Chương 471 Đừng tiếc nữa
Lúc Tần Hưng Bảo tỉnh táo lại, ma vệ vừa cản cự phủ cũng bắt đầu xông lên.
Tên ma vệ này cao một trượng, đầu trâu thân người, hai tay co lại hình đao, khí thế trên thân cực kỳ cường đại, trên ngực mơ hồ có vòng xoáy đang chuyển động, chính là một tên ma vệ đang chuẩn bị tiến hóa thành ma tướng.
Ma vệ lướt nhanh vượt qua đại địa, mỗi một bước rơi xuống, mặt đất đều rạn nứt, đảo mắt đã đến trước mặt Tần Hưng Bảo, cánh tay hình đạo chặt xuống Tần Hưng Bảo.
Tần Hưng Bảo vội vã nâng búa ngăn cản.
- Coong! Coong! Coong!
Tần Hưng Bảo liên tiếp cản mấy đao, liên tiếp lui về phía sau, gan bàn tay rạn nứt, máu tươi chảy ròng, hai tay phảng phất cũng miễn cưỡng bị gãy ra, bắp thịt đều căn căn nổ lên.
Thực lực của tên ma vệ này đã gần đạt tới ma tướng!
Không chỉ có như vậy, bốn phương tám hướng còn có ma binh quơ thiết quyền cùng móng vuốt xung phong liều chết về phía hắn.
- Ta phải chết sao?
Nhìn một đao bổ xuống của con ma vệ kia, lực có thể phá núi, thế không thể đỡ, mà phía sau lại có hai con ma vê liều chết xông tới, Tần Hưng Bảo tâm sinh tuyệt vọng.
- Ngu ngốc! Bản thân ngươi có mấy phần bản lĩnh còn không rõ sao?
Ngay vào lúc này, bên tai Tần Hưng Bảo vang lên thanh âm của Tần Tử Lăng, tiếp theo hắn nhìn thấy một bàn tay to lớn được ngưng tụ bằng kình lực đang rơi xuống người hắn, nhấc cả người hắn lên không trung, sau đó vung lên, ném vào bên trong một đám ma binh.
Tần Hưng Bảo bất chấp cảm giác vui sướng sống sót sau hoạn nạn, còn có lòng cảm kích với Tần Tử Lăng, thì lại phát hiện toàn bộ vòng vây đều đang có ma binh đứng chặn, chỉ dám rống giận một tiếng, vung vẩy búa tiếp tục xung phong liều chết về bốn mặt.
Trong lúc Tần Hưng Bảo rơi vào vòng vây ma binh, thủ trảo của Tần Tử Lăng đã cầm lên Liệt Thiên Đao nặng 600 cân như cầm một món đồ chơi nhẹ nhàng, vẻ mặt ung dung thoải mái chém trái chém phải.
Giơ tay chém xuống, mỗi một lần đều có hai ba tên ma vệ ngã xuống.
Không có cách nào khác, võ đạo vốn là nganh chiến như thế này, mà thực lực võ đạo của hắn đã ngang với trung tông sư, lại có thần hồn cường đại tương trợ, mặc kệ bốn phía đang có dị động gì, hắn có đang tập trung hướng nào, thì mọi cảnh tượng đều in rõ trong đầu của hắn, phảng phất tất cả đang bị tua chậm ở trong đầu hắn.
Ma vệ cùng ma binh lại không có có trí khôn, không hiểu được phối hợp, chỉ là một tổ hợp xung phong liều chết, có thể gây ra thiệt hại gì cho hắn?
Nhưng trong thời gian ngắn ngủi, bốn phía của Tần Tử Lăng chỉ còn lại một mảng trống không, khắp nơi chỉ có thi thể.
Cách hắn hơn hai trăm mét, còn có hơn ba mươi tên ma binh đang vây quanh Tần Hưng Bảo.
Lúc này, cả người Tần Hưng Bảo đã tàn tạ đến hết cỡ, khí lực tiêu hao cực lớn, bị hơn ba mươi tên ma binh bao quanh, tựa như bị nhốt trong lồng thú, môi đôi mắt đỏ rực, gân xanh trên bắp thịt cả người căn căn dữ tợn quấn quýt lại, không ngừng chém ra cự phủ, xung phong liều chết chém trái chém phải, nhưng rốt cuộc vẫn không thể thể thoát khỏi.
Tần Tử Lăng thấy thế cũng không để ý hắn, chỉ là moi móc những khối tinh huyết bán cố hóa trên ngực của ma vệ, còn lột lân giáp của nó ra đưa vào Dưỡng Thi Hồn.
Cấp bậc lân giáp của ma vệ đã không còn bao nhiêu giá trị với Tần Tử Lăng, nhưng nếu đã giết được, đương nhiên không thể lãng phí.
Bên trong Dưỡng Thi Hoàn, bốn con Kim Thi không ngừng hút lấy hút để tinh huyết bán hóa cố.
Tinh huyết của ma vệ rất phù hợp để Kim Thi tu luyện thể chất, là vật đại bổ cho chúng nó.
Rất nhanh Tần Tử Lăng đã gỡ xuống ba mười bộ lân giáp, thu vào trong Dưỡng Thi Hoàn, sau đó liền ngồi trên một khối nham thạch, lẳng lặng thưởng thức cảnh tượng Tần Hưng Bảo xung phong liều chết ở giữa đám ma binh.
Khóe mắt Tần Hưng Bảo liếc qua xa xa nhìn thấy Tần Tử Lăng đang ngồi nhàn nhã xem cuộc chiến, không có lên tiếng, mà là cắn chặt răng, càng hung mãnh hơn, xung phong liều chết.
Tất cả ma binh ngã xuống.
Sau nửa canh giờ, Tần Hưng Bảo dùng búa chống đỡ thân thể, quỳ một chân trên đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, bốn phía rải tứ tung thi thể của ma binh.
- Ba! Ba! Ba!
Tiếng vỗ tay vang lên trong đại điện, Tần Tử Lăng nhảy xuống khỏi nham thạch, đi tới trước mặt Tần Hưng Bảo, vỗ vai hắn một cái, nói:
- Không sai, đừng đễ nhiệt huyết lấn áp lý trí, về sau phải học cách bình tĩnh.
Thân thể Tần Hưng Bảo lắc lư một cái, nhưng vẫn mang vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Vâng!
- Thúc tử ta cũng không cần nghiêm nghị như vậy!
Tần Tử Lăng cười cười, sau đó nói:
- Ngồi xuống đi, cảm giác thế nào?
Tần Hưng Bảo nghe vậy không thể kiên trì được nữa, tũm một tiếng liền đặt mông trên đất, cười khổ nói:
- Tốn lực quá lớn, khí huyết kình lực đã tiêu hao hết, căn cơ suýt chút nữa cũng phải bị trọng thương.
- Nghe trong lời của ngươi, là oán hận ta không ra tay xuất thủ sao?
Tần Tử Lăng nói.
- A, không có, không có!
Tần Hưng Bảo nghe vậy giật mình, lắc đầu liên tục phủ nhận, sau đó lại theo sát nói:
- Ta biết tiểu thúc là muốn ma luyện ta!
- Ngươi biết thì tốt.
Tần Tử Lăng cười cười.
- Ta biết, ta biết.
Tần Hưng Bảo liên tục gật đầu, sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra vò bí dược Kỳ Nanh Thuốc, nhìn bình thuốc trong tay, trong mắt lộ ra một tia đau lòng.
Lần này tốn quá nhiều lực, còn có khí huyết kình lực đã cạn kiệt, không có nửa vò bí dược Kỳ Nanh Thú để tẩm bổ, phỏng chừng về sau sẽ để lại di chứng.
Nghĩ tới một vò bí dược trân quý như thế, mới qua hai ba giờ đã bị hắn uống sạch, Tần Hưng Bảo nhỏ máu ở trong lòng.
Tần Tử Lăng thấy Tần Hưng Bảo ôm bình thuốc với vẻ mặt đau lòng, không khỏi hơi buồn cười, nói:
- Được rồi, cất bình thuốc của ngươi đi, ăn cái này đi. Lần này ngươi chịu khổ nhiều như vậy, đã coi như là cực hạn, bồi dưỡng lại một chút mới có thể đạt được hiệu quả tốt.
Nói xong, Tần Tử Lăng lấy ra một vại huyết nguyên từ trong nhẫn trữ vật, từ bên trong múc một bát cho Tần Hưng Bảo.
Chính là huyết nguyên của Bích Mộc Huyền Tê.
Hắn đã chiếm được ba phần huyết nguyên từ trong tay Cận Nguyên cùng Thanh Hư, hai phần là Bích Mộc Huyền Tê Huyết Nguyên, một phần đã đổi thành đan phương "Lục Hợp Hóa Cốt Đan" vào mấy ngày trước, trong tay còn lại một phần.
Tần Hưng Bảo nhìn huyết nguyên sền sệt tản mát ra sinh cơ nồng nặc, chỉ ngây ngốc hỏi:
- Tiểu thúc, đây là cái gì?
- Huyết nguyên Bích Mộc Huyền Tê.
Tần Tử Lăng thuận miệng trả lời.
Tần Hưng Bảo nghe vậy, cả thân thể đều hung hăng lắc lư một lần, hơn nửa ngày lắp bắp nói:
- Huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm, tộc thúc, ngươi cho ta ăn huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm để chữa thương sao?
- Có chuyện gì sao?
Tần Tử Lăng hỏi.
Tần Hưng Bảo nghe vậy, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, thanh âm có hơi khàn giọng, run rẩy nói:
- Cái này, cái này, tiểu thúc, ta có thể tạm thời cất phần huyết nguyên này lại không, chờ đến khi đột phá lại ăn. Trước tiên ta sẽ ăn hết phần bí dược luyện cốt kia.
Giờ khắc này, Tần Hưng Bảo lại không còn đau lòng vì hết bí dược Kỳ Nanh Thú nữa.