← Quay lại trang sách

Chương 456 Tàng Kinh Các

Hai mươi sáu tuổi đã đạt đến luyện cốt hậu kỳ, xem như là rất có thiên phú, hơn nữa tâm tính cũng không tệ, nói tới cũng coi như là có tư cách vào được tuyển vài hàng ngũ đệ tử hạch tâm. Nhưng bây giờ, Tần gia không còn giống với hai mươi năm trước a, lúc đó, Tần gia chúng ta còn có đại tông sư tọa trấn, cường giả như mây, khống chế tài nguyên như núi như biển.

Nhưng hai mươi năm này đổ lại, Tần gia chúng ta mất đi rất nhiều thứ, nhất là vì tranh đoạt vị trí thái tử, chúng ta lại đoán sai tình thế, Lục hoàng tử ngồi lên vị trí thái tử, sao đó không ít lần nhằm vào Tần gia chúng ta, vì vậy những năm gần đây, Tần gia chúng ta phải liên tục chuyển tài nguyên đến thủ đô.

Cho nên, việc xét duyệt đệ tử hạch tâm, theo ý ta còn cần phải xem xét giảm thiểu, tư cách trúng tuyển phải khảo hạch nghiêm trọng hơn, dùng lượng lớn tài nguyên trên người của nhân vật có thể đỡ một gia tộc, không thể lãng phí, ngươi xem như vậy có đúng không, gia chủ?

Một vị lão giả đầu hói ngồi bên trái của gia chủ nhìn Tần Tử Lăng một chút, sau đó lại ôm quyền với Tần Tại Tín nói.

Tần Tại Tín nhìn lão giả đầu hói một mắt, gật đầu, sau đó lời nói thấm thía nói:

- Đại trưởng lão nói cũng có đạo lý. Nhưng cũng chính bởi vì Tần gia chúng ta đang xuống dốc, việc bồi dưỡng cho thế hệ trẻ lại càng quan trọng. Võ giả bị giới hạn bởi tuổi tác quá lớn, hậu bối trẻ tuổi mới là hy vọng của Tần gia chúng ta a!

- Lời nói này quả không sai, thế nhưng số lượng tài nguyên của chúng tư lại có hạn!

Đại trưởng lão lắc đầu tha tức giận nói.

Tần Tại Tín thấy đại trưởng lão lắc đầu thở dài, khóe miệng hơi hơi khẽ động một lần, rất nhanh lại khôi phục bình thường, ánh mắt chậm rãi đảo qua phía những người còn lại, hỏi:

- Các ngươi xem thế nào?

- Kỳ thực cũng đơn giản, tuổi tác cùng cảnh giới của Tần Tử Lăng đều có đủ tư cách, vậy thì xem thực lực a!

Trong đại sảnh, Tần Hưng Tuấn trẻ tuổi nhất mở miệng nói.

Mọi người nghe vậy đều rối rít gật đầu biểu thị đồng ý.

- Vậy Hưng Tuấn, ngươi thử giao thủ vài chiêu cùng Tử Lăng a.

Tần Tại Tín nói.

Tần Hưng Tuấn nghe vậy vừa muốn đứng dậy lĩnh mệnh, một vị nam tử mặt vuông tai lớn, nhìn tới nụ cười khả cúc, tuổi tác đoán chừng bốn mươi tuổi, đứng lên nói:

- Gia chủ, hay là để ta a.

Nói xong, nam tử mặt vuông tai lớn đã đi ra, mặt tươi cười nói với Tần Tử Lăng:

- Tử Lăng, ta tên Tần Tử Dung, nói đến là người cùng thế hệ với ngươi, ta so chiêu với ngươi thì thích hợp hơn.

Tần Tử Lăng không có trả lời Tần Tử Dung, mà là giương mắt nhìn về phía gia chủ.

- Vậy ngươi so thử vài chiêu với Tử Dung trưởng lão đi. Ngươi chỉ cần xuất thủ toàn lực, Tử Dung trưởng lão đã ở cảnh giới tiểu tông sư rèn luyện mười năm, thực lực cường đại, ngươi không thể đả thương được hắn.

Tần Tại Tín thấy Tần Tử Lăng nhìn về phía mình, gật đầu một cái nói nói.

- Dạ, gia chủ!

Tần Tử Lăng khom người chắp tay trả lời, trong lòng lại tối tối thở dài một hơi.

Hắn làm sao không nhìn ra, gia chủ cùng vị tằng bá tổ kia muốn bồi dưỡng mạnh cho hắn, nhưng mạch này của Tần Tại Tín là do cơ duyên xảo hợp mới có thể thượng vị, thực lực và uy vọng đều không đủ để chấn nhiếp toàn tộc, lúc này mới có cảnh tượng tranh luận ở phòng nghị sự này.

Thậm chí Tần Tử Dung còn lo sợ Tần Hưng Tuấn xả nước, cho nên mới xuất thủ đi đầu.

Theo lý mà nói, Tần Tại Tín đối đãi với hắn như vậy, Tần Tử Lăng cần phải thở dài một hơi, thế nhưng hắn không muốn để lộ quá nhiều thực lực, hơn nữa từ cuộc đàm thoại vừa rồi, Tần Tử Lăng cũng không khó để nghe được, Tần gia vào cuộc chiến tranh thái tử năm đó đã chọn sai bên, tình thế bây giờ cũng không tốt lắm.

Có thể thấy Tần gia khi đạt đến cấp bậc này, việc tranh đấu quyền thế đã lên đến trình độ khác.

Ở dưới loại tình huống này, Tần Tử Lăng càng không thể xuất đầu, càng phải khiêm tốn, như vậy khi Tần gia gặp phải chuyện khó, hắn mới có chỗ trống để bay lượn.

Bằng không bị người chú ý từ sớm, hắn chỉ có thể trói chung trên thuyền với Tần gia, ngay cả chút không gian bay lượn cũng không có.

Rất nhanh, hai người Tần Tử Lăng cùng Tần Tử Dung bước lên quảng đường của đại thính nghị sự.

- Tử Lăng, nghe nói ngươi tu luyện Hàn Thiết Chưởng, nghĩ đến là am hiểu dùng đao. Nếu ngươi muốn dùng đao thì cứ dùng, ta sao cũng được.

Hai người đứng đối lập, Tần Tử Dung vẫn cười cười như trước nói.

- Cảm ơn tộc lão, chỉ là luận bàn, dùng chưởng đao là được rồi.

Tần Tử Lăng hơi hơi khom người nói.

- Vậy được rồi, ngươi xuất thủ trước đi.

Tần Tử Dung nói.

Tần Tử Lăng hơi hơi chắp tay, sau đó tay nâng chưởng đao, xông về phía Tần Tử Dung...

Rất nhanh hai người tranh đấu trên quảng trường.

Tần Tử Lăng chỉ xuất ra Hàn Thiết Kình, đồng thời còn thu liễm phần lớn khí huyết cùng Hàn Thiết Kình, “kiên trì" sau mấy hiệp bị đánh bại, biểu hiện xem như là trung trung.

Cũng phải để lộ một chút thực lực, Tần Tử Lăng xem như là bảo vệ mặt mũi của vị gia chủ Tần Tại Tín, bằng không biểu hiện quá kém cỏi, Tần Tại Tín sẽ không còn lời nào để nói.

Nhưng bởi vì không đủ ưu tú, Tần Tử Lăng cuối cùng vẫn bị tính vào hàng ngũ của con cháu trọng điểm.

Con cháu trọng điểm thì được xếp ở "Uy Võ Viện".

Số lượng tòa nhà ở Uy Võ Viện phải ít hơn rất nhiều so với Anh Võ Viện, chỉ có chừng ba mươi tòa.

Mỗi một tòa chiếm diện tích gần 10 mẫu, đình đài lầu các, giả sơn lưu thủy, còn có một khu vực luyện võ trường, so với chỗ mà Tần Hưng Bảo ở, còn xa hoa hơn rất nhiều.

Nhưng đối với Tần Tử Lăng, những thứ này đều không đáng để quan tâm.

Thứ hắn quan tâm chính là bài tử để đi ra đi vào Tàng Kinh Các của Tần phủ.

Cho nên, sau khi có bài tử, thời gian này, Tần Tử Lăng chỉ nhờ tôi tớ dẫn hắn tới Tàng Kinh Các.

Tàng Kinh Các là một tòa kiến trúc năm tầng rộng rãi mà xưa cũ.

Công pháp luyện tạng được đặt ở tầng cao nhất của Tàng Kinh Các.

Tần Tử Lăng đến Tàng Kinh Các, không suy nghĩ nhiều đã chạy lên tầng cao nhất của Tàng Kinh Các.

Tầng cao nhất ở cửa vào, một vị lão giả mặc thanh y khí chất nho nhã, già mà vẫn tráng kiện, ngồi trước cửa.

- Di, ngươi thuộc chi nào? Dường như trước đây lão phu chưa thấy qua ngươi a!

Lão giả nho nhã thấy Tần Tử Lăng tuổi đã leo lên tầng cao nhất, không khỏi có chút kinh ngạc nói.

Tần Tử Lăng nhìn thanh y lão giả, trong lòng cũng âm thầm có chút giật mình.

Hắn tưởng nội tình của Tần gia đều đã hiện hết ra ở sảnh nghị sự, hiện tại hắn mới biết, bản thân hắn đã xem thường truyền lâu đời của Tần gia.

Vị lão giả tọa trấn Tàng Kinh Các này cũng là một trung tông sư, chỉ là tuổi tác đã rất lớn, khí huyết suy bại, cho nên được an bài ở chỗ này để "dưỡng lão".

- Hồi tộc lão, vãn bối vừa từ Tây Vân Châu tới đây.

Tần Tử Lăng trả lời, tiếp theo lại nói sơ qua lai lịch của mình.

- Nguyên lai ngươi là một chi của nhánh bên phía đường thúc Kiến Minh, cao tổ phụ ngươi với ta cũng là dạng thân nhân máu mủ. Chỉ là hắn không có thiên phú luyện võ gì, lúc hắn đi xa đến đất khách, ta vẫn chỉ là một tiểu hài tử. Về sau cũng không có âm tín, không nghĩ tới hắn một chi như hắn lại có một tiểu bối lợi hại như ngươi, không tệ, không tệ.

Lão giả nho nhã vuốt râu nói, nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt thân thiết.

- Nguyên lai là tằng thúc tổ!

Tần Tử Lăng nghe vậy, vội vã bái kiến qua lão giả nho nhã một lần nữa.

- Ngươi đã chuẩn bị bắt đầu luyện tạng rồi sao?

Nho nhã lão giả hỏi.

- Vẫn chưa, nhưng muốn xem thử một chút.

Tần Tử Lăng dựa vào sự thực mà trả lời.

- Xem trước cũng tốt, giao bài tử của ngươi ra.

Lão giả nho nhã gật đầu nói.

Tầng cao nhất này, đệ tử hạch tâm cùng con cháu trọng điểm có thể dựa vào bài tử mà tiến vào, con cháu khác hoặc là gia tướng hộ vệ muốn vào nơi đây, không chỉ cần phải có tu vi luyện cốt hậu kỳ, hơn nữa còn cần dùng công lao để đổi tư cách tiến vào.