← Quay lại trang sách

Chương 416 Chiến khư

Sau khi gật đầu, Chúc Tuệ Cần nhấp một ngụm rượu nhỏ, sau đó lựa lời mà nói, lần thứ hai mở miệng nói:

- Tục truyền, thời đại thượng cổ, thiên địa linh khí nồng nặc, đại địa mọc đầy linh dược linh quả, thời đại kia cũng là lúc cường nhân xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

- Thượng Cổ Chiến Khư, danh như ý, chính là chiến trường thượng cổ. Bởi vì thời đại kia, các tộc đều rất cường đại, dù là sĩ tốt thông thường, đặt ở thời hiện tại sợ rằng đều là tồn tại cường đại.

- Có thể tưởng tượng được, đại chiến trường kia một khi nô ra, tạo thành phá hoại lớn cỡ nào, sơn băng địa liệt, suối nham phun trào. Không biết bao nhiêu cường giả chôn xương xuống bên dưới, máu chảy thành sông, nhiễm đỏ đại địa.

- Đương nhiên nếu như chỉ là dạng này, vẫn chưa đủ tạo ra Thượng Cổ Chiến Khư. Nhưng chiến khư vừa hay lại là nơi tụ âm, những tướng sĩ kia, cường giả sau khi chết, hung thần, lệ khí, oán hận ngất trời cùng lượng lớn âm hồn hội tụ, không chỉ không tán đi, trái lại sẽ thôn phệ lẫn nhau, hấp thụ âm sát chi khí, tiến hóa thành âm hồn lệ quỷ vô cùng lợi hại.

- Vì để tránh cho những âm hồn lệ quỷ này làm hại nhân gian, liền có cường giả bố trí xuống đại trận phong ấn, phong ấn chiến trường, như vậy liền hình thành Thượng Cổ Chiến Khư. Thượng Cổ Chiến Khư trải qua năm tháng vô tận, biến đổi không ít, có thứ đã trồi lên mặt đất, có thứ đã bị chôn vùi vào thế giới dưới lòng đất.

- Phong ấn thượng cổ cũng biến đổi theo tuế nguyệt, bây giờ vào mỗi mười năm, đều sẽ xuất hiện một ít ba động. Nói tới cũng thần kỳ, lúc phong ấn xảy ra ba động, chỉ có thể người dưới tông sư cảnh là có thể đi vào, người từ tông sư trở không có cách nào tiến vào.

- Tục truyền, bên tỏng Thượng Cổ Chiến Khư, không chỉ có ma thú lợi hại sinh hoạt, hơn nữa còn có rất nhiều âm hồn lệ quỷ lợi hại đang phiêu đãng, ngươi có thực lực cơ bản đều đã vượt qua cấp bậc tông sư. Cho nên người dưới tông sư cảnh tiến vào cấm địa, vô cùng hung hiểm, căn bản là hữu tử vô sinh.

- Cho nên Thăng Long Quả nghe tới thì rất mê người, nhưng phải có mạng để hưởng. Hơn nữa có người suy đoán, nếu như không có tông sư cảnh bảo vệ, sợ rằng người dưới tông sư cảnh sẽ không có cách nào đi ra, cho nên coi may mắn có được Thăng Long Quả, vẫn không thể dùng để đột phá ở bên trong cấm địa.

Nói đến đây, Chúc Tuệ Cần ngừng lại, giơ ly rượu lên ra hiệu với Tần Tử Lăng, nhấp một ngụm, mới tiếp tục nói:

- Ngươi là người thông minh, cần phải hiểu ý của ta. Nếu không phải cùng đường, ta chắc chắn sẽ không đi vào. Ngươi phải biết Thượng Cổ Chiến Khư là cơ duyên, những thứ khác không nên suy nghĩ nhiều, muốn cũng vô dụng.

Tần Tử Lăng không có trả lời Chúc Tuệ Cần, mà là sờ lên cằm rơi vào trầm tư.

Âm hồn lệ quỷ, còn có dị thú, ma thú gì gì đó, dù là cấp bậc tông sư, chỉ cần không phải kết thành đội, hoặc lợi hại đến cấp bậc đại tông sư, ngoài những thứ đó ra, hắn cơ bản không sợ.

Hắn lo lắng chính là Kim Thi cùng Minh Huyết Luyện Hồn Phiên đặt ở bên trong Dưỡng Thi Hoàn, những thứ này có thể bị phong phát hiện ra hay không.

Nếu có thể tránh khỏi phong ấn, lấy những con bài tẩy này của hắn, Thượng Cổ Chiến Khư này vẫn vô cùng đáng đi.

Bởi vì không quản là Thăng Long Quả, hay là âm hồn lệ quỷ, dị thú gì gì đó, đối với hắn mà nói, tất cả đều là tài nguyên trân quý dùng để tăng cường thực lực.

Nếu như Kim Thi cùng Minh Huyết Luyện Hồn Phiên đặt ở trong Dưỡng Thi Hoàn bị phát hiện, Tần Tử Lăng phải thận trọng suy tính.

Dù sao về võ đạo cùng luyện khí đạo của hắn vẫn chưa đạt tới trung sư, chỉ có luyện thần đạo mới có thể đè ép được trung tông sư, nhưng khoảng cách đến đại tông sư vẫn còn chênh lệch rất lớn

Nhưng nếu như lại tăng thêm ba đầu Kim Thi cùng Ám Thiên, Ứng Báo, còn có chuẩn tông sư là Chúc Tuệ Cần, coi như vẫn thua với đại tông sư, những cũng có thể miễn cưỡng đánh một trận, chí ít nếu tình thế không ổn, thí xe giữ tướng, để lại đám Kim Thi mở đường máu cho hắn cùng Chúc Tuệ Cần chạy ra ngoài.

Cho nên vấn đề mấu chốt nhất vẫn là ở Dưỡng Thi Hoàn.

Theo tu vi không ngừng tăng lên, nhãn giới không ngừng tăng trưởng, Tần Tử Lăng hiện tại đã hoài nghi Dưỡng Thi Hoàn trong tay, rất có thể thứ này không đơn giản chỉ là nuôi thi như hắn tưởng tượng.

Bởi vì nó có thể thu nạp các loại sát khí địa mạch.

Lệ Mặc lão nhi dùng nó để nuôi thi, chẳng qua là lợi dụng chức năng này mà thôi, sau đó lại gọi nó là Dưỡng Thi Hoàn.

Tần Tử Lăng thừa kế một phần trí nhớ của Lệ Mặc lão nhi, cũng chỉ biết dùng để nuôi thi, nên gọi nó là Dưỡng Thi Hoàn.

- Không quản Dưỡng Thi Hoàn có thể giúp Kim Thi cùng Ám Thiên tránh khỏi phong ấn hay không, tổng quát lại phải đi mới có thể biết. Nếu không đi, đến lúc đó lại thay đổi chủ ý cũng không muộn.

Trong lòng Tần Tử Lăng nghĩ ngợi, rất nhanh đã có quyết định.

- Chỉ nghĩ là vô dụng, phải đi mới hữu dụng, ta đi cùng ngươi.

Sau khi quyết định, Tần Tử Lăng uống một ngụm rượu, sau đó để chén rượu xuống, nhìn Chúc Tuệ Cần, vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Không được!

Chúc Tuệ Cần nghe vậy sắc mặt chợt biến, nói:

- Ngươi đi Thượng Cổ Chiến Khư là chịu chết! Đợi chút nữa, ngươi lấy nhẫn trữ vật rồi rời đi nơi này. Tòa phủ đệ này đã không còn là của ta, rất nhanh thôi ta cũng sẽ rời đi nơi này.

- Chúc tỷ, ngươi cảm thấy người bên ngoài sẽ cho phép ta tự ý rời đi sao?

Tần Tử Lăng chuyển động chén rượu trong tay, nhàn nhạt nói.

Chúc Tuệ Cần nghe vậy sắc mặt lại biến, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

- Không nghĩ tới, Cận Nguyên lại làm việc tận tuyệt như vậy! Chân trước Mạc quản gia vừa mới đi, chân sau hắn liền thông tri cừu gia của ta, quả thật ngươi tới không phải lúc.

Rất nhanh, Chúc Tuệ Cần mở mắt một lần nữa, gương mặt trở nên vô cùng băng lãnh, trong con ngươi sát khí chớp động.

- Người giống Cận Nguyên, dưới tình huống ngươi cự tuyệt hắn, chẳng lẽ còn hy vọng hắn nhớ tình xưa, chừa cho ngươi đường sống hay sao?

Tần Tử Lăng nhếch miệng lên một vệt khinh thường, cười nhạt nói.

- Quả thực, mới vừa rồi là ta sơ sót. Đã quên mất chuyện này, một người xa lạ như ngươi xuất hiện ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Chúc Tuệ Cần nói, lông mi trói chặt.

Một lát sau, lông mày của nàng mới giãn ra, nói:

- Xem ra, ta cần làm ra động tĩnh cực lớn, dẫn dắt bọn họ rời đi, sau đó ngươi thừa dịp hỗn loạn mà rời đi. Mặc dù ngươi bị thương căn cơ, nhưng dựa vào thực lực của ngươi, chạy trốn cũng không phải là vấn đề lớn. Nếu chạy không thoát, ngươi cứ giao nhẫn trữ vật của ta ra, như vậy cũng coi có một tia sinh cơ.

- Nếu như ta nói, lần trước tỷ đấu, ta không có bị thương thì sao? Chúc tỷ vẫn còn cho rằng chúng ta phải lo tới lo lui vậy sao?

Tần Tử Lăng mỉm cười hỏi nói.

- Không có khả năng! Trước đây ngươi chỉ có tu vi luyện cốt sơ kỳ, giết Văn Truyền Sâm cũng đã vô cùng khó lường. Sau đó lại chiến cùng Hầu Nhạc Hồng, hơn nữa rất nhiều người ở đó còn thấy song phương bị trọng thương, sinh cơ dần cạn kiệt, chẳng lẽ còn có thể giả bộ hay sao?

- Lần trước lúc ta tới Thanh Quân Châu, Đổng quận trưởng còn cố ý nhắc tới chuyện này, thay ngươi tiếc hận không thôi.

- Đổng Bá Thiên chỉ cách chuẩn tông sư một bước ngắn, thực lực tuyệt đối vượt xa Hầu Nhạc Hồng, lẽ nào hắn còn có thể nhìn lầm hay sao?

Chúc Tuệ Cần nghe vậy thân thể hơi chấn động một chút, vẻ mặt không dám tin nhìn Tần Tử Lăng.

- Người luôn có lúc nhìn lầm. Huống hồ, Chúc tỷ lẽ nào thà rằng tin tưởng những tin đồn ngoài kia, cũng không chịu tin lời nói của người trong cuộc như ta sao?

Tần Tử Lăng mỉm cười nói.

- Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, chỉ là...

Chúc Tuệ Cần không biết nên nói lời gì phía sau, hồi lâu, mới thắm giọng ở yết hầu, một đôi tròng mắt giống như kiếm nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng, nói:

- Nếu như trước đây ngươi không có bị thương nặng, lại có thể diệt sát Văn Truyền Sâm, vậy thực lực bây giờ của ngươi, chẳng phải là có thể so sánh với ta sao?

- Khụ khụ, cái này hẳn là có thể so sánh.

Biểu tình của Tần Tử Lăng có chút mất tự nhiên mà trả lời.