Chương 414 Tần gia
Tần gia Võ Châu?
Tần Tử Lăng nao nao, nhìn tiếp Chúc Tuệ Cần với ánh mắt có chút hoài nghi.
Nếu như nói, trước đây hắn xưng hô với Chúc Tuệ Cần một tiếng tỷ, chủ yếu là bởi vì nàng có quan hệ với Tiêu Thiến, yêu ai yêu cả đường đi.
Lần này cố ý tới bái phỏng nàng, cũng là bởi vì trước khi đi, Tiêu Thiến căn dặn.
Nhưng khi Chúc Tuệ Cần rời khỏi Phương Sóc Quận, vẫn còn cố ý sai người hỏi thăm Thanh Long Huyền Mộc Công cho Tiêu Thiến, có thể thấy được Chúc Tuệ Cần cũng rất thật lòng với Tiêu Thiến.
Phần ân tình đáng quý này, khiến cho Tần Tử Lăng cũng dần dần thay đổi suy nghĩ của hắn về Chúc Tuệ Cần.
- Không sai, Tần gia Võ Châu, nói đến thì cùng họ với ngươi. Ngươi có thể là họ hàng xa của Tần gia, dựa vào thiên phú ngươi biển hiện ở Thanh Hà Quận, không những có thể có được Thanh Long Huyền Mộc Công, thương thế của ngươi cũng sẽ không có vấn đề gì.
Chúc Tuệ Cần lấy giọng nói đùa, nói.
- Khoan hãy nói, việc này chỉ có tia khả năng. Phương Sóc Quận là biên thuỳ quận của tiền triều, đã từng tụ tập qua các kiểu quân đội. Bây giờ An Hà Thôn chỉ là một cái tạp thôn, rất nhiều người đều là hậu duệ của tướng sĩ.
- Ta mơ hồ còn nhớ rõ, khi ta còn bé, tổ phụ từng nói với ta, cao tổ của bọn ta là theo chân đại quân Võ Châu mà đi tới Phương Sóc Quận, hơn nữa tổ thượng còn từng làm đại quan.
- Về phần thật giả, đến tột cùng là xuất từ nơi nào của Võ Châu, bây giờ đã không còn cách tra ra. Bởi vì lúc tổ phụ còn sống, trong nhà từng có chuyện, gia phổ đều đốt rụi, về sau tổ phụ qua đời, cha ta lại bệnh nặng mà buông tay, chưa kịp biên lại gia phổ.
- Hơn nữa lúc cao tổ đến Phương Sóc Quận, về sau an cư ở An Hà Thôn, đến đời của ta, đã là bốn đời, muốn tra cứu cũng không biết đi đâu tra cứu.
Nói đến đây, Tần Tử Lăng lắc đầu.
Chúc Tuệ Cần cũng lắc đầu theo, sau đó nâng chén cụng với Tần Tử Lăng một cái, nhấp một ngụm rượu, mời Tần Tử Lăng ăn vài món, lại nói:
- Đúng rồi, trước đó vài ngày, ta ở một phòng đấu giá mua được một viên Bách Luyện Chính Nguyên Đan từ Thiên Mộc Tông. Có người nói rằng đan dược này có thể chữa được trọng thương cho đại võ sư luyện cốt.
- Khẳng định sẽ có vài phần nói khoác, hơn nữa cũng chỉ là chữa thương đối với đại võ sư luyện cốt thông thường. Loại tông sư mầm như ngươi, một khi căn cơ bị hao tổn, yêu cầu đan dược, khẳng định phải cao hơn nhiều.
- Bất quá, bất kể như thế nào, đan dược này cũng sẽ chữa được một ít thương thế của ngươi. Lúc đầu ta chuẩn bị sai người mang đan dược này đến Phương Sóc Quận, ngược lại thì tốt, ngươi đã đến đây, ta cũng đỡ nhọc lòng.
Nói xong, Chúc Tuệ Cần lấy ra một cái bình thuốc, đưa cho Tần Tử Lăng.
- Chúc tỷ, cái này...
Tần Tử Lăng thấy Chúc Tuệ Cần vẫn nhớ rõ thương thế của hắn, cái này đúng thật là cảm động.
- Mặc dù ta và Tiêu Thiến quen nhau không lâu, nhưng mới quen đã thân, nhìn kỹ thì cũng xem như là bình sinh tri kỷ. Lần trước đến Cửu Cao Quận, nàng may mắn tránh được một kiếp, nhưng thế đạo này, ai biết lúc nào sẽ gặp thêm một kiếp nạn nữa, đúng là vẫn cần một người có thực lực cường đại làm hậu thuẫn. Nếu ngươi khôi phục thêm một phần thực lực, tương lai cũng có thể sẻ chia một ít.
Chúc Tuệ Cần nói.
Nói bóng gió, nàng làm như vậy, chủ yếu là vì Tiêu Thiến.
- Chúc tỷ, chẳng lẽ ở bên này, ngươi gặp phải chuyện gì?
Chỉ là Tần Tử Lăng không nghe ra được ý của Chúc Tuệ Cần, lại nghe ra được một mặt khác của lời nói, không khỏi thần sắc nghiêm túc hỏi.
Thấy Tần Tử Lăng có thần sắc nghiêm túc, gương mặt Chúc Tuệ Cần lộ ra một tia do dự.
Ngay vào lúc này, có quản gia tiến đến.
- Có chuyện gì?
Chúc Tuệ Cần hỏi.
- Hồi Chúc đại nhân, phán quan phủ, Mạc tổng quản tới.
Quản gia trả lời.
Chúc Tuệ Cần nghe vậy, hơi biến sắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nói:
- Được, ta biết rồi, ta sẽ đi gặp hắn.
- Vâng!
Quản gia hơi hơi khom người, sau đó lui xuống.
- Ngươi ở đây uống một mình đi, ta đi một chút sẽ trở lại.
Chúc Tuệ Cần nói.
- Được rồi. Chúc tỷ cứ an tâm mà xử lý chính sự.
Tần Tử Lăng gật đầu nói.
Chúc Tuệ Cần cười áy náy với Tần Tử Lăng một cái, sau đó đứng dậy rời đi.
Phòng chính, một vị lão giả gầy đét mặc lam y đang ngồi đó.
Mặc dù cả người của lão giả gầy khô, nhưng lúc hắn ngồi trên ghế lại có cảm giác như một ngọn núi to lớn đang đứng sừng sững ở đó...
- Nguyên lai là Mạc tổng quản, không kịp tiếp đón từ xa.
Chúc Tuệ Cần tiến lên khom người nói.
- Chúc đại nhân nói quá lời, ta cũng chỉ là một hạ nhân chạy việc cho Phán Quan đại nhân, làm gì xứng để đại nhân nghênh đón!
Mạc tổng quản chắp tay khiêm tốn về phía Chúc Tuệ Cần, nhưng cả người lại không đứng lên.
- Không biết lần này Mạc tổng quản đến đây có việc gì không?
Chúc Tuệ Cần thấy thế cũng không để bụng, ngồi xuống ở ghế chủ vị, hỏi.
- Đại nhân phân phó ta tới hỏi Chúc đại nhân một câu, rốt cuộc chuyện kia phải suy tính như thế nào?
Mạc tổng quản nói.
- Ta nghĩ, lúc đó ta cũng đã rói rất rõ cho đại nhân, cũng không có suy nghĩ gì nữa. Nếu như đại nhân bằng lòng nhớ tình xưa, ta vô cùng cảm kích, nếu như không niệm tình xưa, ta cũng cam chịu số phận.
Chúc Tuệ Cần trả lời.
Mạc tổng quản nghe vậy, kéo ra da mặt đang nhăn, sau đó đứng dậy nói:
- Đã như vậy, Phán Quan đại nhân chuyện lại một câu này cho ngươi, từ ngày mai, ngươi không còn là giám sát sứ của phán quan phủ. Tòa phủ đệ này, ngày mai ngươi hãy dọn đi cho giám sát sứ mới dọn vào.
- Ta hiểu rồi. Đã như vậy, Mạc tổng quản đi thong thả, ta không tiễn.
Vẻ mặt Chúc Tuệ Cần bình tĩnh nói, nhưng bên trong lời nói lại lỗ rõ ý đuổi khách.
- Chúc đại nhân tự giải quyết cho tốt!
Mạc tổng quản cười lạnh một tiếng, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn theo Mạc tổng quản phẩy tay áo bỏ đi, sắc mặt Chúc Tuệ Cần dần dần lạnh xuống.
- Đại nhân?
Quản gia tuổi già tiến lên, nhẹ nói.
- Ngươi cầm lấy số tiền này, phân phó cho những người khác. Số tiền còn lại, ngươi tự mình mua một tòa nhà, an hưởng tuổi già.
Chúc Tuệ Cần nói, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một túi tiền nhỏ.
- Đại nhân!
Viền mắt của quản hơi hơi đỏ lên.
- Đi thôi, chuyện của ta, các ngươi không nhúng tay được.
Chúc Tuệ Cần phất phất tay, nhưng sau đó xoay người đi về phía sau viện.
- Nhanh như vậy mà Chúc tỷ đã giải quyết xong rồi?
Tần Tử Lăng thấy Chúc Tuệ Cần đi một chút rồi vòng về, không khỏi có chút ngoài ý muốn nói.
- Vốn là chuyện đã quyết, cũng không có gì để nói.
Chúc Tuệ Cần cười cười, sau đó cởi ra nhẫn trữ vật từ trên tay, đưa cho Tần Tử Lăng nói:
- Ngươi giúp ta chuyển cái này cho Tiêu Thiến, nếu như sang năm tới mà ta vẫn chưa đi tìm nàng, đồ vật bên trong nhẫn cùng nhẫn trữ vật này đều giao cho nàng ấy.
Tần Tử Lăng nhìn Chúc Tuệ Cần đưa tới nhẫn trữ vật, sắc mặt rốt cục đại biến.
- Đến tột cùng là chuyện gì?
Tần Tử Lăng trầm giọng hỏi.
- Nói cho ngươi thì có thể làm gì? Chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Chúc Tuệ Cần nói.
- Nếu ngươi cùng Tiêu Thiến là tỷ muội tình thâm, ngươi có chuyện, ta khẳng định vẫn phải biết, bằng không đến lúc Tiêu Thiến hỏi, ta làm sao trả lời?
Tần Tử Lăng nói.
- Được rồi!
Chúc Tuệ Cần yếu ớt thở dài một hơi nói:
- Việc này nói rất dài dòng. Ta xuất thân từ Chúc gia ở thủ đô, cha ta từng ở trong triều đảm nhiệm chức tả bình đình úy, tại thủ đô cũng coi như là có quyền thế.