Chương 408 Một người diệt một điện
Đầu tiên là huyết nhục của Hóa Ly, về sau là huyết nguyên của Độc Giác Thanh Khuê Mãng, về sau nữa là Tần Tử Lăng bắt giết Phỉ Kim Thú, cũng cố ý chia một chút huyết nhục cho Thôi gia.
Ba loại đồ vật này, bất kỳ một cái nào cũng khiến cho đám tông sư phải nóng mắt. Nhất là hai thứ ở phía sau, coi như tông sư cũng phải dùng mạng để tranh đoạt.
Thôi Sơn Hà vốn là thiên phú hơn người, căn cơ vững chắc, liên tiếp có ba loại huyết nhục dị thú cùng huyết nguyên bổ dưỡng, chẳng lẽ còn không thể đột phá?
- Thiên phú của Tiêu Thiến còn tốt hơn so với Sơn Hà, tuổi tác cũng nhỏ hơn mười mấy tuổi, tương lai tất nhiên sẽ trở thành tông sư, chỉ là bởi vì khởi đầu chậm hơn Sơn Hà, bây giờ chỉ mới luyện cốt, vẫn chưa thể luyện tạng, nhưng chỉ cần một hai năm nữa. Vấn đề công pháp luyện tạng vẫn phải tính tới.
- Vũ Châu là một trong tứ đại thượng châu của Đại Tề Quốc bốn đại thượng châu một trong, thánh địa võ đạo, hội tụ nhiều tông môn và thế gia võ đạo nhiều nhất ở Đại Tề Quốc, cường giả võ đạo nhiều như mây, rất nhiều công pháp được lưu truyền ở Đại Tề Quốc là được xuất phát từ Vũ Châu. Thậm chí tục truyền, Cự Sơn Kình của Thôi gia cũng là xuất xứ từ Vũ Châu.
- Ngươi đừng nghĩ đại ngoại công là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, tại Thanh Hà Quận có thể hô phong hoán vũ, nhưng đến Vũ Châu cũng chỉ là võ giả hạng hai. Cho nên, nếu ngươi muốn có được công pháp luyện tạng của Thanh Long Huyền Mộc Công, tốt nhất là đi một chuyến đến Vũ Châu. Chỉ là đường đến Vũ Châu quá xa xôi, từ Tây Vân Châu xuất phát, băng qua bảy châu, rất mệt nhọc a.
Thôi Bách Minh nói.
- Đọc vạn quyển sách không bằng đi một ngày đường, ta lần này cũng chuẩn bị rất nhiều kiến thức để xông pha thế giới bên ngoài, chỉ cần có thể tìm được công pháp luyện tạng của Thanh Long Huyền Mộc Công, đường xá xa xôi ngược lại ta không sợ.
Tần Tử Lăng nói.
- Sơn Hà bây giờ đảm nhiệm chức vụ quận thừa của Thanh Hà Quận, công chức trên người không thể tùy tiện rời đi, bằng không dựa vào ân huệ ngươi ban cho hắn, chắc chắn phải theo ngươi một chuyến, như vậy cũng xem như ngươi có một người để sai việc...Thôi Bách Minh nói.
- Đại ngoại công, mấy lời này của người, ta sợ là không kham nổi a.
Tần Tử Lăng nghe vậy lại càng hoảng sợ, vội vã nói.
- Có gì mà không đảm đương nổi. Ngoại nhân không biết, đại ngoại công cùng Sơn Hà lẽ nào còn không rõ sao? Nếu không có ngươi, đừng nói Sơn Hà không có thành tựu như ngày hôm nay, ngay cả cái Thôi gia này cũng không biết suy bại thành hình dáng ra sao.
- Lại nói, nếu như đại ngoại công đoán không lầm, ngươi bây giờ ít nhất cũng có thực lực của tiểu tông sư. Sơn Hà làm chân chạy việc cho ngươi, đó là đã cất nhắc hắn rồi!
Thôi Bách Minh phản bác nói.
- Đại ngoại công, lần này ta tới đây đầu tiên là muốn từ biệt với người. Mặt khác, báo cho người một tin, lão sư ta Kiếm Bạch Lâu đã là tông sư, Thôi gia nếu có việc, lúc ta không ở đây, các ngươi có thể cầu cứu Kim Kiếm Tông.
Tần Tử Lăng thấy thế vội vã nói sang chuyện khác.
- Cái gì!
Thôi Bách Minh cùng Thôi Sơn Hà nghe vậy, tất cả đều toàn thân đại chấn, vẻ mặt kinh hãi, tiếp theo, hai người tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt tràn đầy kính nể.
Bọn họ đều là người thông minh, làm sao không đoán ra được việc Kiếm Bạch Lâu đột phá có quan hệ với Tần Tử Lăng!
- Ngươi yên tâm, nếu như Phương Sóc Quận cùng Kim Kiếm Tông có chuyện, Thôi gia cũng sẽ toàn lực ứng phó.
Rất nhanh, vẻ mặt của Thôi Bách Minh cùng Thôi Sơn Hà nghiêm nghị nói.
- Vậy đại ngoại công, biểu huynh, ta không tiện ở lại lâu, ngày khác trở về lại tới thăm.
Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó đứng dậy khom người, nói.
...
Rời khỏi Thanh Hà Quận, Tần Tử Lăng dọc theo quan đạo xuyên qua một ít quận huyện, châu thành, rất nhanh đã tiến vào Hoàng Lăng Châu kế bên Tây Vân Châu.
Hoành Lăng Châu cùng Tây Vân Châu cũng không khác nhau lắm, đều là trung châu.
Nhưng tình huống phía bên Hoành Lăng Châu còn bết bát hơn so với Tây Vân Châu, một đường đi qua, khắp nơi tàn tạ, ruộng tốt hoang phế, nhất phái rối loạn, phỉ tặc nổi lên bốn phía.
Tần Tử Lăng cưỡi Vân Báo Mã, từ bên ngoài nhìn vào thì không dễ trêu chọc, một đường đi qua đi lại, không có giặc cướp dám có ý đồ với hắn.
Bất quá, lần này Tần Tử Lăng xuất hành, vốn là muốn ma luyện một phen, cũng muốn kinh lịch giang hồ, cho nên lúc đi trên đường nếu như gặp phải chuyện bất bình, hoặc là nhìn thấy có phỉ tặc tác loạn, Tần Tử Lăng trái lại muốn chủ động tìm giặc cướp.
Sau đó dựa vào mức độ phạm tội của bọn họ, nhẹ thì giáo huấn một trận, nặng thì phế bỏ tu vi hoặc là trực tiếp giết chết.
Bởi vì một đường hành hiệp trượng nghĩa, xen vào việc của người khác, ngược lại làm cho Tần Tử Lăng phát hiện ra mấy cái cứ điểm của ma giáo.
Tần Tử Lăng hiện tại có thủ đoạn cao minh, lại thêm Ám Thiên, còn có tài nguyên bồi dưỡng cương thi, tất nhiên sẽ nghĩ cách lấy đồ từ ma giáo, một khi phát hiện phân đàn của ma giáo, đương nhiên sẽ không buông tha.
Mỗi lần nghe được thông tin về ma giáo, Tần Tử Lăng sẽ không tự mình ra mặt, chỉ nấp ở phía xa, dùng một đạo thần hồn thao túng U Sát Hồ Lô bố trí xuống U Vụ Chướng, sau đó để cho Ám Thiên cùng Tứ Thủ xuất thủ.
Qua mấy lần, Tần Tử Lăng không chỉ tìm được nguồn dinh dưỡng cho Tứ Thủ, hơn nữa Ám Thiên còn cắn nuốt không ít âm hồn, lại được Bất Diệt Tinh Thần Đại Pháp luyện hóa, thực lực cách tông sư càng ngày càng gần.
Một ngày này, một vị nam tử mặt sẹo cưỡi Vân Báo Mã, đứng trên một con đường nhỏ hoang dã, ngóng về hắc vụ sơn lĩnh ở xa xăm.
Hắc vụ lăn lộn, sơn lĩnh trong hắc vụ như ẩn như hiện, phảng phất ẩn nấp ở trong miệng của hung thú dữ tợn, khiến cho người nhìn vào phải sinh ra sợ hãi, không dám tới gần.
- Phân điện U Minh Giáo ở Hoành Lăng Châu a, khẳng định có nhân vật cấp tông sư tọa trấn, cũng khẳng định có trận pháp thủ sơn, đi vào e là cũng thập tử nhất sinh. Nhưng bây giờ có Tứ Thủ ở đây, còn có Viên Đại cùng Viên Nhị cũng đã là Kim Thi, lượng âm sát chi khí được tiêu thụ mỗi ngày cũng không nhỏ, nên sớm chuẩn bị a!
- Hơn nữa nếu muốn bọn nó cấp tốc độ phá, trở thành Kim Thi trung giai, huyết nhục của tông sư tu luyện U Minh Huyền Công tuyệt đối là vật đại bổ. Còn có Ám Thiên muốn đột phá, cũng cần luyện hóa âm hồn phẩm chất cao.
- Xem ra lần đi này rất đáng giá a, không chỉ có lợi cho mình, cũng là vì dân trừ hại a! Ừm, chính là thay trời hành đạo, vì dân trừ hại!
Tay của tên nam tử mặt sẹo thỉnh thoảng sờ lên cằm, trong mắt lóe ra sát ý, sau đó khóe miệng đột nhiên câu dẫn ra vẻ đắc ý.
Tiếp theo, một đoàn sương mù từ bên hông của tên nam tử mặt sẹo tràn ra, bao phủ cả hắn lẫn Vân Báo Mã, tất cả bay lên bầu trời.
Nam tử mặt sẹo này dĩ nhiên chính là Tần Tử Lăng.
Hai ngày trước, cơ duyên xảo hợp, hắn diệt sát một vị sứ giả U Minh chân nguyên trung kỳ, lại dùng thần hồn chi thuật tra ra được vị trí của phân đàn U Minh Giáo, rốt cuộc một đường đu tới đây.
Hiện tại, thần hồn của hắn đã đạt đến phân thần hậu kỳ, hơn nữa lại có một tia âm dương sinh tử, mặc dù đối phương là đại luyện khí sư chân nguyên trung kỳ, cũng không thể ngăn hắn thôi diễn sinh tử luân hồi.
Sương mù trong đêm đen phiêu phiêu lượn quanh ngọn núi trước mặt, sau đó như tấm màn đen buông xuống.
- U Vụ Chướng, không biết là vị đạo huynh nào đại giá quang lâm?
- A, Kim Thi! Các ngươi là người của Thi Ma Tông!
- Minh Huyết Luyện Hồn Phiên! Không đúng, ma đầu này sao lại lợi hại như vậy!
- Ba Kim Thi! Ngươi, ngươi rốt cuộc ai?
-...
Rất nhanh, bên trong ngọn núi bị sương mù bao quanh đã có tiếng kinh hô liên tiếp, tiếp theo là một hồi tiếng chém giết, sau đó rất nhanh, tất cả khôi phục bình tĩnh.