai tháng trước, Kiếm Bạch Lâu đột phá trở thành tông sư, sau khi trở về Kim Kiếm Sơn, lại bế quan nửa tháng, ổn định lại tu vi, lại thấy tiến độ của đám người Phương Duệ Bác rất chậm, liền không để ý đến thân phận tông sư cao quý, tự mình xuất sơn giúp Tần Tử Lăng tìm về mấy quyển công pháp luyện khí ở trung thượng châu, cuối cùng cũng tìm được hai quyển công pháp còn lại.
-Bây giờ, xét về phương diện luyện khí của ngươi, thoạt nhìn chỉ là chân lực cảnh giới, mà hai năm qua, ngươi không ngừng chiêu binh mãi mã, tìm kiếm thiên tài luyện khí, coi như ngươi không tiếc vốn gốc bồi dưỡng bọn hắn, nhưng muốn đạt đến cánh cửa pháp nguyên, cũng không biết phải chờ bao nhiêu năm, hiện tại với số lượng công pháp chân nguyên cảnh này cũng xem như đủ để bọn hắn tu hành.
Kiếm Bạch Lâu gật đầu nói.
Kiếm Bạch Lâu đến bây giờ còn cho rằng Tần Tử Lăng là kim thủy song tu, cũng không biết hắn cái này đệ tử là năm hệ toàn tu.
Theo Kiếm Bạch Lâu, hắn cho rằng Tần Tử Lăng vì đệ tử Vô Cực Môn mới thu thập công pháp ngũ hành, không hề có suy nghĩ rằng Tần Tử Lăng sẽ tu hành những thứ này.
-Lão sư nói đúng lắm. Nhưng mọi việc cũng chỉ là chuẩn bị, ta cũng phải tìm một cái lý do hợp lý, mới bắt tay vào thực hiện.
Tần Tử Lăng nói.
Toàn tu ngũ hành quá mức kinh thế hãi tục, Kiếm Bạch Lâu tất nhiên sẽ không biết ý định của Tần Tử Lăng, mà hắn cũng không có ý định sẽ tiết lộ những chuyện này.
-Đúng là cái lý này, cho nên ngươi nên sớm tìm công pháp luyện tạng cho Tiêu Thiến. Lấy thiên phú của Tiêu Thiến, bây giờ lại có huyết nhục của Phỉ Kim Thú, sợ rằng rất nhanh sẽ có hi vọng bắt tay vào luyện tạng.
-Võ giả tu luyện nhất định phải tranh thủ thời gian, mà luyện tạng lại càng bị chi phối bởi thời gian, cho nên càng sớm bắt đầu luyện tạng thì càng có lợi. Nhưng Thanh Long Huyền Mộc Công của Tiêu gia hẳn là không có công pháp luyện tạng a?
Kiếm Bạch Lâu nói.
-Lão sư nói chỉ phải, ta chuẩn bị qua hết năm sẽ tự mình đi một chuyến đến tứ đại thượng châu, thậm chí là thủ đô.
-Có người nói rằng tứ đại thượng châu cùng thủ đô tụ tập vô số võ giả, võ đạo thế gia, tông môn, hẳn là có thể tìm được công pháp luyện tạng của Thanh Long Huyền Mộc Công.
Tần Tử Lăng nói.
-Tây Vân Châu nói đến chỉ là một cái trung châu của Đại Tề Quốc, lấy năng lực của ngươi khẳng định không thể cứ ở mãi nơi này. Năm sau đi ra ngoài nhìn một chút, lưu lạc một phen cũng tốt.
-Ngược lại, hiện nay sư phụ đã là luyện khí tông sư, có vi sư tọa trấn Tây Vân Châu, ngươi cũng không cần lo lắng về Phương Sóc Quận. Ngươi ở bên ngoài nếu có việc cần nhờ, vi sư bên này cũng có thể xuất động trợ giúp.
Kiếm Bạch Lâu nghe vậy gật đầu nói.
-Ta cũng có ý nghĩ này. Thế giới này quá lớn, ta hiểu được quá ít, cũng đã đến lúc đi ra thế giới ngoài kia, lưu lạc một phen.
Tần Tử Lăng nói.
-Lấy thực lực cùng tâm tính của ngươi, vi sư rất yên tâm. Nhưng có một chuyện ngươi nhất định phải nhớ lấy, đệ tử của một tông môn, ngươi tuyệt đối không thể đắc tội, đó chính là Thiên Diễn Tông.
Nói đến phía sau, biểu tình của Kiếm Bạch Lâu rất nghiêm túc.
-Thiên Diễn Tông?
Tần Tử Lăng hơi cau mày.
-Không sai, Thiên Diễn Tông. Môn phái này rất thần bí, có rất ít đệ tử môn nhân đi lại giữa thế tục, coi như có chợt xuất hiện, bình thường cũng đều là đến tứ đại thượng châu cùng thủ đô.
-Chuyện liên quan đến Thiên Diễn Tông, vi sư cũng biết rất ít, trước đây chỉ nghe sư tổ nhắc qua một ít, nói Thiên Diễn Tông bao trùm các tông môn thậm chí là triều đình của Đại Tề Quốc. Vào tình huống bình thường, Thiên Diễn Tông sẽ không quan tâm đến chính sự trong triều hay chuyện nội bộ tông môn, nhưng có đôi khi, bọn họ cũng sẽ mộ binh một ít cường giả của Đại Tề Quốc để thay bọn họ làm việc.
-Một khi mộ binh, không có một môn phái nào có thể cự tuyệt, nếu không thì hậu quả là diệt môn. Thật giả như thế nào, vi sư cũng không biết. Bởi vì Kim Kiếm Tông bị suy bại trong thời gian dài, không có tông sư tọa trấn, không lọt được vào pháp nhãn của Thiên Diễn Tông.
Kiếm Bạch Lâu nói.
-Được, đệ tử đã hiểu!
Vẻ mặt Tần Tử Lăng nghiêm nghị trả lời, cũng không có biểu hiện ra quá nhiều vẻ khiếp sợ vẻ ngoài ý muốn.
Lệ Mặc chết, về sau còn có đạo cô ở Cửu Huyền Sơn xuất hiện, để cho Tần Tử Lăng biết được, thế giới này so với tưởng tượng của hắn còn lớn hơn rất nhiều, rất nhiều cường giả trong thế giới này cũng cường đại hơn so với hắn tưởng tượng.
Chính là bởi vì dạng này, mấy năm nay, không quản tu vi của Tần Tử Lăng tăng mạnh như thế nào, hắn đều tận lực ẩn nhẫn, tuyệt không dám liều lĩnh tự đại.
Dù bây giờ hắn là đệ nhất cường giả của Tây Vân Châu, hắn vẫn sẽ không làm việc khoa trương.
Thế giới này còn có cường giả đang ẩn mình, làm cho Tần Tử Lăng luôn cảm giác một loại nguy cơ vô hình.