Chương 410 Mọi người đường ai nấy đi, không tốt sao?
Người ngoài kia, chính là đã giết Văn trưởng lão vào bốn năm trước, cũng là người đánh Hầu Nhạc Hồng bị trọng thương, tên gọi là Tần Tử Lăng.
Trương trưởng lão trả lời.
- Ừm, nguyên lai là hắn! Có người nói rằng lúc đó hắn bị thương rất nặng.
Trên người Thanh Tùng mơ hồ có khí lạnh phát ra.
- Đúng thế. Lúc đó hắn có sinh cơ rất lợi hại, nhưng căn cơ bị thụ thương nghiêm trọng, có người nói sau khi trở về Thôi gia, hắn phải nằm trên giường rất nhiều ngày. Về sau coi như dần dần khôi phục lại, nhưng cơ bản bị xem là nửa phế nhân.
Mấy năm này vẫn không có tin tức của hắn, bọn ta còn tưởng rằng hắn sẽ mãi trốn trong Thôi gia cùng Tiêu gia ở Phương Sóc Quận để sống nửa đời còn lại, không nghĩ tới hắn vậy mà dám lưu lạc đến đây, hơn nữa còn chạy tới Thương Khánh Châu.
Trương trưởng lão trả lời.
- Hừ, nhân vật thiên tài giống hắn, há lại tình nguyện ngồi yên chịu chết? Nhất định là phải đi ra ngoài tìm cơ duyên, muốn quật khởi lần nữa.
Một vị trưởng lão khác nói.
- Sinh mất đi hơn nửa, căn cơ bị hao tổn nghiêm trọng, làm gì khôi phục dễ vậy được.
Thanh Tùng cười lạnh một tiếng, sau đó ngữ khí thay đổi, nói:
- Lúc đầu nếu là hắn ngoan ngoãn ở lại Phương Sóc Quận hoặc là Thanh Hà Quận, chúng ta đúng thật sẽ không tiện báo thù cho Văn Truyền Sâm. Nhưng hôm nay lại oan gia ngõ hẹp, gặp hắn ở nơi này, đó cũng là kiếp nạn của hắn.
- Tông chủ nói đúng, đây là kiếp số của hắn, không oán chúng ta được a!
Hai vị Bích Vân Tông trưởng lão hơi hơi khom người, trả lời một câu, sau đó mệnh lệnh cho người đánh xe dừng xe lại.
Tần Tử Lăng thấy xe ngựa từ bên cạnh hắn bay nhanh qua, lại dừng trước hắn ở khoảng cách mấy chục thước, liền ghìm chặt dây cương, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía xe ngựa.
Màn xe được xốc lên.
Hai vị trưởng lão Bích Vân Tông đi ra.
- Tần Tử Lăng, đã lâu không gặp a! Bốn năm trước, lần từ biệt Thanh Hà Quận, không nghĩ tới vậy mà lại gặp lại ở đây.
Trương trưởng lão xuống xe ngựa, thở dài một hơi hành lễ với Tần Tử Lăng, mặt mỉm cười nói, người không biết, còn tưởng rằng là bạn thân không hẹn mà gặp.
Tần Tử Lăng sờ sờ vết đao trên mặt, cũng không bất ngờ lắm khi Trương trưởng lão có thể nhận ra hắn.
Bề ngoài biến hóa chỉ có thể đánh lừa người bình thường, người lợi hại thật sự, căn bản không phải thông qua vẻ bề ngoài mà nhận thức, tất cả đều thông qua khí tức.
Thậm chí có người còn lợi hại hơn, mặc dù người khác đã dịch dung, chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhìn ra được khuôn mặt thật sự.
Giống như Tần Tử Lăng vào bây giờ, thần hồn chi đạo đã đạt đến cảnh giới phân thần hậu kỳ, người khác đã không thể che dấu chân diện trước mặt hắn.
Tần Tử Lăng sở dĩ dịch dung khi xuất hành, chủ nếu không phải vì phòng bị người quen hắn, mà là chủ yếu đánh lừa người không người biết hắn. Chỉ cần bọn họ không có bản lĩnh nhìn ra chân diện của hắn, coi như Tần Tử Lăng gây sự ở đâu, bọn họ cũng chỉ có thể dán bức họa của nam tử mặt sẹo, mà không phải là hình tượng của Tần Tử Lăng, cũng khó có thể truy đuổi được hắn.
- Nguyên lai là Trương trưởng lão của Bích Vân Tông a!
Tần Tử Lăng hơi hơi khom lưng nói, giả vờ không hiểu mà nói:
- Ta và Trương trưởng lão nói đến, hẳn là cũng không có giao tình gì nhỉ, ngươi tự mình xuống xe nghênh đón ta như thế, có phải là có hiểu lầm gì không?
- Không phải bọn ta hiểu lầm, là ngươi tự mình nghĩ nhiều thôi! Ta giới thiệu một chút, vị này chính là Vương trưởng lão, vị này chính là Tiền hộ pháp. Ngươi cảm thấy, hôm nay ngươi có thể chống đỡ được mấy chiêu của ba người bọn ta?
Trương trưởng lão như cười mà không cười, nói.
- Trương trưởng lão, trước đây giấy trắng mực đen đã viết, hôm nay các ngươi muốn công khai vi phạm quy ước?
Tần Tử Lăng hỏi.
- Như ngươi nói, đó là giấy trắng mực đen, nhưng vậy thì sao?
Trương trưởng lão nói.
- Cần gì phải làm đến nước này, mọi người đường ai nấy đi, không tốt sao?
Tần Tử Lăng nghe vậy rất bất đắc dĩ nhún nhún vai nói.
- Ngươi vẫn có can đảm như trước đây, điểm này ta vẫn rất là bội phục ngươi. Bất quá can đảm lại không thể bảo vệ tính mạng!
Trương trưởng lão thấy thế, trên mặt mang một vẻ trào phúng nói.
- Trương trưởng lão, lẽ nào chưa nghe qua câu người tài cao can đảm lớn sao?
Vẻ mặt Tần Tử Lăng bình tĩnh mà phản hỏi.
- Ha ha!
Trương trưởng lão nghe vậy dường như bị chọc lét, cất tiếng cười to lên, một hồi lâu mới dừng lại, nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã khôi phục tu vi? Coi như ngươi khôi phục tu vi thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng hôm nay còn có thể chạy khỏi lưới trời hay sao?
- Tại sao ta phải chạy trốn? Muốn chạy trốn chắc phải là các ngươi a! Đương nhiên lấy thân phận của Thanh Tùng tông chủ, dù là bị trọng thương, ta nghĩ chắc cũng không thể chạy trốn trước mặt hậu bối a!
Tần Tử Lăng nghe vậy, gương mặt mang một vẻ trào phúng nói.
Đám ba người Trương trưởng lão nghe vậy, đều chợt đổi sắc mặt.
Bên trong buồng xe, Thanh Tùng cũng hơi hơi đổi sắc mặt, sau đó cũng không động cái gì, một ngọn gió trống rỗng mà lên, như một cái tay vô hình đang vén lên màn xe.
- Xem ra chúng ta đã xem thường ngươi!
Thanh Tùng ngồi ở trong xe, nhìn xuyên qua màn xe, nhìn về phía Tần Tử Lăng, nhàn nhạt nói.
- Lúc đầu, Thanh Tùng ngươi tốt xấu gì cũng coi như là tông chủ của danh môn chính phái, cho dù có vài chuyện xấu xa, chung quy cũng không giống với đám ma đạo vô nhân tính kia. Vô duyên vô cớ, ta cũng không muốn giết các ngươi.
Tần Tử Lăng nói.
- Lớn mật!
- Làm càn!
Ba người Trương trưởng lão nghe vậy, thần sắc đều trở nên dữ tợn, nhao nhao lớn tiếng quát chói tai, hàn mang trong người đã lóe lên, pháp bảo bay lơ lửng ở trước người, vị Tiền hộ pháp kia cũng xiết đao mà ra, chỉ về Tần Tử Lăng ở phía xa, đao mang phun ra nuốt vào.
Chỉ có Thanh Tùng vẫn ngồi bên trong buồng xe, không có động tĩnh gì, chỉ là sắc mặt có chút âm trầm, trên thân tản ra sát khí nồng nặc.
- Người to gan là các ngươi a!
Tần Tử Lăng cười lạnh một tiếng...
Lời của Tần Tử Lăng còn chưa dứt, bầu trời vốn đang treo trên sơn cốc, thì đột nhiên lại đen xuống.
Mặt trời trên sơ0n cốc biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là tinh hà mênh mông.
Từng đạo tinh hỏa thiêu đốt lưu tinh phá toái hư không, vọt xuống đại địa.
Quần tinh rơi rụng, tận thế.
Dị tượng này chợt phát động, rất chân thực.
Người kéo xe cùng Vân Báo Mã lập tức quỳ xuống đất, lạnh run cả người.
Ba người Trương trưởng lão ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thậm chí ngay cả Thanh Tùng cũng chịu một chút ảnh hưởng.
- Không tốt!
Thanh Tùng chung quy cũng là tông sư, chỉ là trong nháy mắt đã có thể thoát khỏi dị tượng.
Hắc ám trước mắt, quần tinh rơi xuống, lập tức biến mất không thấy gì nữa, đập vào mắt vẫn là thùng xe, xốc lên màn xe, chỉ còn lại một con Vân Báo Mã lẻ loi đứng cách chỗ Thanh Tùng mấy chục thước, bên trên đã không thấy Tần Tử Lăng.
- Không tốt!
Trong lòng Thanh Tùng sinh ra báo động, phi kiếm vừa muốn phóng xuất.
Thình thịch!
Một tiếng vang thật lớn.
Toàn bộ thùng xe trong nháy mắt đã nổ ra.
Tiếp theo Thanh Tùng liền nhìn thấy bốn đạo kim quang to lớn lóng lánh đang oanh kích về phía hắn, kim quang gào thét trong không khí, tốc độ ma sát khủng khiếp, khiến cho kim quang đang không ngừng bốc lên hỏa diễm.
Nhưng đối mặt với kim quang đang đến, không phải là cảm giác nóng bức, mà là vô cùng âm lãnh.
Không chỉ có như vậy, Thanh Tùng còn cảm giác bầu trời còn có một cỗ khí tức âm lãnh khủng bố đang xuyên thấu qua đại não của hắn.
- Kim Thi! Tha mạng!
Sắc mặt Thanh Tùng trắng bệch, trong con ngươi đều là khủng hoảng, làm gì còn phong phạm của tông sư.