← Quay lại trang sách

Chương 472 Các ngươi đều rất không sao?

Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

Tần Tử Lăng không trả lời mà hỏi lại.

- Ta đã được ba mươi hai tuổi a!

Vẻ mặt Tần Hưng Bảo vô cùng nghi hoặc trả lời, tư duy có theo không kịp với Tần Tử Lăng.

- Ngươi còn biết ngươi ba mươi hai tuổi sao! Vậy ngươi còn chờ cái gì nữa? Chờ ngươi bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi mới dùng sao?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Nhưng đây là huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm a.

Tần Hưng Bảo có điểm ủy khuất nói.

- Biết quả cầu tuyết không?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Biết a! Cầu tuyết càng lăn càng lớn.

Tần Hưng Bảo hơi sững sờ, sau đó buột miệng nói.

- Biết thế mà ngươi vẫn còn nhiều lời! Thực lực không tăng cao, sao ngươi có thể lăn lớn được? Đồ tốt là phải tranh thủ mà dùng, mà không phải dựa vào tiết kiệm ủ kín đến đóng bụi. Tình huống hiện tại của ngươi, ăn huyết nguyên có thể đề cao một mảng lớn, sau đó mới có bản lĩnh thu thập tài nguyên tốt hơn.

Tần Tử Lăng nói.

- Cảm ơn tiểu thúc, Hưng Bảo đã hiểu.

Tần Hưng Bảo bị lời này của Tần Tử Lăng cảnh tỉnh, rốt cục cũng đã hiểu hoàn toàn.

Nhưng hiểu thì hiểu, lúc Tần Hưng Bảo ăn vào huyết nguyên của Bích Mộc Huyền Tê, mỗi lần ăn một miếng, trong lòng đều đang rỉ máu.

- Đừng nóng vội đột phá, tận lực luyện thêm mấy khối xương đầu. Tốc độ là cần, căn cơ cũng cần. Đương nhiên nếu như gặp phải bình cảnh, không cần phải quá nghiêm khắc, có thể đột phá thì đột phá.

Tần Tử Lăng thấy Tần Hưng Bảo ngồi xếp bằng vận công luyện hóa huyết nguyên, căn dặn nói.

Mỗi người đều có cực hạn riêng của mình.

Có vài người cực hạn là hơn mười khối, có vài người là hơn một trăm khối, giống như Tiêu Thiến, cực hạn của nàng là 177 khối, phần còn lại trên đầu đã không thể luyện nữa.

Tần Tử Lăng tuy luyện hóa phần đầu rất gian nan, nhưng vẫn có thể tiếp tục nữa, cho nên hắn có thể luyện cốt đến mức tối đa.

Đương nhiên phần lớn võ giả sẽ không cố trùng kích cực hạn, bởi vì ban đầu luyện tầng xương ngoài thì rất đơn giản, nhưng vào tầng giữa thì lại có độ khó cao hơn rất nhiều, rất nhiều người có thể đột phá luyện cốt sơ kỳ, nhưng số lượng trung kỳ và hậu kỳ lại giảm một cách rõ rệt.

Sau một canh giờ, Tần Hưng Bảo dừng vận công luyện hóa huyết.

Sau khi kết thúc luyện hóa, Tần Hưng Bảo không chỉ khôi phục toàn bộ thương thế, khí huyết kình lực trên người lại càng thêm tinh luyện, lúc đứng lên, xương cốt đều vang lên kèn kẹt, trong mơ hồ lại cảm giác như hắn vừa cao lên.

- Đa tạ tiểu thúc.

Tần Hưng Bảo cúi người thật sâu với Tần Tử Lăng.

- Thời gian cũng vừa đủ, chúng ta cũng cần phải trở về. Cái này cho ngươi, ta để lại hai bộ lân giáp.

Tần Tử Lăng ném một cái túi lớn cho Tần Hưng Bảo.

Không gian của nhẫn trữ vật cũng rất có hạn, dù sao nhẫn trữ vật của đám Thanh Hư kia cũng chỉ có nửa mét vuông.

Cho nên, chuyến đi vào địa quật này, mọi người sau khi giết được ma vệ sẽ thu thập máu tươi của bọn nó vào nhập nhẫn trữ vật, còn lân giáp sẽ bị lột xuống rồi vác theo trên thân.

Tần Hưng Bảo vội vã tiếp lấy, gánh cái bao lớn trên lưng.

Lúc hai người Tần Tử Lăng trở về, hai tổ của Tần Hưng Dũng cũng đã quay về.

Mọi người đều bị thương, nhưng trên mặt đều mang vẻ hưng phấn.

- Hưng Bảo, cuối cùng thì lần này các ngươi cũng có thu hoạch a! Một tên tiểu ma vệ, một tên trung ma vệ, nói tới cũng cũng tạm được. Nhưng xem ra vẫn kém xa chúng ta a. Chúng ta săn giết được bốn tên Ma Vệ, trong đó một tên là đại ma vệ.

- Lại nói, tình huống vừa rồi kia thực sự là hung hiểm a, bốn tên ma vệ mang theo trăm tên ma binh liều chết xông tới, may mà ba người chúng ta đều là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, bằng không nếu để cho các ngươi gặp phải, chỉ có thể gửi tín hiệu cầu cứu.

Tần Hưng Dũng đầu tiên là liếc nhìn cái túi trên lưng Tần Hưng Bảo, làm bộ phê bình hai câu, tiếp theo chính là mang vẻ mặt đắc ý mà nói.

Trước kia, Tần Hưng Bảo còn là hâm mộ với thu hoạch của đám Tần Hưng Dũng, cũng hiểu được bọn họ lợi hại cỡ nào, dù sao cũng là ba vị đại võ sư luyện cốt hậu kỳ a!

Nhưng bây giờ nhìn Tần Hưng Dũng ở trước mặt mình được nước nói khoác, nhớ tới Tần Tử Lăng dùng một đao chém chết ma tướng, một người chém sạch ma vệ cùng mấy trăm tên ma binh, huyết nguyên dị thú ngũ phẩm hạ giai cũng tiện tay múc ra cho hắn chữa thương, Tần Hưng Bảo đã cảm thấy Tần Hưng Dũng không còn cùng một đẳng cấp!

Chỉ với chút điểm ấy còn muốn trang bức trước mặt tiểu thúc của ta!

Tiểu thúc nhà ta mà để lộ ra thủ đoạn thì sẽ hù dọa chết ngươi!

Tần Hưng Bảo mang vẻ mặt "bội phục" mà nhìn xem Tần Hưng Dũng, trong lòng lại khinh bỉ cùng cực, kèm theo đó là một vệt ưu việt.

Ngay lúc Tần Hưng Dũng còn đang nói khoác, thì ánh mắt của Tần Tử Đường đã quan sát trên dưới của Tần Hưng Bảo vài lần, hiện lên vẻ ngoài ý muốn, tiếp lấy lại có ý tứ sâu sắc mà nhìn Tần Tử Lăng.

Nhưng nàng vẫn mang một bộ dạng lạnh tanh, cái gì cũng chưa nói.

Rất nhanh, Tần Hưng Chân cũng mang theo hai vị thủ hạ phản hồi.

Ba người bọn họ cũng bị thương, nhưng thu hoạch cũng rất lớn.

Ba tên ma vệ, một tên đại ma vệ.

Sau khi Tần Hưng Chân trở về, ba tổ ngươi đương nhiên lại tiếp tục ngồi xuống tĩnh dưỡng một phen, sau đó chính là Tần Hưng Chân cùng Tần Hưng Dũng thổi phồng nhau.

Lại thêm Tần Hưng Bảo còn cố ý tiến tới, thường thường còn tâng bốc bọn họ vài câu, bọn họ cũng cảm thấy bản thân rất ưu việt, làm cho Tần Tử Lăng không còn gì để nói.

Gia hỏa này ngoài mặt nhìn thì là người thật thà, nhưng so với tiểu tử Bao Anh Tuấn cũng không kém bao nhiêu.

Về sau, nếu hai người này biết được chân tướng, sợ là khi nhìn thấy gia hỏa này cũng phải đi đường vòng a!

- Các ngươi không có vấn đề gì sao? Cũng không cần chữa thương sao?

Cuối cùng Tần Tử Đường vẫn không nhìn được, ánh mắt lạnh lùng quét mọi người một cái, nói.

- Cần, cần!

Đám người Tần Hưng Dũng cùng Tần Hưng Chân nghe vậy, trong lòng run lên, vội vã nói.

Bọn họ cũng không dám đắc tội vị viện thủ lạnh mặt như Tần Tử Đường.

- Ta không cần.

Tần Hưng Bảo trả lời.

Đám người Tần Hưng Dũng cùng Tần Hưng Chân nghe vậy, lúc này mới phát hiện tên gia hỏa Tần Hưng Bảo này lại như rồng như hổ, tinh khí thần tràn trề, không khỏi há hốc mồm một hồi.

Mẹ kiếp, tên gia hỏa này rõ ràng là hố bọn hắn!

Lại còn cố ý giả ngốc tâng bốc bọn hắn!

Tần Tử Đường chỉ là lạnh lùng nhìn Tần Hưng Bảo một cái, Tần Hưng Bảo vội vã rụt xuống đầu xuống, cười hắc hắc, sau đó nhanh như chớp chạy đến phía sau Tần Tử Lăng, thành thật ngây ngô.

Bởi vì lần này đám người Tần Hưng Dũng bị thương không nhẹ, ròng rã tu dưỡng nửa ngày, sau đó chín người mới xuất phát lần nữa.

Hai ngày tiếp theo, Tần Tử Lăng tựa hồ gặp phải vận may đại thịnh.

Đầu tiên là lại gặp một tiểu ma tướng, tiếp lấy lại gặp phải rất nhiềm đám ma vệ kết quân.

Tiểu ma tướng đương nhiên là bị Tần Tử Lăng trực tiếp chém giết, về phần ma vệ, chỉ cần không phải xuất hiện liên tiếp bảy tám tên, Tần Tử Lăng sẽ chẳng muốn xuất thủ, đều giao cho Tần Hưng Bảo xử lý.

Hắn cũng không rảnh a, hắn còn phải “giáo dục” lại tên chất nhi này.

Mà những ma binh cùng ma vệ này cũng không giống như nhân tộc, mỗi tên đều xung phong liều chết, cực kỳ hung tàn, không muốn giữ mạng.