← Quay lại trang sách

Chương 438 Giết chết

Ngươi tự mình kết liễu, hay là trước khi chết, muốn liều một phen? Nhưng ngươi yên tâm, tuy ngươi cùng Cận Nguyên đều là hạng người cặn bã, nhưng ngươi chỉ là thấy tiền mới nổi máu tham, sau khi ngươi chết, ta cũng sẽ buông tha cho thần hồn của ngươi, tìm một chỗ an táng cho người, giúp ngươi siêu độ, xem như chưa có chuyện gì.

- Mặc dù ta vô thức học được luyện pháp của ma môn, cũng có vài thứ ma vật, nhưng ta vẫn là người trong chính đạo, tuyệt đối sẽ không giống ngươi cùng Cận Nguyên, mặt bên ngoài là chính nghĩa lẫm nhiên, trên thực tế ở phía sau lại làm ra hành động nam trộm nữ điếm, giết người cướp của.

Vẻ mặt Tần Tử Lăng tiếp tục bình tĩnh nói.

Ánh mắt Thanh Hư dạo qua một vòng, lại ngẩng đầu nhìn trên trời, nói:

- Quả thực thực lực song lực có chút cách xa, nhưng tóm lại vẫn phải liều một phen. Nhưng không quản có thể ló ra sinh thiên hay không, nhưng chỉ với những lời vừa rồi của ngươi, ta vẫn muốn cám ơn ngươi.

- Không khách khí, ta xưa nay làm việc đều là có nguyên tắc!

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.

Nói xong, khí thế trên thân đột nhiên biến đổi.

Khí huyết kình lực như là núi lửa phun trào, Liệt Thiên Đao trong tay gào thét, xé rách không khí, hung hăng chém về phía Thanh Hư, đồng thời Thanh Giao Kiếm cũng bắn ra, thần hồn cũng từ trong thiên môn đại não nhảy ra, như là một chân thần giáng thế, tay kết pháp quyết, toàn lực công kích thần hồn của Thanh Hư, quấy rầy tinh thần cùng ý chí của hắn.

Ba con Kim Thi, một con Ngân Thi cao giai, còn có ba tên ma đầu cũng đồng thời phát động công kích.

Chỉ có Chúc Tuệ Cần là không công kích.

Tần Tử Lăng cùng chúng Kim Thi đều thuốc dạng nhất tâm tề tựu, lúc này mà Chúc Tuệ Cần lại tham gia, trái lại không thích hợp.

Đương nhiên thực lực của Chúc Tuệ Cần cũng tương đối có hạn.

- Oanh! Oanh! Oanh!

- Coong! Coong! Coong!

Âm thanh tiếng nổ vang lên trong núi sâu.

Một đoàn tia sáng chói mắt nổ tung trong núi sâu.

Nhưng rất nhanh, tất cả liền khôi phục bình tĩnh.

Chúc Tuệ Cần nhìn đại địa rạn nứt khắp nơi, Thanh Hư thì máu thịt be bét nằm tại chỗ, tâm tình phức tạp không nói ra được.

Đây là một vị lão trung tông sư đang tìm hiểu lôi pháp, dần đột phá đến đại tông sư, kết quả là chết như vậy!

Bị một tên trẻ tuổi vô danh giết chết.

Tần Tử Lăng nhìn Thanh Hư nằm dưới mặt đất, tâm tình cũng rất phức tạp.

Hắn không nghĩ mình mới vừa đột phá, tam đạo hợp nhất, có thể phát huy ra chiến lực hơn Thanh Hư nửa bậc.

Nếu như cho hắn thêm một chút thời gian, tu luyện bằng Pháp Tinh Thạch lấy được bên trong chiến khư, tu luyện một mạch đến chân nguyên hậu kỳ, lúc đó sợ rằng võ đạo cùng tu thần cũng có thể tiến thêm một bước.

Lúc tam đạo đồng nhất, lại phối hợp thêm đám Tứ Thủ, sợ rằng có thể miễn cưỡng đánh cùng đại tông sư một trận.

- Quả nhiên vẫn là phải dựa vào cơ duyên a! Không có cơ duyên từ chiến khư, sao ta có thể đột phá nhanh như vậy? Lại làm sao có thể có nhiều tài nguyên dự trữ như vậy?

Tần Tử Lăng ngồi xổm người xuống, một bên lột xuống nhẫn trữ vật của Thanh Hư, thuần thục lục soát thân thể của hắn, một bên âm thầm cảm khái.

Sau khi rà soát một phen, Tần Tử Lăng lại thu thập thi thể của Mạc Tổng Quản cùng Cận Nguyên, đương nhiên là khối Pháp Tinh Thạch kia cũng bị hắn cất vào.

- Cần xử lý nơi này một chút không?

Chúc Tuệ Cần nhìn Tần Tử Lăng thu thập xong tất cả, hỏi, nhìn về phía hắn với ánh mắt mang theo một tia kính sợ.

- Không cần. Cận Nguyên cùng Thanh Hư cũng xem như nhân vật đỉnh phong của Đại Tề Quốc. Bọn họ đột nhiên mất tích, Ty Thiên Giám cùng Thiên Mộc Tông khẳng định sẽ phái người điều tra.

- Chúng ta trốn một đường đến đây, lưu lại không ít manh mối, không thể xóa hết được, sớm muộn thì bọn họ cũng sẽ dọc theo con đường kia mà tìm được. Cũng may ta có Kim Thi cùng ma đầu âm hồn, chúng nó lần này đều xuất thủ toàn lực, ta nghĩ chúng nó để lại khí tứ đây, đầy đủ để cho Ty Thiên Giám cùng Thiên Mộc Tông cho rằng do ma môn gây ra.

Tần Tử Lăng trả lời.

Nói xong, ánh mắt Tần Tử Lăng đảo qua một mảnh hỗn độn, trong mắt toát ra một vệt vẻ hài lòng.

Chúc Tuệ Cần nhìn theo ánh mắt của Tần Tử Lăng, lúc này mới phát hiện ra, một trận chiến vừa rồi, rơi xuống rất nhiều thi dịch ở trên đất, thậm chí còn có không ít da thịt kim sắc của Kim Thi, nhưng lúc này đang dần dần biến thành màu đen, phát sinh mùi thối rữa.

Trừ thi dịch, còn có da thị Kim Thi, bên trong chỗ sâu của núi rừng còn có không ít âm hồn đang phiêu tán.

Trừ những thứ này ra, đại địa, cỏ dại cây rừng, khắp nơi đều có dấu vết của Kim Thi cùng ma đầu âm hồn.

- Cái này!

Chúc Tuệ Cần không khỏi nhớ lại tình huống trước đây ở Thanh Hà Quận, phó tông chủ Bích Vân Tông là Bồ Cảnh Nhan bị giết, nàng lại nhìn về phía Tần Tử Lăng với ánh mắt càng thêm bội phục.

- Ngươi có phải đã sớm suy nghĩ tới đường lui này?

Một hồi lâu, Chúc Tuệ Cần nhịn không được, tò mò hỏi.

- Cận Nguyên có thân phận là phán quan, nếu ta không nghĩ đường lui, ngươi cảm thấy ta dám giết bọn hắn sao?

Tần Tử Lăng không trả lời mà hỏi lại.

- Đầu óc ngươi rốt cuộc đã trải qua những gì? Đoạn đường này chạy trốn liên tục, khẩn trương như vậy, ngươi không chỉ dẫn dụ bọn hắn vào cái bẫy chết người, hơn nữa còn nghĩ xong đường lui!

Vẻ mặt Chúc Tuệ Cần tràn ngập vẻ bội phục cùng khó tin, nói.

Tần Tử Lăng nghe vậy nao nao, lập tức trả lời:

- Kinh nghiệm.

- Bồ Cảnh Nhan!

Chúc Tuệ Cần buột miệng nói.

Năm đó, tất cả mọi người cho rằng Bồ Cảnh Nhan là bị U Minh Giáo giết, ai cũng sẽ không đặt hoài nghi lên một người bị trọng thương như Tần Tử Lăng.

Lần này có Kim Thi cùng ma đầu âm hồn để lại manh mối, mọi người sẽ càng không thể liên tưởng đến Tần Tử Lăng.

Bởi vì lần này là hai vị trung tông sư cùng một vị tiểu tông sư bị giết, lực lượng của phán quan phủ cùng Thiên Mộc Tông lại lớn, cũng không thể phán đoán ra chuyện này có liên quan đến hắn, dẫu sao thì Tần Tử Lăng cũng chỉ là một vị đại võ sư luyên cốt trẻ tuổi ở Phương Sóc Quận nho nhỏ.

Tần Tử Lăng từ chối cho ý kiến cười cười.

Chỉ có Tần Tử Lăng biết, hắn không chỉ có một thần hồn đến từ thế giới khác, còn có một tia tàn hồn của một vị lão ma đầu.

Hai cái này dung hợp vào chung một chỗ, tựa như nổi lên phản ứng hóa học, rất nhiều chuyện khó tin đều phát sinh trên người của một thiếu niên trẻ tuổi, nhưng Tần Tử Lăng lại cảm thấy những cái gì cũng không có gì khó tin.

Cơ bản là hắn đã trải qua rồi nên mọi việc đối với hắn đều rất bình thường.

- Chúng ta có thể đi!

Tần Tử Lăng nói.

Nói xong, Tần Tử Lăng lấy ra U Sát Hồ Lô, vỗ nhẹ một cái, từng luồng sương mù tràn ra, bao phủ lấy hai người, vọt lên.

Lúc này, mặt trời chiều đã về phía tây.

Hoàng hôn mờ mịt, trời dần dần đen xuống.

Một đoàn mây đen thừa dịp bầu trời chuyển sang đen mà cấp tốc bay về phía Thái Lao Sơn.

Nửa đêm, Tần Tử Lăng mới thu hồi U Vụ Chướng, hai người rơi xuống, lại tìm được một chỗ thích hợp để dừng chân.

Sau khi dừng lại, Tần Tử Lăng nói với Chúc Tuệ Cần:

- Thăng Long Quả, ta sẽ giữ giúp ngươi, chờ đến Phương Sóc Quận sẽ cho ngươi, ngươi sẽ có thể an tâm mà đột phá.

- Ngươi vẫn còn Thăng Long Quả?

Chúc Tuệ Cần giật mình nói.

Trước đó lúc chạy trốn, Tần Tử Lăng ăn liền ba quả, Chúc Tuệ Cần còn cho rằng tất cả đã bị hắn ăn sạch.

Dù sao Thăng Long Quả thiên địa dị quả, theo Chúc Tuệ Cần, có thể có được một quả, đây cũng xem như là vận may ngất trời, Tần Tử Lăng còn ăn liền ba quả, đã khiến Chúc Tuệ Cần kinh ngạc tới ngây người, làm gì nghĩ hắn vẫn còn giữ Thăng Long Quả trong tay.

- Ừm, vẫn còn. Nhưng ăn một quả Thăng Long Quả thì hữu hiệu, ăn nhiều ngược lại không có tác dụng gì. Ta là tam đạo đồng tu, cho nên ăn ba quả, chỉ tiếc là Thăng Long Quả này không có tác dụng gì đối với đột phá thần hồn.

Tần Tử Lăng trả lời.

Lúc này Chúc Tuệ Cần mới hiểu, Tần Tử Lăng nói ăn chùa một quả là có ý gì…

Nhưng rất nhanh, Chúc Tuệ Cần liền nghĩ đến chính mình cũng có cơ hội ăn được một quả Thăng Long Quả, đột phá trở thành tông sư, nhịn không được kích động nói:

- Một quả là đủ, rất đủ!

Về phần ý trong lời của Tần Tử Lăng, trong tay của hắn rõ ràng vẫn còn rất nhiều Thăng Long Quả, nhưng đương nhiên là Chúc Tuệ Cần sẽ không hỏi gì thêm.

Thậm chí là những chuyện xảy ra lúc một mình Tần Tử Lăng đi hái Thăng Long Quả, Chúc Tuệ Cần cũng không hỏi.

Chúc Tuệ Cần không hỏi, Tần Tử Lăng đương nhiên cũng sẽ không chủ động kể ra.

...