← Quay lại trang sách

Chương 437 Bạo phát

Ha ha, tiểu tử ngươi sao phải khổ như thế chứ! Vẫn là bó tay chịu trói, bản quan nhất định cho ngươi một cái chết thống khoái!

Cận Nguyên thấy thế lại càng càn rỡ.

Tần Tử Lăng vẫn không có ý đến hắn.

- Chỉ thiếu một chút, một khối xương sọ cuối cùng!

Tần Tử Lăng cắn chặt răng, vừa tiếp tục điều khiển toàn bộ chiến cuộc, vừa tiếp tục điều động khí huyết kình lực, không ngừng dũng mãnh luyện hóa một khối xương sọ cuối cùng.

Có Thăng Long Quả tương trợ, mặc dù tiến độ luyện xương sọ rất thuận lợi, nhưng đây cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Càng luyện đến phần sau lại càng khó, càng đau nhức.

Phải là thần hồn cường đại như Tần Tử Lăng mới có thể chịu nổi.

Ầm ầm!

Đột nhiên Tần Tử Lăng cảm giác được đại não tựa giống như đang bị bổ ra một cái khe hở.

Từng tia khí huyết kình lực tinh thuần, theo vết nứt này, chậm rãi chảy vào bên trong đại não, thần hồn đang được tư dưỡng, đột nhiên được tăng mạnh lên.

Trước đây lúc ở luyện cốt sơ kỳ tu luyện một khối xương sọ, kỳ thực Tần Tử Lăng cũng có loại cảm giác này, nhưng rất nhỏ bé, không được mãnh liệt như thế này.

Tựa hồ lần này đã mở ra một vết nứt cực kỳ lớn.

Đây giống như là thông đạo giữa đại não cùng thân thể, Tần Tử Lăng còn cảm giác khí huyết kình lực cả người cũng đang biến hóa cực lớn.

Tổng thể số lượng không thay đổi, nhưng phẩm chất lại đại biến.

Khí huyết càng tinh thuần ngưng luyện, lại càng sinh ra liên hệ chặt chẽ đến thần hồn.

Coong!

Một thanh âm vang lên, Thanh Giao Kiếm bị đao mang của Bích Lạc Huyền Đao chém rụng.

- Ha ha! Tiểu tử đi chết đi!

Cận Nguyên thấy thế lên tiếng nhe răng cười, đao mang chém đứt không khí, mang theo bích quang kinh người, rơi phủ đầu Tần Tử Lăng.

Đao mang đảo mắt giết tới, mà Tần Tử Lăng tựa hồ còn đang sững sờ, phảng phất đã không biết làm sao.

Sắc mặt Chúc Tuệ Cần đại biến.

Đang lúc này, khóe miệng Tần Tử Lăng đột nhiên câu dẫn ra một vệt nụ cười quỷ dị.

Ô quang trong tay lóe lên, Liệt Thiên Đao xuất hiện.

Thình thịch!

Một tiếng vang thật lớn.

Đại địa trong nháy mắt trải đầy mạng nhện.

Cả người lẫn đao của Tần Tử Lăng phóng lên cao.

Liệt Thiên Đao chỉ là nhẹ nhàng rạch một cái trên không trung.

Đao mang bích lục to bằng cánh cửa trong nháy mắt như là đậu hũ bị cắt thành hai nửa, sau đó hóa thành từng điểm lục quang tán đi, mà Tần Tử Lăng lại không hề giảm tốc độ của mình xuống.

Hầu như đồng thời, Thanh Giao Kiếm ngã rơi xuống đất rồi phóng lên cao, hóa thành một con giao long đánh viết về phía Cận Nguyên.

- Ngươi!

Sắc mặt Cận Nguyên đại biến.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy nguy hiểm mà trước đó chưa từng có.

Khí huyết giờ này của Tần Tử Lăng như là núi lửa đang phun trào, đạt tới trình độ cực kì khủng bố, lúc hắn một đường chém tới, tựa như một tòa núi cao nguy nga đã sập xuống, thế không đỡ nổi.

Cận Nguyên vội vàng thối lui.

Hắn mới vừa vội vàng thối lui, liền cảm thấy thiên địa chợt đen xuống, vô số ngôi sao rơi xuống phủ đầu hắn, lại có hắc ám vô tận đang bao trùm lấy hắn,cảm giác hít thở không thông, tâm tình tuyệt vọng cùng tiêu cực đang không ngừng nỗ lực thôn phệ hắn.

Tuy Cận Nguyên là trung tông sư, tinh thần thần hồn cường đại, rất khó bị dính huyễn cảnh.

Nhưng giờ này Tần Tử Lăng lại đột nhiên bạo phát, đánh cho hắn trở tay không kịp, tâm thần của hắn khó tránh khỏi chấn động, xuất hiện kẽ hở, lúc này Tần Tử Lăng lại đột nhiên lại thi triển thần hồn chi đạo, trong nháy mắt đã mở rộng cái kẽ hở này lớn lên rất nhiều.

Tâm hồn của Cận Nguyên rốt cục bị dao động sâu, bị dị tượng này cùng tâm tình tiêu cực vây khốn, vội vàng dừng thối lui.

Cao thủ so chiêu, chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ thôi đã có thể phân thắng thua.

Càng chưa nói, lúc này thực lực của Tần Tử Lăng lại tăng thêm Đại Viên, đã hoàn toàn áp chế Cận Nguyên đang cạn kiệt chân nguyên.

Xoẹt xẹt!

Cận Nguyên khó khăn mới lắm tránh thoát một kích trí mạng, nhưng vẫn bị Liệt Thiên Đao cắt qua bả vai, cả cánh tay phải bị cắt xuống.

Cận Nguyên tuy bị cắt đi cánh tay phải, đau đớn không gì sánh được, nhưng Bích Lạc Huyền Đao đã kịp bị hắn triệu hồi về, bố trí quanh thân tầng tầng lớp đao mang đao ảnh, một ngọn gió cũng không lọt vào được.

- Đáng chết!

Một bên khác, Thanh Hư thấy thế sắc mặt đại biến, rốt cục không còn dám có ý đồ muốn cướp của, bỗng nhiên phát lực, bạo phát đánh tan ba tên âm hồn, một đoàn khí lưu màu xanh lục bỗng nhiên xoay tròn quanh người hắn, cuốn hắn lên, chuẩn bị chạy trốn.

Lúc Thanh Hư chuẩn bị chạy trốn, sớm có ba đạo ánh sáng từ trên thân Tần Tử Lăng bắn ra.

Một đạo hóa thành một Kim Thi cự viên cao ba mét, một đạo hóa thành một Kim Thi quái điểu có bốn cái đầu, còn có một đạo hóa thàng Ngân Thi cánh dài.

Tứ Thủ vừa xuất hiện, liền giương cánh gào thét đánh giết về phía Thanh Hư, Ứng Báo theo sát cũng vồ tới.

Thanh Hư còn không kịp ngự không mà lên, liền cảm thấy âm phong lạnh lùng đang cuốn tới, tiếp theo chỉ thấy đỉnh đầu của hắn đi, còn có từng đạo khí tức sắc bén sắc âm trầm giống như lợi kiếm chém qua đầu hắn.

- Kim Thi! Còn có hai con Kim Thi!

Sắc mặt Thanh Hư lập tức trắng đi, về phần Ứng Báo, lúc này trái lại không coi ra cái gì.

Nhưng phản ứng của Thanh Hư vẫn rất nhanh, Thanh Mộc Huyền Châm đã phóng lên cao, ngăn cản công kích của Tứ Thủ cùng Ứng Báo.

Coong! Coong!

Thanh Mộc Huyền Châm va vào lợi trảo của Tứ Thủ và Ứng Báo, bộc phát ra tiếng kim thiết giao kích.

Tứ Thủ cùng Ứng Báo bị Thanh Mộc Huyền Châm ngăn cản, cũng không thể vồ tới, nhưng Thanh Hư bị Tứ Thủ cùng Ứng Báo ngăn cản, cũng không có thể ngự không mà đi.

Bởi vì vừa lúc đó, ba tên ma đầu Ám Thiên lại ngưng tụ thành hình, liều chết xung đi lên.

Một Kim Thi, một Ngân Thi cao giai, ba tên ma đầu đều có thể bay, hoàn toàn phong tỏa đường lui của Thanh Hư.

Thanh Hư lòng nóng như lửa đốt, trong con ngươi rốt cục lộ ra vẻ kinh hoảng cùng hối hận.

Bởi vì giờ này, Tần Tử Lăng đang liên thủ với hai con Kim Thi, còn có Chúc Tuệ Cần, tất cả đều khởi xướng công kích như bão đối với Cận Nguyên đang bị cắt mất một tay.

- Coong! Coong! Coong!

Tiếng kim thiết chạm nhau không ngừng vang lên bên tai của Thanh Hư, tựa như là tiếng gõ chuông tang của hắn.

Sắc mặt Thanh Hư càng ngày càng tái nhợt.

Đến giờ phút này, hắn mới biết, từ mới vừa bắt đầu, Tần Tử Lăng đã bắt đầu tính toán giết cả hắn lẫn Cận Nguyên.

Nực cười là hai lão hồ ly như bọn họ, bị hắn dẫn từng bước vào cái bẫy tuyệt diệt, lại còn không tự biết, còn dám mơ mộng giết người cướp của.

- A!

Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong núi sâu, vọng lại ở trong thiên địa.

Thực lực chung quy đã chênh lệch rất xa, Cận Nguyên cũng đã mất một cánh tay.

Chỉ hơn mười thời gian hô hấp, Cận Nguyên bị Tần Tử Lăng chặt lìa người.

Âm hồn bay ra, còn chưa kịp chạy trốn, đã bị Tần Tử Lăng chộp tới, trực tiếp thu vào Minh Huyết Luyện Hồn Phiên.

Tần Tử Lăng hận nhất chính là dạng người như Cận Nguyên.

Thiên địa đột nhiên yên tĩnh lại.

Trong núi sâu, một vị thiếu niên tóc đen đứng giữa đại địa vỡ nứt, trên bầu trời là ba tên ma đầu, một con Kim Thi, một con Ngân Thi cao giai, chung quanh hắn, là hai con Kim Thi cự viên cùng một vị đại hán râu quai nón.

Càng xa một chút, một vị nữ tử lẳng lặng nhìn một màn này, trong mắt lộ ra ánh mắt phức tạp không gì sánh được.

- Thanh Hư, ngươi nói xem, tội gì phải khổ như thế chứ? Cao tuổi rồi, vất vả tu luyện tới trung tông sư, lại có một tia cơ hội bước vào đại tông sư, sao phải làm ra hành động không giống người như thế!

Tần Tử Lăng nhìn Thanh Hư, vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Đúng vậy a! Nhưng bây giờ hối hận còn có tác dụng không?

Trên mặt Thanh Hư lộ ra vẻ tự giễu cười khổ.

- Ngươi nói xem?

Tần Tử Lăng hỏi lại.

- Thật không nghĩ tới, Đại Tề Quốc còn có nhân vật như ngươi!

Thanh Hư cảm khái nói.

Đứng ở bên ngoài, Chúc Tuệ Cần tràn đầy đồng cảm.