← Quay lại trang sách

Chương 475 Bên trên gò đất

Tần Hưng Bảo dùng sức trợn to mắt, nhìn cảnh vật từ bên dưới mí mắt, quả là có một loại bị cảm giác như bị mù.

Hắn làm sao cũng không tưởng tượng nổi, cùng là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, sao tốc độ của Tần Tử Lăng tốc độ tại sao có thể nhanh đến trình độ kinh khủng như vậy, thậm chí có đôi khi đều là chân không chạm đất, khí lưu cuồn cuộn đang không ngừng chuyển động thành vòng xoáy ở dưới lòng bàn chân, kéo hai người chạy nhanh như chớp về phía phát tín hiệu.

Vẫn còn chưa tới chỗ phát tín hiệu thì Tần Tử Lăng ngừng lại.

- Ngươi bây giờ đi tới đó, tận lực nghĩ biện pháp hấp dẫn lực chú ý của nam tử đứng trên gò đất. Cẩn thận một chút, phải cách nam tử kia ít nhất hơn một trăm mét, bằng không hắn đâm một kiếm tới, ngươi không thể ngăn nổi.

Tần Tử Lăng căn dặn nói.

- Ta hiểu rồi, tiểu thúc là muốn dương đông kích tây!

Tần Hưng Bảo lập tức để ý tới lời của Tần Tử Lăng.

- Đi đi!

Tần Tử Lăng vỗ vỗ bả vai Tần Hưng Bảo, nói.

Nếu không phải Kim Thi cùng ma đầu âm hồn đều không thể tùy tiện mang ra, hắn cần gì phải dương đông kích tây cơ chứ.

Nhưng như vậy cũng tốt, kiếm một cơ hội giao thủ thử với tông sư cho Tần Hưng Bảo.

Xem hắn ở trước mặt trung tông sư có sợ hãi hay không.

- Vâng! Tiểu thúc cũng cẩn thận một chút.

Tần Hưng Bảo gật đầu, rất nhanh đã di chuyển về phía phát ra tín hiệu.

Tần Tử Lăng nhìn theo Tần Hưng Bảo rời đi, tâm niệm vừa động, bốn tên Kim Thi cùng ba tên âm hồn ma đầu đều bị hắn thả ra, sau đó tản ra, như là u linh biến mất ở thế giới địa quật u mờ.

Lúc Kim Thi cùng ma đầu âm hồn tản ra chung quanh, Tần Tử Lăng cũng thu liễm khí tức toàn thân giống như quỷ mỵ ẩn nấp đi dần về phía đánh nhau.

Thần hồn của Tần Tử Lăng cường đại, không quản là kình lực hay chhân nguyên trong cơ thể, tất cả đều quy về ngũ hành tương sinh tương khắc, hình thành một vòng tuần hoàn, một khi tận lực thu liễm, coi như đối mặt với tông sư cũng nhìn không thấu lai lịch của hắn, càng chưa nói đến địa quật này tràn đầy ma khí, quấy nhiễu tinh thần niệm của của người ta.

Một khi Tần Tử Lăng thu liễm khí tức, ngoại trừ đại tông sư hoặc là cảnh giới cao hơn, bằng không rất khó phát hiện hắn đang ẩn nấp.

Tần Hưng Bảo rất nhanh đã thấy một vị văn sĩ đứng trên gò đất nhỏ, tại trước người của hắn đang treo lơ lửng một thanh phi kiếm màu đen ở giữa không trung, ánh kiếm phừng phực.

Một cỗ khí tức vô cùng cường đại phát ra ra từ trên thân tên văn sĩ kia, dù cho khoảng cách hơn hai ba trăm thước, cũng tạo cho Tần Hưng Bảo một loại cảm giác thở không nổi.

- Luyện khí tông sư, hơn nữa ít nhất là trung tông sư!

Sắc mặt Tần Hưng Bảo có hơi trắng bệch, nhưng ánh mắt của hắn vẫn kiên định như trước, cũng không vì vậy mà sinh ra sợ hãi.

Trong lòng nghĩ, Tần Hưng Bảo nhìn lại ở cách không xa chỗ gò đất, chỉ thấy viện thủ Tần Tử Đường đang bị ba người vây quanh, một cây Thanh Long Truy Hồn Thương như rồng như rắn, xuất thần nhập hóa, vậy mà vẫn phải rơi vào hạ phong.

Nhưng lấy một địch ba, Tần Tử Đường tốn lực rất nhanh, mỗi lần nàng chợt bạo phát thương thuật, muốn phá vây, thì Ngụy tiên sinh đứng trên gò đất nhỏ sẽ thả ra phi kiếm, đánh lui nàng về.

Hiển nhiên, Ngụy tiên sinh là đang chuẩn bị hao hết khí lực của Tần Tử Đường, sau đó lại bắt sống nàng.

- Cũng không biết tiểu thúc đang làm gì?

Tần Hưng Bảo rất nhanh quét mắt bốn phía, cũng không nhìn thấy Tần Tử Lăng, ngược lại là nhìn thấy ánh mắt lợi hại như kiếm của Ngụy tiên sinh đang trông lại hắn.

- Uy, tên đứng trên gò đất, đến đây, bốn người bắt nạt một nữ nhân có gì là hay, có bản lĩnh tới giết Tần gia a!

Tần Hưng Bảo thấy Ngụy tiên sinh trông lại hắn, lập tức chợt cắn răng một cái, nắm búa kêu gào về phía Ngụy tiên sinh.

- Hưng Bảo, ngươi lập tức cút cho ta!

Tần Tử Đường nghe được Tần Hưng Bảo lên tiếng kêu la, trong lòng hơi chấn động một chút, lập tức lớn tiếng quát.

- Tử Đường tiểu thư, không oán ta được a! Người của Tần gia ngươi muốn đi tìm cái chết, ta cũng chỉ có thể tác thành cho hắn.

Ngụy tiên sinh tựa hồ không bị tức giận trước lời khiêu khích chửi bậy của Tần Hưng Bảo, mà là mỉm cười đối với Tần Tử Đường, tay không chỉ một cái về Tần Hưng Bảo, liền có một đạo hắc khí lợi hại bắn ra, ngưng hóa thành một thanh hắc kiếm trong suốt, hướng về phía Tần Hưng Bảo mà bay đi.

Phi kiếm lơ lửng trước người hắn vẫn ở xa áp trận,, ánh kiếm phừng phực.

- Coong!

Tần Hưng Bảo thấy Ngụy tiên sinh chỉ lấy pháp lực ngưng tụ ra hắc kiếm, lại ở khoảng cách gần hai trăm mét, tự nhiên là không sợ, bước nhanh đến phía trước, quơ búa chém tới phi kiếm đang bay đến.

Mặc dù phi kiếm kia chỉ là do pháp lực của Ngụy tiên sinh ngưng tụ, lại rất linh động, đồng thời còn cứng cỏi không gì sánh được.

- Coong! Coong! Coong!

Búa cùng phi kiếm pháp lực không ngừng giao kích trên không trung, bộc phát ra tinh hỏa bao quanh.

- Uy, tên quái dị đứng trên gò đất, lẽ nào ngươi chỉ có ngần ấy bản lĩnh sao? Tới tới tới, có bản lĩnh phóng xuất phi kiếm đại chiến ba trăm hiệp cùng lão tử.

Tần Hưng Bảo thấy pháp lực phi kiếm của Ngụy tiên sinh không làm gì được hắn, rất nhanh đã gào lên lần thứ hai, thậm chí còn cố ý xông tới một chút.

Ngụy tiên sinh tại phủ thái tử cũng xem như là nhân vật có chỗ đứng, ngay từ đầu cũng không để Tần Hưng Bảo vào mắt, kết quả tiểu tử này không chỉ có chút bản lĩnh, hơn nữa còn mắng hắn là tên quái dị, Ngụy tiên sinh cho dù biết rõ tên tiểu tử này đang cố ý đang gây hấn với hắn, nhưng vẫn không nhịn được mà nổi cơn tức giận.

- Đã ngươi chán sống, vậy lão phu sẽ giết con bọ chét như ngươi trước.

Ngụy tiên sinh cười lạnh một tiếng, phi kiếm trôi nổi trước người đã thay đổi trong nháy mắt.

- Hưu!

Không khí vỡ ra, bay về phhía Tần Hưng Bảo.

Tốc độ cực nhanh quả là như thiểm điện.

Tần Hưng Bảo thấy thế căn cọng tóc gáy cũng phải dựng lên, lúc này mới biết luyện khí trung tông sư cường đại đến mức nào.

Chỉ là trong nháy mắt, đồng tử của hắn lại co lại, xuyên suốt ra ánh mắt lợi hại, gắt gao nhìn chằm chằm cái phi kiếm đang chớp giật bay tới.

Hắn biết, giờ khắc này, chỉ cần hắn có nửa điểm phân tâm, nửa điểm lùi bước, một kiếm này bay tới, liền có thể trực tiếp xuyên qua cơ thể của hắn.

- Giết!

Tần Hưng Bảo nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt tập trung không ngừng phóng to hình ảnh của phi kiếm, hai tay nắm chắc búa, bỗng nhiên chém tới.

Kình lực như là hồng thủy vỡ đê.

Quang mang đại thịnh, kình lực phụt lên, lập tức làm cho chiến phủ to lên ba đến năm lần, có thể so với cửa lớn.

Búa bổ xuống, cuồng phong gào thét, tóe ra kình lực biến ảo nặng nề.

- Phốc! Phốc! Phốc!

Như kình lực hóa chiến phủ vẫn không thể ngăn cản được phi kiếm.

Phi kiếm xuyên qua.

Mắt thấy Tần Hưng Bảo muốn đối diện trực tiếp với phi kiếm, Ngụy tiên sinh ở xa xa nhếch miệng lên vẻ khinh thường.

Phi kiếm tựa như độc xà linh xảo, vậy mà vặn vẹo một lần, sướt qua chiến phủ, tiếp tục lướt về phíaTần Hưng Bảo.

Sống chết ngay trước mắt, tâm linh của Tần Hưng Bảo tiến vào trạng thái bình tĩnh mà trước đây chưa từng có.

Quyết định thật nhanh, ném búa xuống, kình lực toàn thân tuôn ra hai tay.

Hai tay trong nháy mắt phồng lớn, thậm chí da thịt trên tay cũng bắt đầu căng ra, máu tươi chảy tí tách.

Nhưng nhờ vậy mà hai tay vào lúc này như một tầng đồng thiết, lấp lóe ánh sáng kim loại ở giữa địa quật tối mờ này, khiến cho người khác cảm giác được một loại cường đại không gì sánh được.

- Đại Lực Kim Cương Quyền!

Một đấm bay ra.

Bên ngoài quả đấm khí lực chuyển động kịch liệt, phảng phất là một nắm đấm được đúc từ sắt thép.

- Xuy!

Phi kiếm đâm vào quyền tráo kình lực, phát sinh thanh âm ma sát kim loại chói tai.

Tiếp theo…