← Quay lại trang sách

Chương 411 Người tài cao can đảm lớn

Trọng thương của Thanh Tùng chưa lành, một thân tu vi nhiều lắm cũng chỉ còn một nửa, làm sao có thể thoát khỏi vây công của ba con Kim Thi?

- Đã muộn!

Một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên ở trong thiên địa.

Tiếp theo là bốn đạo kim quyền chợt phát lực lên cương tráo của Thanh Tùng.

Cương tráo bị lõm xuống một lỗ, vết nứt bên trên giống như mạng nhện đang không ngừng lan ra.

Ngay vào lúc này, móng vuốt sắc bén rơi xuống từ trên đỉnh đầu.

Rốt cục, cương tráo như khí cầu bị đâm thủng, lập tức nổ ra.

Xoẹt xẹt!

Móng vuốt sắc bén trực tiếp đâm vào sọ của Thanh Tùng.

Thanh Tùng mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn chính tên nam tử mặt sẹo đang dần hiện ra trước mặt.

- Đã nói, mọi người đường ai nấy đi, ngươi lại không cần. Hiện tại kết quả như vậy, là thứ ngươi muốn thấy sao? Nói thật thì, lần ở Cửu Cao Quận, nếu không phải là ta xuất thủ, ngươi cũng đã chết một lần! Ngươi đây là lấy oán trả ơn a!

Tần Tử Lăng nhìn Thanh Tùng nhàn nhạt nói.

- Là ngươi, Bồ Cảnh Nhan là do ngươi giết!

Thanh Tùng trước khi chết rốt cục tỉnh ngộ lại, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, giống như đang nhìn ác ma đang trồi dậy từ dưới thâm uyên địa ngục.

- Khụ khụ, ta ngược lại quên nói chuyện này!

Da mặt của Tần Tử Lăng từ từ kéo ra, nói.

- Ngươi!

Thanh Tùng nhìn Tần Tử Lăng, chậm rãi giơ tay chỉ về phía hắn, nhưng chỉ vừa giơ lên một nửa thì đã tuyệt khí mà chết.

Hồn phách từ trên thân hắn tràn ra, bị Tần Tử Lăng dùng một chưởng đập tan, theo gió mà đi.

Chung quy cũng không phải là ác ma nhân đạo, Tần Tử Lăng đương nhiên chỉ đánh tan hồn phách của hắn.

- Trương trưởng lão, Vương trưởng lão, hiện tại biết cái gì gọi là người tài cao can đảm lớn chưa?

Sau khi Tần Tử Lăng đập tan hồn phách của Thanh Tùng, lại nhìn hai vị trưởng lão Bích Vân Tông, nhàn nhạt hỏi.

Về phần vị Tiền hộ pháp kia, tu vi quá thấp, bị Bất Diệt Tinh Hà của Tần Tử Lăng trấn áp một trận, đến giờ vẫn chưa tỉnh táo lại, cuối cùng bị Tần Tử Lăng dùng kình đao chém chết.

Hai vị trưởng lão Bích Vân Tông có tu vi lợi hại hơn rất nhiều, chỉ là khi bọn họ tỉnh táo lại, đã có hai đạo đại thủ kình lực rơi vào trên cổ bọn họ, bỗng nhiên như bị kìm sắt ghìm chặt, khiến cho bọn hắn không dám hành động nửa điểm

- Tha mạng! Tha mạng a!

Trương trưởng lão cùng Vương trưởng lão thấy ngay cả tông chủ cũng bị giết trong nháy mắt, liền cảm thấy sợ đến vỡ mật, liên tục cầu xin tha thứ.

Đến giờ phút này, Trương trưởng lão mới hoàn toàn hiểu, lần trước đánh một trận ở Thanh Hà Quận, Tần Tử Lăng căn bản là đang diễn trò, trong lòng cảm thấy rất hối hận.

- Ta cũng muốn tha cho các ngươi a! Nhưng các ngươi buộc ta phải xuất thủ, đây là tự làm tự chịu. Nhưng các ngươi yên tâm, ta không phải là người trong ma đạo, vẫn sẽ chôn cất thân thể của các ngươi đàng hoàng!

Khung cảnh của nơi này cũng không tệ, bốn người các ngươi chôn chung một chỗ ở đây cũng coi như có bạn.

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói một câu, sau đó kình lực từ hai tay bỗng nhiên bắn ra.

Hai vị trưởng lão Bích Vân Tông nghiêng đầu một cái, đi đời nhà ma.

Hồn phách vừa mới bay ra ngoài, cũng bị một chưởng đập tan.

Nhìn hồn phách như khói bay ra, Tần Tử Lăng một bên lắc đầu, một bên rất nhanh đã lấy xuống nhẫn trữ vật đang đeo trên đầu ngón tay của bọn họ, sau đó mở hai sợi dây cương ra, mặc cho hai con Vân Báo Mã khẽ run bốn vó mà rời đi.

Lại sau đó, Tần Tử Lăng vung tay lên, thu lấy toàn bộ thi thể cùng xe ngựa vào trong Dưỡng Thi Hoàn.

- Kéo!

Tiếng quát khẽ cùng tiếng vó ngựa vọng lại ở trong sơn cốc.

Rất nhanh, sơn cốc an tĩnh, tất cả khôi phục dáng vẻ lúc đầy, phảng phất chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Sau một canh giờ.

Một chỗ sâu trong núi rừng, bên cạnh một dòng suối nhỏ trong sơn cốc, Tần Tử Lăng ngồi tựa đầu bên dưới một gốc cây cổ tùng, trong tay cầm một khối có hình dạng giống như trứng bồ câu, tinh thạch màu xanh biếc bị ánh mặt trời chiếu vào, liên tục tỏa ra lục quang nhu hòa.

Trước đây không lâu, hắn tìm một chỗ thích hợp trong núi sâu, chôn cất bốn người Thanh Tùng, sau đó một chạy một đường cưỡi Vân Báo Mã tìm được khung cảnh thơ mộng thế, bắt đầu kiểm kê thu hoạch lần này.

Bọn người Hận Thiên lão ma là người trong ma giáo, bọn hắn có rất nhiều đồ vật, nhưng tài nguyên cơ bản chỉ có thể dùng cho Ám Thiên cùng đám Tứ Thủ.

Không thích hợp để Tần Tử Lăng mang ra bồi dưỡng cho thủ hạ.

Nhưng đám Thanh Tùng lại không giống vậy.

Bích Vân Tông, một trong hai tông môn luyện khí lớn nhất của Tây Vân Châu, mấy trăm năm đứng sừng sững, nội tình thâm hậu, danh môn chính phái.

Thân là tông chủ và trưởng lão, thứ mà bọn hắn mang trên người, đương nhiên sẽ thích hợp cho Tần Tử Lăng sử dụng.

- Thật không nghĩ tới, lần này ra ngoài, Thanh Tùng lão nhi vậy mà mang theo nhiều đồ tốt như vậy. Không chỉ có loại dược vật đề cao tu vi, đan dược chữa thương, thậm chí ngay cả Pháp Tinh Thạch hệ mộc cũng mang theo hai mươi khối.

Tần Tử Lăng chậm rãi quay tròn Tổ Mẫu Lục, cảm thụ được lục sắc quang mang cùng năng lượng mơ hồ mà nó đang phát ra, nhếch miệng một cái mỉm cười vui vẻ.

Người đạt tới cảnh giới chân lực, chân nguyên không quản là công kích hay là phòng thủ, tất cả đều rất khó có thể câu dẫn thiên địa chi lực, so với võ giả cũng không khác lắm.

Chỉ khi tu luyện đến pháp nguyên cảnh, trong đan điền xây được pháp đàn, chân nguyên thông qua pháp đàn để chuyển hóa, mới có thể tu luyện ra pháp lực.

Cho nên, luyện khí tông sư muốn tu luyện ra pháp lực, không phải chỉ cần thôn nạp thiên địa linh khí là có thể tu luyện ra pháp lực, mà còn phức tạp hơn rất nhiều.

Tu luyện pháp lực khó hơn rất nhiều so với tu luyện chân nguyên.

Chính là bởi vì dạng này, luyện khí tông sư mới không nỡ tiêu hao pháp lực để hỗ trợ luyện chế Hóa Nguyên Đan.

Mà Pháp Tinh Thạch, danh như ý, bên trong ẩn chứa pháp lực đã được chuyển hóa sẵn.

Như vậy, luyện khí tông sư có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian tu hành.

Có thể tưởng tượng được, Pháp Tinh Thạch đối với luyện khí tông sư mà nói, là tài nguyên tu hành vô cùng trân quý.

Mà Pháp Tinh Thạch cũng được xem như là tiền tệ giữa các luyện khí tông sư.

Tục truyền, hình thành của Pháp Tinh Thạch có vài kiểu.

Thời đại viễn cổ, lúc các đại năng lợi hại đại chiến, thi triển thần thông pháp lực, đánh cho long trời lở đất, một ít pháp lực rót vào đại địa khoáng mạch, dần dần hình thành Pháp Tinh Thạch.

Một kiểu khác là vào thời đại viễn cổ, các tộc đại năng sau khi chết, huyết nhục bên trong thi cốt ẩn chứa đại lượng pháp lực, nơi an táng có đại lượng pháp lực dần dần trào ra, dung nhập vào địa mạch khoáng thạch, tạo thành Pháp Tinh Thạch khoáng mạch.

Còn có một kiểu nữa là trong thiên nhiên rộng lớn có vài chỗ đặc thù, tự nhiên hình thành khoáng mạch.

Còn có rất nhiều kiểu tục truyền, chỉ là kiến thức của Kiếm Bạch Lâu cũng rất có hạn, lúc đó chỉ nói cho Tần Tử Lăng được nhiêu đó.

- Bích Vân Tông đúng là Bích Vân Tông a, ngay cả Pháp Tinh Thạch cũng có, không giống như lão sư, một khối Pháp Tinh Thạch cũng không lấy ra được.

Tần Tử Lăng giống như một tên tham tiền, không ngừng giơ Pháp Tinh Thạch lên xem mà nói.

Tần Tử Lăng lại không biết, nội tình Bích Vân Tông cũng giống như Kim Kiếm Tông, còn hai mươi khối Pháp Tinh Thạch này vốn là do Thanh Tùng luôn luôn cất kỹ không nỡ dùng, chuẩn bị chờ đến khi đột phá tiểu tông sư mới dùng, thế nhưng một trận chiến ở Cửu Cao Quận, không chỉ không có được "Vạn Sinh Huyết Đàm", hơn nữa còn ảnh hưởng đến căn cơ của pháp đàn.

Từ sau khi trở về từ Cửu Cao Quận, Thanh Tùng luôn nghĩ đến biện pháp chữa thương, nỗ lực chữa trị căn cơ của pháp đàn, đáng tiếc đều là phí công, quá bất đắc dĩ, lúc này mới mang hết toàn bộ tài sản, chuẩn bị một chuyến rời khỏi Bích Vân Tông, đến Thiên Mộc Tông, cầu khẩn một viên Tứ Tượng Bổ Nguyên Đan.

Kết quả, người còn chưa tới Thiên Mộc Tông, nhưng bởi vì giữa đường muốn giết Tần Tử Lăng để báo thù, cuối cùng rơi vào tràng cảnh bị giết ngược, bao nhiêu tài vật đều rót vào trong tay Tần Tử Lăng.