← Quay lại trang sách

Chương 462 Các ngươi nên sớm chuẩn bị

Tông miếu Tần thị, đại thính nghị sự.

Ngồi ở đây là những tộc lão của Tần gia tộc cùng vài người chủ sự của mạch khác, còn đạo cô trung niên ngồi trên vị trí cao nhất, ngồi song song với Tần Tại Tín.

- Ta phỏng chừng sắp độ lôi kiếp, lấy lôi tôi luyện thân. Nếu qua được, tự nhiên sẽ có thể bảo vệ Tần gia vô sự, nhưng nếu không qua được, tình thế sau này của Tần gia sẽ tương đối nguy cấp, các ngươi nên sớm chuẩn bị.

Đạo cô trung niên nói.

Thanh âm của đạo cô trung niên vọng lại ở trong đại sảnh, bầu không khí trong toàn bộ đại sảnh lập tức trở nên nặng nề.

- Nếu tình thế trở nên nguy cấp, cái gì cũng có thể nhường cho người khác, nhưng tổ địa này, tuyệt đối không được nhường đi, nhất định phải đồng tâm hợp lực bảo vệ, chỉ cần bảo vệ tổ địa, Tần gia mới có hy vọng xuất hiện đại tông sư, mới có hy vọng hưng thịnh trở lại.

Đạo cô trung niên nói.

- Ánh mắt bọn hắn sớm đã nhìn chằm chằm Tiềm Long Sơn này, chỉ là bị đại cô chấn nhiếp, mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu đại cô thật sự xảy ra chuyện, bọn họ tất nhiên sẽ có hành động.

- Lúc đầu, việc này cũng không đáng lo ngại, lấy thực lực của Tần gia, dựa vào tổ địa thành trì cùng Tiềm Long Sơn này, ai dám đứng ra trấn áp ai, mấu chốt vẫn là ở thái tử. Chỉ cần thái tử vẫn còn có ân cừu với Tần gia chúng ta, nếu như thái tử cầm đầu, vậy Tần gia chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.

Tần Long Viễn nói.

- Đương kim thái tử có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế hay không, không chỉ có đương kim hoàng thượng muốn khảo sát, Thiên Diễn Tông chúng ta cũng muốn khảo sát. Hiện tại mười vị hoàng tử đều còn đang tranh đoạt quyền lực, vị trí thái tử cũng không vững vàng. Căn cơ Tần gia thâm hậu, trong triều cũng gặp rắc rối phức tạp, thái tử e rằng cũng không dám động đao với Tần gia.

- Trước khi độ kiếp, ta sẽ dặn dò đồng môn có giao tình giúp ta để ý thái tử. Nhưng nói chung, dựa vào người khác cũng không đáng tin cậy, ta bây giờ chưa độ kiếp thì cái gì cũng dễ nói, một khi độ kiếp thất bại, không ai nói rõ được sẽ trở thành tình huống gì. Cho nên cuối cùng vẫn phải dựa vào các ngươi sớm ngày bồi dưỡng được đại tông sư. Một khi có đại tông sư tọa trấn, lại thêm căn cơ Tần gia thâm hậu, thái tử không bao giờ dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đạo cô trung niên nói đến đây, giương mắt nhìn về phía Tần Hưng Tuấn cùng một vị nam tử thanh niên khác.

- Luyện khí nhất đạo thiên về tu thân dưỡng tính, tĩnh tâm tu hành, đạo pháp tự nhiên, nhưng võ giả nhất đạo, thì nặng về tiến thủ dũng mãnh, liều mạng tranh đấu, liên tục ma luyện sinh tử đột phá trưởng thành. Gia tộc có thể lại sinh ra một vị đại tông sư trong mấy năm tới hay không, hy vọng đặt trên người hai người các ngươi.

- Mấy năm tiếp theo phải tiếp tục ma luyện nhiều hơn nữa, trước ba mươi tuổi, luyện thành tứ đại khí tạng, các ngươi mới có tư cách tiến vào long đàm của tổ địa, mới có hi vọng kích phát huyết mạch viễn cổ, một lần bước vào là đột phá thành đại tông sư, bằng không đi vào cũng là đường chết, còn lãng phí long khí của tổ địa.

Đạo cô trung niên nói.

- Dạ!

- Sau chuyến tế tổ này, chúng ta sẽ rời khỏi châu thành, ra ngoài lưu lạc ma luyện.

Hai người đứng dậy trả lời.

- Ta biết các vị đang ngồi ở đây đều có tính toán nhỏ nhặt của chính mình, có vài người cũng không phục nhất mạch này của Tại Tín. Nhưng không quản các ngươi tính toán như thế nào, không phục ra sao, thậm chí tranh đấu giữa các ngươi, ta đều không quản, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, Tần gia ở đây, các ngươi cũng ở đây, nếu Tần gia nếu vong, các ngươi cũng khó thoát khỏi tai kiếp.

- Cho nên, bình thường không quản các ngươi nội đấu làm sao, ta cũng vui vẻ nhìn các ngươi tranh đấu, như vậy con cháu mới có thể trổ hết tài năng, tiếp tục dẫn dắt Tần gia đi về hướng hưng thịnh. Nhưng những thứ này phải đợi sau khi ta vượt qua lôi kiếp, còn trước khi ta độ lôi kiếp, hoặc là một khi ta độ kiếp thất bại, các ngươi đều phải thả xuống hết ân oán, đoàn kết đối ngoại.

- Mấy năm này, tônt ử trẻ tuổi có thể thả ra ngoài thì cứ thả ra ngoài, để bọn hắn lưu lạc ma luyện đi, người nên cho tài nguyên tu hành cũng không cần giấu giấu giếm giếm. Có tôn tử thiên phú tốt, đè lại thanh danh của bọn hắn, miễn cho bị người ngoài chú ý, bây giờ không phải là lúc để bọn hắn cao giọng, thời điểm thích hợp cũng đưa một ít đi ra ngoài, vạn nhất tương lai thật sự xảy ra vấn đề, cũng chừa lại cho Tần gia một dòng huyết mạch.

Đạo cô trung niên không có trả lời hai người kia, mà là ánh mắt đảo qua những người còn lại, nói tiếp.

Nói xong, đạo cô trung niên đứng lên, lững thững đi ra khỏi đại thính nghị sự.

Mọi người thấy thế liền vội vàng đứng lên, đi theo ra phòng khách.

Bên ngoài phòng khách là quảng trường, một con dị cầm to lớn đứng ở sừng sững ở nơi đây, đạo cô trung niên phi thân lên dị cầm.

Dị cầm giương cánh phất lên một trận cuồng phong, phóng lên cao, biến mất trong nháy mắt.

Mọi người thấy thế lúc này mới thu hồi ánh mắt, sau đó tâm sự nặng nề trở lại đại thính nghị sự.

Đêm đó, bên trong tông miếu Tần gia được thắp sáng khắp phòng.

Đối với chuyện bên ở bên phía tông miếu của Tần gia, Tần Tử Lăng đương nhiên không biết được.

Tần Tử Lăng cưỡi Vân Báo Mã tới đêm khuya mới đến Tần phủ Võ Châu.

Vừa về tới Tần phủ, Tần Tử Lăng liền phục dùng "Lục Hợp Hóa Cốt Đan" bắt đầu luyện cốt, về phần bí dược luyện cốt Kỳ Nanh Thú, Tần Tử Lăng vẫn chưa muốn ăn.

Đến cảnh giới hiện tại của hắn, quan trọng nhất vẫn là luyện xương sọ, bí dược luyện cốt của dị thú tứ phẩm trung giai đã không còn bao nhiêu tác dụng, còn không bằng giữ lại cho đám Bao Anh Tuấn.

Sở dĩ Lục Hợp Hóa Cốt Đan có tác dụng, cũng không phải bởi vì đan lực của nó cường đại, mà là bởi vì bên trong Lục Hợp Hóa Cốt Đan ẩn chứa loại lực lượng huyền diệu nào đó, có tác dụng trợ giúp hắn luyện hóa xương sọ.

Một giờ sau đó, Tần Tử Lăng từ từ mở mắt, lau mồ hôi trên trán một cái, lẩm bà lẩm bẩm nói:

- Cuối cùng cũng luyện thêm được một khối, tốc độ này thực sự quá chậm. Ngược lại dược lực của Lục Hợp Hóa Cốt Đan tựa hồ không có thay đổi gì, xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp sớm lấy được đan phương của Lục Hợp Hóa Cốt Đan.

Buổi trưa ngày thứ hai, Tần Tử Lăng đi Tàng Kinh Các.

Lần này hắn đến thẳng tầng năm.

Mấy ngày trước, hắn đã lật tung bốn tầng dưới, thứ hữu dụng đều đã giấu ở trong não, đạo lý cần hiểu cũng đã hiểu, không cần thiết phải lãng phí thời gian.

Tằng thú tổ trấn thủ tầng năm thấy Tần Tử Lăng đã trở về từ Tần Thành, giờ này hắn lại tựa như không quan tâm, chỉ nằm trên ghế gỗ, cũng không biết là đang dưỡng thần hay là đang ngủ.

Tần Tử Lăng thấy thế cũng không có quấy rầy hắn, chỉ là yên tĩnh chờ đợi.

Hồi lâu tằng thúc tổ này mới từ từ mở mắt ra, nhìn về phía Tần Tử Lăng với ánh mắt toát ra một vệt hài lòng.

- Lần này lại tới làm cái gì a?

Tằng thúc tổ hỏi.

- Nơi này có đan phương của Lục Hợp Hóa Cốt Đan không?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Có.

Tằng thúc tổ gật đầu, sau đó một đôi mắt lão liếc về phía hắn, nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn lấy thứ này sao?

- Tằng thúc tổ, chẳng lẽ người có Độc Tâm Thuật hay sao?

Tần Tử Lăng "giật mình" nói.

- Một phần huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm hạ giai.

Tằng thúc tổ không quen với bộ dáng này của Tần Tử Lăng, rất trực tiếp mà nói, nói xong liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, một lần nữa nằm dựa vào ghế.