← Quay lại trang sách

Chương 474 Phát tín hiệu

Thận có hai cái, những năm trước đây, nàng cũng đã luyện thành một cái, còn có một cái đã bị chậm lại theo tuổi tác của nàng, nhưng rõ ràng chỉ thiếu một bộ phận mà thôi, sau đó bắt đầu luyện phổi, trở thành trung tông sư, nhưng rốt cuộc vẫn bị kẹt ở đó, như Chỉ Xích Thiên Nhai, để cho nàng không thể nhìn thấy hy vọng.

Cho nên, nàng muốn cố gắng đột phá, muốn đi được xa hơn trên võ đạo, cũng cần có cơ duyên lớn hơn.

Rất nhanh, thời gian trôi qua hai canh giờ.

Tần Tử Đường một đường quét sạch mấy nhóm địa ma, thu hoạch ba con ma vệ, còn có vài cây linh dược có giá trị cũng tạm được, mắt thấy không có thu hoạch gì lớn, nàng liền chuẩn bị đi vòng vèo về chỗ tập hợp, trên đường trở về còn có thể tiếp tục thăm dò một phen.

Giữa lúc Tần Tử Đường đang chuẩn bị đi vòng vèo, đột nhiên tâm sinh cảnh báo.

Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh như băng của nàng lập tức phảng phất bao phủ lên một tầng băng sương, trên người có khí lưu chuyển động, tạo thành một hư ảnh của thanh long quay quanh lấy nàng, long đầu ngẩng lên trên vai phải của nàng, lộ ra sát khí nồng nặc uy nghiêm.

- Ra đi!

Tần Tử Đường nhàn nhạt nói.

- Ba! Ba! Ba!

Có tiếng vỗ tay vang lên, một vị nam tử trung ăn mặc kiểu văn sĩ, khuôn mặt vô cùng thanh tú, đi ra từ một gò đất cách hai trăm mét ở đằng sau Tần Tử Đường.

- Tử Đường tiểu thư không hổ là viện thủ Uy Võ Viện ở Tần gia, trách không được trôi qua nhiều năm như vậy, thái tử vẫn còn nhớ mãi không quên với ngươi, mấy ngày trước đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn mời ngươi đi ôn chuyện một chuyến.

Văn sĩ chậm rãi nói.

Sau khi thấy rõ ràng văn sĩ, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Tử Đường hơi đổi một chút, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh.

- Nguyên lai là Ngụy tiên sinh, vẫn mong chuyển cáo thái tử điện hạ, không phiền hắn quản. Nếu nói đến ôn chuyện xưa, thì ta cũng không có gì để nói với hắn.

Tần Tử Đường lạnh giọng nói.

- Ngươi cũng thấy, ta đã tới đây, sợ rằng chuyện này đã không phải do Tử Đường tiểu thư làm chủ.

Ngụy tiên sinh nói.

- Ngụy tiên sinh là luyện khí trung tông sư, đánh bại ta đương nhiên cũng không phải là việc khó gì, nhưng nói muốn mang ta đi, khó tránh khỏi có chút tự đại a?

Tần Tử Đường nói.

- Ai không biết một thân Thanh Long Huyền Mộc Kình của Tử Đường tiểu thư sai được gọi là lô hỏa thuần thanh, biến hóa đa đoan, chỉ có một mình ta thì sao có thể mang ngươi đi đây.

Ngụy tiên sinh mỉm cười nói.

Lời của Ngụy tiên sinh còn chưa dứt, phía sau ở trái phải của Tần Tử Đường đã xuất hiện ba đạo nhân ảnh.

Ba đạo nhân ảnh từ nơi tối mờ đi ra, khuôn mặt dần dần trở nên rõ ràng.

Một vị lão giả còng lưng, một vị nữ tử xinh đẹp, một vị người trẻ tuổi có khuôn mặt hẹp dài, mũi ưng.

Ba người thình xuất hiện phía sau đều là võ đạo tiểu tông sư.

- Tử Đường tiểu thư, ngươi xem như này đã đủ chưa? Là chúng ta động thủ, hay là ngươi tự mình theo bọn ta.

Ngụy tiên sinh tiếp tục mỉm cười nói.

- Tíu tíu!

Lời của Ngụy tiên sinh còn chưa dứt, một đạo thanh âm the thé theo một đạo hồng quang phóng lên cao.

Đạo hồng quang kia vọt tới giữa không trung đột nhiên nổ ra, hình thành một một đạo hư ảnh thanh long đang vẫy đuôi, mãi thật lâu sau vẫn chưa tán đi.

- Lần này Tử Đường tiểu thư phát tín hiệu cầu cứu, hay là tín hiệu cảnh báo đây? Nếu như là tín hiệu cầu cứu, đó chính là hại tính mạng bọn họ, ngươi nên hiểu, chuyện này nhất định không thể để rò rỉ tin tức. Nếu như tín hiệu cảnh báo, ngươi yên tâm, những tên tôm tép ở Tần gia muốn đi thì đi, chúng ta sẽ không đuổi giết.

Ngụy tiên sinh nói.

- Ngụy tiên sinh, đây là tín hiệu cảnh báo.

Lão giả lưng còng nhắc nhở nói.

- Tử Đường tiểu thư đúng là người trọng tình nghĩa a!

Vẻ mặt Ngụy tiên sinh mang theo châm chọc nói.

Sau khi Tần Tử Đường phóng xuất tín hiệu cảnh báo, cái gì cũng không nói, chỉ là vẻ mặt bình tĩnh lau trường thương trong tay.

Toàn thân trường thương màu bích lục, cũng không biết là làm bằng vật liệu gì.

Thương dài nửa trượng, trên thân thương có đường văn, đầu thương bén nhọn, vô cùng sắc bén.

- Tên thương, Thanh Long Truy Hồn Thương!

Tần Tử Đường nhàn nhạt nói.

Nói xong, một tay vung mạnh trường thương, cả người bỗng nhiên tung người mà lên, chợt bạo phát, áp sát về phía lão giả còng lưng.

Tốc độ cực nhanh như lướt qua.

Lão giả còng lưng thấy thế đồng tử hơi hơi co rụt lại, trong tay cũng vung lên trường tiên, hô lên đánh ra một cái, như là một đầu con mãng xà linh động, quấn quanh về phía Thanh Long Truy Hồn Thương.

Mỹ thiếu phụ cùng người tuổi trẻ mũi ưng cũng xuất động trong lúc đó.

Binh khí của mỹ thiếu phụ cũng là trường tiên, người tuổi trẻ mũi ưng lại là hoành đao.

Trường tiên của mỹ thiếu phụ còn dài hơn rất nhiều so với trường tiên của lão giả còng lưng, hất ra như một con độc xà, quấn quanh về phía thân thể của Tần Tử Đường, người trẻ tuổi mũi ưng thì nhún người nhảy lên, hoành đao chém ra sau lưng của Tần Tử Đường.

Ngụy tiên sinh thì không biết từ lúc nào đã tung người, đứng trên một gò đất nhỏ, chỉ là áp trận chứ không xuất thủ với Tần Tử Đường.

Tần Tử Đường thấy thế, mặt trầm như nước, Thanh Long Truy Hồn Thương trong tay run lên, thương thế đi khắp nơi, kình lực bắn ra, vậy mà hiện lên ba thanh mũi thương ở trên không trung.

Mũi thương rơi xuống, lập tức đâm vào hai đầu trường tiên, phảng phất móc họng của hai con rắn, lão giả còng lưng và mỹ thiếu phụ lập tức hơi biến sắc mặt, kình lực bỗng nhiên bạo phát, mới "ba" một tiếng, thoát khỏi mũi thương.

- Coong!

Một bên khác, mũi thương còn lại rơi trên hoành đao, bộc phát ra một đoàn tia lửa chói mắt, mũi thương biến mất, thân thể của người trẻ tuổi cầm hoành đao phải lui về phía sau mấy bước.

Nhưng người trẻ tuổi cầm đao vừa mới lui lại, liền có một đạo hàn mang nhanh như điện bắn ra từ trường thương cùng Tần Tử Đường.

Nguyên lai mục tiêu chân chính của Tần Tử Đường là người trẻ tuổi.

Mặc dù hắn tuổi trẻ, khí huyết dâng trào, nhưng kình lực lại không đủ ngưng luyện, kinh nghiệm chiến đấu cũng chưa đủ.

- Cong!

Đầu thương nhọn hoắc đâm vào phía trên hoành đao.

Người tuổi trẻ mũi ưng khí huyết sôi trào, gan bàn tay cảm thấy đau rút, cả người lại tiếp tục lui lại.

- Hừ!

Đứng trên gò đất nhỏ, Ngụy tiên sinh thấy thế lạnh rên một tiếng, một điểm hắc quang bắn ra, hóa thanh một thanh phi kiếm màu đen.

Phi kiếm vỡ ra hư không, đảo mắt đã tới.

Tần Tử Đường thấy thế hơi biến sắc, bất đắc dĩ vung thương đâm ra.

- Coong!

Một thanh âm vang lên, thương mang đối diện với mũi kiếm.

Tần Tử Đường một lần nữa rơi vào trong vòng vây.

...

- Thiếu gia, người xem!

Một vị tùy tùng chỉ về phía tín hiệu hỏa long ở bầu trời xa xa.

Sắc mặt Tần Hưng Dũng đại biến, trong mắt toát ra vẻ do dự bất quyết.

- Thiếu gia, thực lực viện thủ đã thẳng bức đến trung tông sư, nếu nàng đã phát tín hiệu cảnh báo, vậy chúng ta lập tức rời đi, hiển nhiên đối thủ có thực lực vô cùng cường đại, lấy thực lực của chúng ta đi đến đó cũng là chịu chết, hay là mau rời đi, sau đó báo tin tức này lên trên.

Một vị tùy tùng lớn tuổi nói.

Sắc mặt Tần Hưng Dũng thay đổi mấy lần, cuối cùng khẽ cắn môi, nói:

- Được, chúng ta lập tức rời đi!

Tiếp theo ba người cấp tốc bay trên không trung, bay dọc theo hỏa tinh thần đang lơ lửng trên vách tường.

Một màn tương tự cũng phát sinh ở nơi khác.

Còn ở một nơi khác nữa, Tần Tử Lăng nhìn tín hiệu hỏa long ở xa xa trên bầu trời, thần sắc tỉnh táo nói với Tần Hưng Bảo:

- Ngươi lập tức rời khỏi địa quật.

- Tiểu thúc, ta không đi, ta hiện tại đã là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, coi như gặp phải Ma Tướng hoặc là tông sư cũng có thể ngăn cản một hơi.

Thần sắc Tần Hưng Bảo kiên định nói.

Tần Tử Lăng nhìn chằm chằm Tần Hưng Bảo một cái, nói:

- Trải qua một lần tông sư chiến cũng tốt!

Nói xong, cánh tay dài của Tần Tử Lăng giãn ra, quen việc dễ làm liền, hắn kẹp Tần Hưng Bảo ở dưới nách, nhún một cái.

- Tiểu thúc, ngươi muốn làm...

Tần Hưng Bảo thình lình bị Tần Tử Lăng kẹp dưới cánh tay, vội vã kêu lên.

Chỉ là vẫn chưa phát ra tiếng nói, liền có cuồng phong cuồn cuộn rưới vào miệng của hắn.