Chương 467 Địa Ma
Cái gì? Viện thủ muốn dẫn đội đi vào địa mạch?
Tần Hưng Bảo nghe được lời nói của Tần Tử Lăng, cả người đều suýt chút nữa muốn nhảy lên.
Sau đó rất nhanh, Tần Hưng Bảo hưng phấn xoa xao song quyền, nói:
- Thật tốt quá. Thực lực viện thủ cường đại, có nàng dẫn đội, chúng ta khẳng định có thể lấy được không ít chỗ tốt.
- Xem ra trước đây ngươi nói tin tưởng ta, tất cả đề là giả dối a!
Tần Tử Lăng nhớ tới một bộ bất chấp mọi thứ của Tần Hưng Bảo vào ngày hôm trước, hôm nay lại mang vẻ mặt hưng phấn, ước gì lập tức xuất phát, nhịn không được chế nhạo nói.
- Hắc hắc, có sao đâu! Nhưng có thêm một vị tông sư, chúng ta khẳng định sẽ được đảm bảo thêm một phần a!
Tần Hưng Bảo gãi đầu nói.
Tần Tử Lăng cười cười, cũng lười vạch mặt hắn.
...
Võ Châu cũng chia thành tám quận giống với Tây Vân Châu.
Nhưng mỗi quận ở Võ Châu, ngoài việc địa vực không rộng rãi như ở Tây Vân Châu, thì luận về phồn hoa giàu có và đông đúc, số lượng cường giả đều vượt qua Tây Vân Châu, chỉ dựa vào cường giả một quận phồn hoa đã có thể nghiền nát Tây Vân Châu.
Trường Vĩnh Quận, một quận trung vị ở Võ Châu.
Tần gia Võ Châu cũng có một nhánh thế lực ở Khôn Xung Huyện Trường Vĩnh Quận.
Nhánh gia tộc này có tông sư tọa trấn, cũng tọa trấn luôn địa quật ở Khôn Xung Huyện cùng Khôn Hành Sơn.
Khôn Hành Sơn không cao, thuộc địa giới của Khôn Xung Huyện, ngọn núi cao nhất chỉ có 1500m.
Ở dọc trên sườn núi của một ngọn núi cáo nhất, xây dọc một tòa thành nguy nga hùng vĩ.
Dưới tòa thành này, hơn hai trăm mét, có một mảnh khu vực có hình dáng mặt quỷ.
Nói xác thực, khu vực kia không thể gọi là mặt đất
Bởi vì một khu vực không có thổ nhưỡng, cũng không có nước, tảng đá cùng cây cỏ chỉ là một mảnh đen kịt, xa xa nhìn lại giống như một mảnh không gian bị hắc ám ăn mòn.
Mặc đất hắc ám huyễn hóa lên hư không, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dao động như gợn sóng, nhưng rõ ràng cũng không phải mặt nước.
Đột nhiên, mặt đất hắc ám nổi lên dao động cực lớn, một cái đầu sói dữ tợn bỗng nhiên chui ra từ bên dưới, tiếp theo cả thân thể đen nhánh bỗng nhiên nhảy lên một cái.
Thân của nó giống như thân thể người, cũng đứng thẳng lên, nhưng tay của nó lại mang dáng vẻ móng vuốt, trên thân bao trùm một tầng vảy màu xanh lục giống như khải giáp.
Mặt ngoài của lớp vảy màu xanh lục liên tục tản ra từng tia khí tức quỷ dị.
Khí tức này khuấy động không gian bốn phía, một con tước điểu bay qua vùng không gian kia, một đôi tiểu nhãn châu mang theo một ít linh động, nhưng chỉ trong một hơi thở, nó lập tức lộ ra vẻ hung tàn, thét lên một tiếng, trên không trung chém giết về phía trước, lông vũ bay loạn.
Đây là sói nhưng không phải là sói, giống như người không phải người quái vật đen nhánh nhảy ra từ mặt đất, không biết là do ngửi được huyết tinh bên trong dãy núi, hay là đã nhận ra khí tức nguy hiểm đang toát ra từ trong thành, lập tức liền bay nhanh ra khỏi sơn lĩnh, tốc độ như gió.
Đang lúc này, một con lớn nhỏ cùng trường mâu giống nhau tên nỏ từ tòa thành bên trên bắn ra, gào thét xuyên qua hư không.
Két một tiếng, va vào thân thể quái vật đang ở trên không trung.
- Thình thịch!
Quái vật rơi trên mặt đất.
Quái vật này mới vừa rơi trên mặt đất, mặt đất đen nhánh liên lại nhảy ra mấy con quái vật, gầm thét chạy đi tứ phương.
Từng cây nỏ to gào thét xuyên qua hư không, bắn chết từng con quái vật này.
Đột nhiên, có một con mang hình dạng giống cự viên, nhưng trên thân phủ dày lân giáp, hai tay có móng to, giống hai cây loan đao đang treo trên tay, phía sau còn có gai xương đang không ngừng nhô ra.
- Coong!
Một tiếng vang thật lớn.
Quái vật cự viên chém xuống cánh tay loan đạo, vậy mà trường mâu hướng đến nó đã bị chặt đứt trực tiếp.
- Những quái vật kia chỉ là địa ma binh thông thường, thực lực tương đương với võ sư phổ thông, cự nỏ trong thành có thể bắn chết. Nhưng con quái vật có hình dạng như cự viên này chính là ma vệ, thực lực tương đương với đại võ sư, cự nỏ thủ thành đã không thể bắn chết nó.
- Trên trường thành, một vị nữ tử trung niên búi tóc cao bó buộc, khuôn mặt gầy, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ về phía quái vật cự viên ở xa kia, nhàn nhạt nói.
Sau lưng nữ tử trung điên, tám người đang đứng.
Hai nữ sáu nam.
Nữ tử trung niên này không phải ai khác mà chính là viện thủ "Uy Võ Viện", Tần Tử Đường.
Hai nữ sáu nam đứng sau lưng nàng, trong đó hai người đương nhiên là Tần Tử Lăng cùng Tần Hưng Bảo.
Còn có sáu người, trong đó có hai vị là người của "Uy Võ Viện", một người gọi là Tần Hưng Dũng, một người gọi là Tần Hưng Chân.
Hai người đều là con cháu của mạch có tông sư tọa trấn ở Tần gia, tu vi luyện cốt hậu kỳ.
Kế bên cạnh hai người là một nam tưe khôi ngô cao lớn, ba mươi tuổi, đằn sau là một vị nữ tử vóc người nhìn tới xinh xắn, nhưng tạo cho người ta một loại cảm giác tràn đầy sức bật, ba mươi mốt tuổi.
Tần Hưng Dũng mang theo hai vị tùy tùng, đều là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, tuổi tác đều đâu đó tầm năm mươi tới sáu mươi tuổi.
Tần Hưng Chân mang theo hai vị tùy tùng, một nam một nữ. Nam là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, nữ là đại luyện khí sư chân nguyên trung kỳ, tuổi tác cũng xem xem năm mươi sáu mươi tuổi.
Trong lúc Tần Tử Đường cũng nói chuyện, bên trên tòa thành đã thả người nhảy xuống ba vị đại võ sư, trên người khoác khải giáp, cầm trong tay cự kiếm đại đao.
Ba vị đại võ sư chạy gấp như bay, đảo mắt vây quanh ma vệ cự viên.
Ba vị đại võ sư vây công ma vệ, cũng không lâu lắm, ma vệ đã bị chém giết.
Sau khi chém ma vệ, ba vị đại võ sư liền nâng thi thể của ma vệ lên, quay trở về tòa thành, mà những thi thể ma binh bị giết, thì trực tiếp bị ném trở về mặt đất.
Thi thể vừa rơi xuống mặt đất đen nhánh, liền giống như chìm vào trong nước, biến mất không thấy gì nữa.
- Ma binh cơ hồ không có giá trị gì.
Tần Hưng Bảo thấp giọng giải thích với Tần Tử Lăng.
Tần Hưng Dũng cùng Tần Hưng Chân ở bên cạnh thất Tần Hưng Bảo thấp giọng giải thích rõ cho Tần Tử Lăng, cả hai có vẻ coi thường mà liếc mắt một cái.
Tần Tử Lăng thì lại không nói gì với Tần Hưng Bảo, chỉ liếc một cái.
Gia hỏa này rốt cuộc là đại trí giả ngu hay là đại ngu nhược trí a.
Đáp án này không phải rất rõ ràng sao? Hắn cũng không phải tên ngốc, còn cần hắn giải thích sao!
- Được rồi, địa ma là thứ gì, đợi các ngươi xuống dưới sẽ biết rõ. Đợi lát nữa lúc xuống dưới, các ngươi không được cách ta quá xa, có tình huống nguy hiểm thì gửi tín hiệu.
Đứng trên tòa thành ngắm nhìn một lát, Tần Tử Đường nhàn nhạt nói, lúc nói chuyện, nàng cố ý nhìn thoáng qua Tần Tử Lăng.
Hiển nhiên, nàng nói lời này, chủ yếu là cho Tần Tử Lăng nghe.
- Vâng!
Mọi người hơi hơi khom người trả lời.
- Tử Đường trưởng lão, các vị, lão phu đợi các ngươi mang chiến thắng trở về.
Trong lâu đài, một vị lão giả khí huyết dâng trào như biển xông đến trước mặt đám người Tần Tử Đường, chắp tay nói.
Vị lão giả này là võ đạo tông sư phụ trách trấn thủ Khôn Hành Quan, cũng là gia chủ một nhánh Tần gia ở Khôn Xung Huyện.
Đám người Tần Tử Đường nghe vậy, đều chắp tay ra hiệu với lão giả, sau đó liền nhao nhao thả người nhảy xuống tòa thành, đi tới bên trên mặt đất đen khịt.
- Đi thôi!
Tần Tử Đường đưa một cánh tay về phía Tần Tử Lăng, một cánh tay còn lại đưa về phía Tần Hưng Chân.
Tần Tử Lăng vội vã bắt lấy cánh tay của Tần Tử Đường, mặt khác lại bắt thêm cánh tay của Tần Hưng Bảo.
Tần Hưng Dũng thấy Tần Tử Đường duỗi tay ra cho Tần Tử Lăng bám vào, trong mắt có một tia ước ao cùng ghen ghét chợt lóe lên.
Tần Hưng Chân lại có chút ngoài ý muốn nhìn Tần Tử Lăng cùng Tần Tử Đường.