← Quay lại trang sách

Chương 413 Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?

Đứng lại, nơi này là phán quan phủ, ngươi tới đây cần làm chuyện gì?

Thủ vệ tiến lên ngăn cản Tần Tử Lăng.

- Ta là bằng hữu của giám sát sứ Chúc Tuệ Cần đại nhân, lần này đến đây để phỏng bái nàng, mong các vị thông báo cho nàng một tiếng.

Tần Tử Lăng khom người nói, trên thân hơi hơi tản mát ra khí tức của đại võ sư luyện cốt.

- Nguyên lai là bằng hữu của Chúc đại nhân, vào mấy ngày nay, ta nghe nói Chúc đại nhân bị bệnh nhẹ, ở trong phủ tĩnh dưỡng, cũng không tiện đến đây.

Vị thủ vệ kia nghe nói Tần Tử Lăng là bằng hữu của Chúc Tuệ Cần, lại hiện ra một tia khí tức cường đại, không dám thờ ơ, vội vã khom người trả lời.

- Bị bệnh nhẹ?

Tần Tử Lăng nghe vậy, chân mày hơi nhíu một cái, Chúc Tuệ Cần vốn là đứng đầu của bát đại giám sát sứ của Tây Vân Châu, cũng là đệ tam cao thủ phán quan phủ.

Mùa xuân đầu năm, lúc Chúc Tuệ Cần tới cáo biệt, khí tức chân nguyên trên thân nàng đã ngang với Bồ Cảnh Nhan.

Cường giả như vậy, đã thuộc dạng nóng lạnh bất xâm, lý nào lại bị bệnh nhẹ?

Nhưng đối phương chỉ là thủ vệ, Tần Tử Lăng đương nhiên sẽ không cố hỏi thêm, nhíu mày một cái, lại lập tức giãn ra, khách khí hỏi phủ đệ của Chúc Tuệ Cần, sau đó lại xoay người rời khỏi phán quan phủ.

Phủ đệ của Chúc Tuệ Cần cũng ở mặt nam của châu thành.

Phủ đệ cũng xem như có sang trọng, đại môn được điêu khắc hai ba con kỳ lân đỏ thẫm, đây đích thị là nhà giàu a.

Nhưng đại môn của phủ đệ lại bị đóng kín, ngay cả một người giữ cửa cũng không có.

Tần Tử Lăng tiến lên cầm lấy vòng đồng trên cửa, nhẹ nhàng gõ mấy cái, lúc sau mới có một vị quản gia tuổi đã cao ra mở cửa.

- Ngươi tìm ai?

Quản gia hỏi.

- Ta tìm Chúc đại nhân, ngươi nói với nàng, có cố nhân Tần Phong từ Tây Vân Châu tới chơi.

Tần Tử Lăng nói.

Ban đầu hắn muốn báo là đến từ Phương Sóc Quận, nhưng tình huống của Chúc Tuệ Cần có điểm không đúng, một khi báo là đến từ Phương Sóc Quận, vạn nhất có chuyện gì, rất dễ sẽ hại Tiêu Thiến.

Phạm vi của Tây Vân Châu rất lớn, hơn nữa Chúc Tuệ Cần còn từng nhậm chức ở phán quan phủ Tây Vân Châu, có cố nhân tới chơi cũng là chuyện rất bình thường, như vậy nếu thật sự có chuyện gì, người khác cũng sẽ không nghĩ tới địa phương nhỏ như Phương Sóc Quận.

- Nguyên lai là bằng hữu của Chúc đại nhân Tây Vân Châu, mời ngài vào, tiểu nhân sẽ sai người bẩm báo cho Chúc đại nhân.

Quản gia nghe vậy vội vã dẫn Tần Tử Lăng vào cửa lớn, lại kêu một tên người hầu đi bẩm báo Chúc Tuệ Cần.

Bố cục phòng chính của Chúc phủ nhìn tới rất phong cách, trong sảnh trưng bày đều là đàn mộc, bốn vách tường treo danh họa, ngược lại cũng coi như là phù hợp với thân phận giám sát sứ.

Chỉ là theo Tần Tử Lăng nghĩ, đây không phù hợp với tính cách cùng khí chất của Chúc Tuệ Cần.

Rất nhanh Tần Tử Lăng đã nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, tiếp theo là nhìn thấy Chúc Tuệ Cần đi đến.

- Tần Phong gặp qua Chúc đại nhân.

Tần Tử Lăng thấy Chúc Tuệ Cần bình yên vô sự, ngầm thở dài một hơi, vội vã khom người hành lễ nói.

Chúc Tuệ Cần nhìn người trước mặt đang dịch dung, cái tên lại hao hao với Tần Tử Lăng,, lập tức cười nói:

- Nguyên lai là Tần Phong a, ngươi tới Thanh Quân Châu sao lại không báo trước cho ta một tiếng, ta sẽ an bài một phòng cho người.

- Ta cũng vừa mới vừa đến Thanh Quân Châu, nhớ tới Chúc đại nhân nói nếu đến đây sẽ chiếu cố cho ta, vậy nên ta liền cố ý tới bái phỏng.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Ngươi đúng là có tâm, chúng ta đến phòng khách rồi nói tiếp a, thuận đường ta lệnh người chuẩn bị chút rượu nhạt, đón gió tẩy trần cho ngươi.

Chúc Tuệ Cần nói.

- Chúc đại nhân khách khí.

Tần Tử Lăng hơi hơi khom người nói.

Chúc Tuệ Cần cười cười, kêu quản gia phân phó vài câu, sau đó tự mình dẫn Tần Tử Lăng đi tới hậu viện, cũng là chỗ tĩnh tu của nàng.

Bố cục của hậu viện rất đẹp và tĩnh mịch, thủy thạch là sàn, gò khe nho nhỏ, rất có tình thơ ý hoạ, cho người khác một loại cảm giác thế ngoại đào nguyên.

Bên trong hoa viên có một tòa đình đài, Chúc Tuệ Cần dẫn Tần Tử Lăng đi đến đình đài, đợi người hầu mang tới đồ ăn cùng rượu nhạt, liền vẫy tay cho bọn họ lui ra.

- Gặp qua Chúc tỷ!

Tần Tử Lăng đứng dậy hành lễ một lần nữa.

- Quan hệ giữa ta và ngươi cũng không cần hành lễ nhiều như vậy.

Chúc Tuệ Cần cười lúc lắc tay, sau đó hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Tử Lăng một phen, nói:

- Thuật dịch dung của ngươi ngược lại rất tinh diệu, nếu không phải khí tức không thoát khỏi cảm giác của ta, thì đúng thật là không nhận ra.

- Hành tẩu giang hồ, cẩn thận một chút, bao giờ cũng là chuyện tốt, miễn cho ở bên ngoài xảy ra chuyện, dẫn họa đến Phương Sóc Quận.

Tần Tử Lăng nói.

- Trước đây, trận tỷ đấu ở Thanh Hà Quận, nếu ngươi có phong thái cẩn thận như bây giờ, cũng không đến mức...

Chúc Tuệ Cần nói đến một nửa thì đột nhiên ý thức được điểm không đúng, kịp thời nói sang chuyện khác nói:

- Tiêu Thiến dạo này thế nào rồi?

- Đa tạ Chúc tỷ quan tâm, nàng vẫn rất tốt. Chỉ là nàng bình sinh không có bằng hữu tri tâm gì, lần này ngươi đi, nàng khó có thể không nhung nhớ.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Ta cũng có khác gì đâu? Tính cách Tiêu Thiến rất giống với ta, một chuyến đến Cửu Cao Quận, hai người chúng ta cùng xe, mới quen đã thân. Chỉ là thế sự khó liệu, người tính không băng trời tính a!

Chúc Tuệ Cần yếu ớt thở dài một hơi, hai đầu lông mày lộ ra một tia ưu sầu.

- Ta nghe nói Chúc tỷ vào mấy ngày nay cũng không đến phán quan phủ, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Cũng không có gì.

Chúc Tuệ Cần lúc lắc tay, cũng không muốn nói nhiều chuyện của mình, sau đó nói:

- Ngược lại là ngươi, không ở Phương Sóc Quận chăm sóc Tiêu Thiến, lại chạy tới Thanh Quân Châu làm cái gì? Chẳng lẽ là đặc biệt đến thăm tỷ tỷ như ta a?

- Chuyến đi này, chủ yếu là là khai mở nhãn giới, nhìn xem thế giới bên ngoài a.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Tiêu Thiến tuổi còn trẻ đã là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, là có tông sư mầm, quả thực cần phải sớm chuẩn bị công pháp luyện cốt của Thanh Long Huyền Mộc Công. Còn có ngươi kỳ thực cũng là tông sư mầm, chỉ là một trận đánh ở Thanh Hà Quận, thụ thương quá nghiêm trọng, sợ rằng rất khó khôi phục, ra ngoài tìm kiếm cơ duyên kì thực cũng là chuyện tốt.

- Dù sao Tây Vân Châu cũng chỉ là trung đẳng thiên hạ châu, cơ duyên hữu hạn, cơ duyên bên ngoài vẫn sẽ nhiều hơn, nói không chừng có thể tìm thấy một tia sinh cơ, hoàn toàn khôi phục lại thực lực.

Chúc Tuệ Cần như có suy nghĩ mà nói.

- Trách không được Tiêu Thiến lúc thường ngày đều nói Chúc tỷ tài trí hơn người, ta tự than thở không bằng.

Tần Tử Lăng thấy Chúc Tuệ Cần ngoài việc không đoán ra hắn giả vờ bị thương, những chuyện khác đều đoán ra tám chín phần, ngược lại có chút bội phục, không để mất thời cơ nịnh bợ một cái.

Chỉ là đối với việc nàng vẫn nghĩ hắn bị trọng thương, hắn không có ý giải thích.

Ngược lại bỏ qua chuyện này, dù sao lần này hắn đi ra ngoài là cũng có ý tìm kiếm cơ duyên.

- Tuổi còn trẻ đã có thể đánh chết Văn Truyền Sâm, miệng còn ngọt, trách không được tiểu nữ tử như Tiêu Thiến lại cam nguyện gả cho ngươi.

Chúc Tuệ Cần cười nói.

- Hắc hắc.

Tần Tử Lăng từ chối cho ý kiến cười cười.

- Thanh Long Huyền Mộc Công, vào đoạn thời gian trước, ta cũng sai người đi nghe ngóng qua, có người nói Tần gia của Võ Châu vào mấy chục năm trước đã từng sinh ra một vị võ đạo tông sư, mà công pháp tu hành lại là Thanh Long Huyền Mộc Công. Cho nên, Tần gia rất có thể sẽ còn giữ Thanh Long Huyền Mộc Công công pháp luyện tạng.

- Bất quá Tần gia là một trong những vọng tộc của Võ Châu, thế lực cường đại, mà công pháp luyện tạng đều là thuộc dạng mật pháp không truyền cho người ngoài, cho nên ngươi muốn lấy được công pháp này từ trong tay bọn họ là không dễ.

Chúc Tuệ Cần nói.