Chương 461 Tần Thành
Đi thêm một đoạn, Tần Tử Lăng ở xa xa nhìn tới một tòa sơn mạch khí thế bàng bạc, cao lớn nguy ngam liên miên mấy trăm dặm, như là một con cự long nằm sấp trên đại địa.
Thủ phong cao hơn một nghìn trượng, đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, như là cự long ngẩng đầu, cắm thẳng vào mây xanh.
Tần Thành là xây lên từ ngọn núi này, tường thành cao hơn 20 trượng, chiếm diện tích cực rộng, đột ngột mọc lên từ mặt đất, hùng thị bình nguyên mênh mông dưới chân núi.
Toàn bộ tường thành cao lớn đều được xây bằng đá hoa cương, tòa núi cao hình vòng bao bọc thành trì ở bên trong. Trong thành trì, con đường giăng khắp nơi, rộng rãi dễ đi, có thể để cho mười con ngựa chạy song song với nhau trên đường. Hai bên đường đi, từng ngọn tòa nhà san sát nối tiếp nhau.
Có một tòa tông miếu cổ xưa, rộng rãi, trang nghiêm xây ở giữa mặt thành trì, năm ngay trên đỉnh ngọn núi, như quân vương bễ nghễ thiên hạ.
Ở ngoài thành trì là phiến đất đai phì nhiêu, tọa lạc rất nhiều thị trấn, thôn trang.
- Tộc thúc, đó chính là Tần Thành, ngọn núi kia gọi là Tiềm Long Sơn. Có người nói tổ tiên Tần gia chúng ta có huyết mạch của long tộc, trước đây nơi này có cự long sinh sống, thậm chí có tin đồn nói Tiềm Long Sơn này thân thể của cự long sau khi chết đi.
Tần Hưng Bảo chỉ vào một ngọn núi ở xa xa, gương mặt mang vẻ tự hào nói.
- Thật sao?
Tần Tử Lăng vô ý thức hỏi lại, một tay lại nhẹ nhàng ấn dưới ngực.
Ở nơi đó có một đạo đồ văn.
Đến bây giờ, Tần Tử Lăng vẫn còn nhớ rõ, lúc toàn thân hắn trở thành sắt đá, đánh vỡ cực hạn, trong thân thể tựa hồ có gông cùm xiềng xích đang bị đánh vỡ, sau đó hắn thấy được một người như được cự long quấn quanh, cao lớn nguy nga không gì sánh được, đứng ở trên đại địa.
Đại địa hoang vắng mênh mang, bầu trời mây đen rậm rạp, sấm sét vang dội.
Giống như là cự nhân này đang chống đỡ cho cả thiên địa!
Có lẽ, thân thể này của hắn thật sự mang theo một tia vĩ nhân viễn cổ cùng cự lọng.
- Chỉ là nghe đồn, ai biết được!
Tần Hưng Bảo hơi sững sờ, sau đó trả lời.
Tần Tử Lăng nghe vậy cười cười.
Đang khi nói chuyện, hai người theo đội ngũ tiến vào Tần Thành.
Đại điển tế tổ lần này của Tần gia, không chỉ có Tần gia đến từ Võ Châu, còn có vài tông sư khác sau khi đột phá, di chuyển ra khỏi bản tông, ở bên ngoài lập ra một nhánh chi khác, dần dần phát triển trở thành một phe thế lực, bây giờ Tần gia Võ Châu cử hành đại điển tế tổ ở Tần Thành, bọn họ cũng dẫn người tới tham gia cúng tế.
Ngoài tộc nhân của Tần thị đến tham gia đại điển tế tổ, một vài nhân khác cũng sẽ mang lễ đến đây để xem.
Cho nên, hôm nay trong thành rất là náo nhiệt, khắp nơi cắm tinh kỳ cùng bài tử.
Chỉ là Tần Tử Lăng không chú ý đến những thứ này, mà là tại tổ địa Tần gia, hắn cảm ứng được rất nhiều cỗ khí tức cường đại.
Những luồng khí tức cường đại này tràn ngập bao phủ các nơi của Tần Thành, mặc dù Tần Tử Lăng có tu vi cao thâm, cũng phải cảm giác da đầu đang tê dại.
- Trách không được Tần gia Võ Châu có thể truyền thừa nhiều đời, trải qua thay đổi triều đại cũng sừng sững không đổ, nội tình này quả nhiên không tầm thường a!
Trong lòng Tần Tử Lăng âm thầm cảm khái, đột nhiên như tâm sinh cảm ứng, nhìn về phía vị trí phía sau tông miếu.
Nơi đó có một luồng khí tức khiến cho Tần Tử Lăng không nói rõ được cũng không tả rõ được, kì lạ là luồng khí tức này lại rất thân thiết, nhưng càng như vậy thì hắn lại càng run sợ.
Hơi thở này như có như không, cực kỳ yếu ớt, nếu không phải thần hồn của hắn cường đại, nhất định là không cảm ứng được.
- Cũng không biết phía sau tông miếu kia cất giấu thứ gì?
Trong lòng Tần Tử Lăng âm thầm suy nghĩ, cũng không có ý tìm hiểu thêm.
Dù sao đó cũng là tông miếu của Tần gia, nói như thế nào thì trên thân của Tần Tử Lăng vẫn có huyết mạch Tần gia, cũng dung hợp với linh hồn của Tần gia, hơn nữa từ sau khi hắn đến Tần gia Võ Châu, Tần gia đãi ngộ hắn cũng không tệ.
...
Ngày thứ hai, đại điển tế tổ chính thức bắt đầu.
Ở trong thành nhìn đến tông miếu, cảm thấy thật là cổ xưa, rộng rãi, trang nghiêm.
Đợi lúc leo lên bậc thang thứ chín trăm chín mươi chín, đứng trước tông miếu, nhìn tới quảng trường cực kỳ rộng rãi, tinh kỳ hai bên bay lên, tông miếu cao vút trong mây, trong tông miếu để từng cái bài vị...
Mặc dù vào kiếp trước, Tần Tử Lăng là một cô nhi, căn bản không hề tham dự tế tổ, nhưng dưới bầu không khí này, cả người cũng không tự chủ được mà trở nên trang nghiêm.
Toàn bộ quá trình đại điển tế tổ gồm “dâng hương”, "hiến cống", "tế tửu", "đọc chúc", "từ hiến", tất cả quy củ long trọng mà trang nghiêm, từ sáng sớm bắt đầu đến trưa mới kết thúc.
Sau khi kết thúc tế tổ, chính là yến tịch.
Yến hội trải dài từ quảng trường đại điển đến những bậc thang, cũng không biết có tổng cộng bao nhiêu bàn..
Thân làm con cháu trọng điểm của Tần gia, ghế ngồi của Tần Tử Lăng cũng coi như đặc biệt hơn những người khác.
Hắn nhìn thấy ghế ngồi chủ tiệc này chính là vị tằng bá tổ Tần Long Viễn cùng tộc trưởng Tần Tại Tín, còn có vị tằng thúc tổ tọa trấn tầng năm của Tàng Kinh Các, cùng với một ít tộc lão lớn tuổi. Thiên kiêu Tần gia Tần Hưng Tuấn cũng đang ngồi ở đó.
Nhưng thứ làm Tần Tử Lăng chú ý chính là người ngồi bên cạnh Tần Long Viễn, đó là một đạo cô trung niên.
Vị đạo cô này nhìn tới, Tần Tử Lăng không thể đoán được bao nhiêu tuổi, nhưng dựa vào cảm quan nhạy bén, hắn loáng thoáng có thể nhận ra nét tang thương trải qua tuế nguyệt trên người nàng, đây không phải khí tức nên có trên người của một nữ tử trung niên.
Hơn nữa khí tức của đạo cô này còn làm cho Tần Tử Lăng xuất hiện một loại cảm giác thâm bất khả trắc, hắn chỉ là hơi chút chú ý nàng một chút, nàng như phát hiện được điều bất thường, Tần Tử Lăng lập tức tận lực thu liễm khí tức.
- Đại cô, nhất mạch của Kiến Minh thúc thúc cũng có hậu nhân, lần này cũng đến đây. Chỉ là nam nhân trong nhà của Kiến Minh thúc thúc không được nhiều, năm đời đều là đơn truyền. Cũng may hậu duệ của hắn lại không kém cỏi, tuổi gần hai mươi sáu đã là luyện cốt hậu kỳ.
Ở bên trên khu vực của cao tầng, Tần Long Viễn thấp giọng nói với vị đạo cô trung niên kia.
- Ừm, nhất mạch của Kiến Minh có nhân vật xuất sắc, đây cũng là chuyện tốt.
Biểu tình của đạo cô trung niên bình tĩnh nói, không nhìn ra có dao động gì.
- Ngươi có muốn ta gọi hắn đến đây xem một chút không?
Tần Long Viễn thấp giọng hỏi nói.
- Ngươi chỉ cho ta xem một cái là được, còn gọi hắn qua đây thì miễn.
Đạo cô trung niên trả lời.
Tần Long Viễn nghe vậy, trong lòng thở dài một hơi.
Hắn bây giờ đã gần đất xa trời, một người nằm trên ghế mây, thường thường nghĩ tới chuyện lúc còn trẻ, nhớ tới cao tổ phụ của Tần Tử Lăng chiếu cố cho hắn, cho nên muốn mượn cơ hội nâng đỡ hậu nhân.
Chỉ tiếc, đạo cô trung niên kia nói tới cũng là cùng thế hệ với Tần Kiến Minh, nhưng hai người, một người là thiên kiêu, một người chỉ là con cháu không có thiên phú cũng không có tiền đồ, lúc đó chênh lệch tuổi tác của hai người cũng lớn, căn bản cũng không có cảm tình gì. Hiện tại lại cách mấy đời với Tần Tử Lăng, lại càng không có bất kỳ cảm tình gì với vị hậu bối của tộc nhân này.
- Được.
Trong lòng Tần Long Viễn thở dài, mép miệng lại giật giật mấy cái, sau đó chỉ về phía Tần Tử Lăng đang ở xa xa.
Đạo cô trung niên nhìn về phía ngón tay Tần Long Viễn đang chỉ tới, cách thật xa, Tần Tử Lăng cũng có thể cảm giác được ánh mắt như kiếm của nàng, tựa hồ có thể xé nát ngũ tạng lục phủ của người khác, trong lòng không khỏi nghiêm nghị, càng cố gắng thu liễm khí tức.
- Đạo cô này không biết là người nào, so Thanh Hư còn lợi hại hơn rất nhiều, hẳn là luyện khí đại tông sư!
Trong lòng Tần Tử Lăng g âm thầm suy nghĩ, lại giả vờ không biết, cúi đầu ăn đồ ăn...
- Dáng dấp rất giống Kiến Minh.
Đạo cô trung niên tựa hồ nhớ lại một ít chuyện cũ, biểu tình hơi hơi nổi lên một tia biến hóa, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, khôi phục như bình thường.
Yến hội đến khi mặt trời nổi lặn xuống đằng tây mới kết thúc.
Đám người Tần Tử Lăng bắt đầu lục tục trở lại Tần gia Võ Châu…