← Quay lại trang sách

Chương 417 Thủ đoạn cùng thực lực

Không có cách khác, Chúc Tuệ Cần lấy bản thân mình so sánh với hắn, hơn nữa lời nói cũng không thể nói thẳng, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta a.

Tần Tử Lăng tự nhiên mất biểu tình, rơi ở trong mắt Chúc Tuệ Cần lại thành ý tứ tự tin cùng khẳng định, nhưng mặc dù như vậy, Chúc Tuệ Cần vẫn rất rối tinh rối mù.

Bởi vì cái này đã nói rõ, cho dù thực lực Tần Tử Lăng không đạt tới chuẩn tông sư, nhưng cơ bản thì ở tiệm cận với chuẩn tông sư.

- Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi năm nay mới hai mươi lăm tuổi a?

Chúc Tuệ Cần hỏi.

- Đúng thế.

Tần Tử Lăng gật đầu.

- Trách không được, trước đây ta và Tiêu Thiến ngồi cùng xe, lúc nhắc tới Bàng Kỳ Vân, nàng căn bản khinh thường ra mặt. Nguyên lai, nam nhân của nàng có thiên phú vượt xa Bàng Kỳ Vân!

Chúc Tuệ Cần rất là cảm khái mà nói.

Tần Tử Lăng nghe vậy từ chối cho ý kiến, cười cười lại hỏi:

- Hiện tại, kế hoạch của Chúc tỷ là gì?

- Thân phận tông sư tôn quý siêu nhiên, mỗi một vị đều là nhân vật danh chấn nhất phương. Những hào môn thế lực mà cha ta đắc tội phải, mặc dù có tông sư tọa trấn, nhưng còn vẫn chưa đến mức xuất động tông sư để xử lý một đại luyện khí sư như ta.

- Nếu theo ta sở liệu, hẳn là sẽ phái một tên chuẩn tông sư dẫn đội, lại thêm mấy vị đại luyện khí sư, đại võ sư. Lực lượng này, một khi bao vây ta, như vậy đã đủ đánh chết ta.

- Nhưng nếu như ta có thêm một cường giả như ngươi, như vậy bọn họ sẽ không có cơ hội bao vây chúng ta. Chờ thêm chút nữa, chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại rời khỏi thành.

- Ra đến ngoài thành, lại dẫn dụ bọn hắn đi về phía sơn lĩnh. Đến khu vực sơn lĩnh không có người, phỏng chừng bọn hắn sẽ không cố kỵ gì nữa, sẽ trực tiếp vây công chúng ta. Lúc đó, ngươi ta liền bạo phát thực lực xung phong liều chết, giết bọn hắn trở tay không kịp.

- Một khi phá được thế trận của bọn họ, ngươi liền chạy trốn theo hướng ngược lại của ta, lấy thực lực của ngươi, mấy vị đại luyện khí sư, đại võ sư căn bản ngăn không được ngươi.

- Ngươi cố gắng cầm chân vài ngươi, mặc dù vị chuẩn tông sư kia nhất định sẽ nhìn chằm chằm ta, nhưng cơ hội để ta chạy đến Thượng Cổ Chiến Khư sẽ tăng lên rất nhiều.

Chúc Tuệ Cần suy nghĩ một chút rồi trả lời.

- Được!

Tần Tử Lăng rất dứt khoát gật đầu nói.

Trăm nghe không bằng một thấy.

Bên ngoài còn rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm Chúc phủ, hắn không thể ở chỗ này bày ra thực lực cho Chúc Tuệ Cần thấy.

Nhưng chờ đến sơn lĩnh không người, hắn có thể thoả thích biểu hiện ra thực lực, không cần phải ở đây phí lời.

Thấy Tần Tử Lăng dứt khoát gật đầu nói được, Chúc Tuệ Cần thở dài một hơi, trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát.

Đúng là vẫn phải bỏ một mạng người!

Rất nhanh, Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần cưỡi Vân Báo Mã rời Chúc phủ, một đường đi về phía đông thành.

- Thật là một nữ nhân ngu xuẩn, một điểm cảnh giác cũng không có, lại dám nghênh ngang rời khỏi thành.

Bên trong một quán rượu, một vị nam tử tóc dài xõa vai, eo thon rộng, khí huyết toàn thân mãnh liệt, làm cho người khác cảm thấy vị nam tử trung niên trước mắt chính là một con dị thú hồng hoang, hắn đứng dựa vào lan can, nhìn Chúc Tuệ Cần cùng Tần Tử Lăng đang rời đi, nhếch miệng lên vẻ khinh thường, cười nhạt một cái.

- Tâm chí nữ nhân này rất kiên định, tu vi cao thâm, thực lực phải đã đạt đến cấp bậc chuẩn tông sư, Độc Cô đại nhân tốt nhất vẫn không nên coi thường nàng.

Một vị lão giả mặc lao y, chính là Mạc tổng quản của phán quan phủ, nhàn nhạt nói.

- Mạt tổng quản yên tâm, lần này có Độc Cô gia chúng ta, Thường gia còn có Xa gia, ba nhà liên thủ, xuất động được mười vị đại luyện khí sư cùng đại võ sư, trong đó tu vi hậu kỳ có bốn vị, chuẩn tông sư gồm có ta, Xa Diễm Hồng của Xa gia cũng tới, chẳng lẽ còn có thể để nàng thoát đi hay sao?

Độc Cô Chí xem thường nói.

- Ngay cả Xa Diễm Hồng cũng tới, vậy thì không có vấn đề gì.

Mạt tổng quản nghe vậy gật đầu nói...

- Đúng rồi, nam tử đi cùng Chúc Tuệ Cần là ai?

Độc Cô Chí hỏi.

- Tên Tần Phong, nghe nói là cố nhân từ Tây Vân Châu.

Mạc tổng quản trả lời.

- Nhân vật lợi hại ở Tây Vân Châu chỉ có mấy vị, cơ bản ta đều gặp qua. Nếu người này đến từ Tây Vân Châu, vậy thì hẳn là hạng vô danh, không đáng để lo.

Độc Cô Chí nghe vậy khóe miệng nhếch lên nói.

- Người bên ngươi đã có thể xuất động, Bộ Phong Ưng bên ta sẽ chỉ đường cho các ngươi.

Mạc tổng quản nói.

- Mạc tổng quản thuần dưỡng được Bộ Phong Ưng thực sự là rất tuyệt vời, đến bây giờ ta cũng không nghĩ ra, ngươi làm sao có thể theo dõi được Chúc Tuệ Cần, mà nàng ta lại không thể phát giác, Bộ Phong Ưng rốt cuộc có điểm đặc biệt gì, chẳng lẽ thật sự có phong bộ cước tróc sao?

Độc Cô Chí nói.

- Chỉ là chút tài mọn không đáng lên mặt mà thôi, để cho Độc Cô đại nhân chê cười rồi.

Mạc tổng quản hơi hơi khom người nói.

Độc Cô Chí thấy Mạc tổng quản trả lời kín cặn, biết hỏi không ra, liền cười ha ha một tiếng, vung tay lên, mang theo một vị đại võ sư luyện cốt hậu kỳ cùng một vị luyện cốt trung kỳ đại võ sư rời khỏi tửu lâu.

...

Cửa đông thành, cách tám mươi dặm, một dãy sơn mạch như là cự long nằm ngang đại địa, liên miên mấy ngàn dặm.

Đầu sơn mạch này là một trong mười tám đầu đại sơn mạch ở Đại Tề Quốc, tên là Trường Lao sơn mạch.

Mắc dù dãy sơn mạch này không có dị thú thường lui tới, nhưng liên miên mênh mang, núi hợp với núi, cũng cất giấu rất nhiều hung hiểm chi địa không muốn người biết.

Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần sau khi rời khỏi Khai Châu, rất nhanh đã đo từ quan đạo đi vào đường nhỏ hoang dã.

Vân Báo Mã là dị thú, lúc bốn vó chạy nhanh sinh mây khói, mặc dù đường nhỏ hoang dã thường thường có ruộng dốc hố nhỏ, nhưng Vân Báo Mã chạy nhanh lên cũngnhư giẫm trên đất bằng.

Rất nhanh, Tần Tử Lăng cùng Chúc Tuệ Cần cưỡi Vân Báo Mã càng ngày càng cách xa quan đạo, cũng cách rất xa chỗ có người ở.

Mắt thấy càng ngày càng hoang vu, cỏ dại quán mộc tùng sinh, thường thường nhô lên mấy bụi.

Mà đám người đuổi theo sau, bàn đầu còn che che giấu giấu, càng về sau, đã không còn che lấp, chỉ là đứng xa xa đi theo bọn họ, cũng không có phát động công kích.

Hiển nhiên, bọn họ cho rằng nơi đây cách châu thành quá xa, căn bản không lo Chúc Tuệ Cần có thể chạy trốn.

- Trên trời luôn luôn có một con diều hâu theo chúng ta.

Tần Tử Lăng ngẩng đầu liếc mắt lên bầu trời, nhìn thấy Bộ Phong Ưng đang bay lượn, nói.

- Ta biết, đó là Bộ Phong Ưng của Mạc tổng quản, thật không nghĩ tới Cận Nguyên lão tặc này có vẻ ngoài đạo mạo, mà bên trong lại âm hiểm hung ác như vậy, uổng phí ân sư ta tín nhiệm hắn.

Thần sắc Chúc Tuệ Cần băng lãnh nói.

- Chính là bởi vì dạng này, hắn mới càng muốn giết ngươi nhanh chóng!

Tần Tử Lăng nói.

- Cũng không biết Mạc lão tặc kia dùng biện pháp gì để cho Bộ Phong Ưng của hắn mãi bay theo ta. Hiện tại, dù ta đã chui vào rừng sâu núi thẳm, bọn họ vẫn có thể truy bắt ta. Nhưng như này cũng tốt, Bộ Phong Ưng này chỉ có thể tập trung một mình ta, bây giờ chúng ta chia nhau ra đi là tốt nhất.

Nói đến phía sau, gương mặt Chúc Tuệ Cần quả quyết nói.

- Chúc tỷ, ngươi thật sự cho rằng Tiêu Thiến xem trọng ta chi là vì thiên phú và thực lực thôi sao?

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.

Chúc Tuệ Cần nghe vậy, thân thể hơi run một chút, nhưng rất nhanh liền nói:

- Có câu nói này của ngươi là đủ rồi, nhưng chuyện đằng sau không cần thiết. Ngươi và Tiêu Thiến đều là hạng người thiên phú hơn người, cũng đều trẻ tuổi, tương lai tất có đại thành tựu. Như tương lai có một ngày thực lực đầy đủ cường đại, giúp ta báo thù là được rồi.

- Kỳ thực hiện tại thực lực của ta đã đủ cường đại rồi, chí ít đối với những muốn vây công giết ngươi mà nói, rất đủ.

Tần Tử Lăng nói.