Chương 493 Phản hồi Phương Sóc Quận
Xem ra lần chuyện lần này của Tần Hưng Tuấn cũng không đơn giản a!
Tần Tử Lăng nói.
- Khó nói, có thể là có người tiết lộ hành tung của hắn, dù sao các đại thế lực đã sống nhiều năm như thế, dĩ nhiên cũng có thể bố trí nhãn tuyến bên trong nội bộ của mỗi thế lực, có một số việc rất khó để giữ được bí mật. Nhưng đây cũng chỉ có thể trách hắn tuổi trẻ khinh cuồng, xưa nay cao giọng kiêu ngạo, muốn không bại lộ hành tung cũng khó.
Tần Tử Đường nói.
- Đúng rồi, Ngũ Phủ Thăng Nguyên Đan là linh đan gì, nhìn tới rất đáng tiền.
Tần Tử Lăng đột nhiên hỏi.
- Có người nói một vị võ đạo tiểu tông sư mãi chẳng thể luyện thành cảnh giới luyện tạng mặc dù chỉ còn thiếu một chút, nhưng sau đó dùng linh đan này là có thể đột phá trong tức khắc.
Tần Tử Đường trả lời.
- Nói cách khác, cũng giống như lúc tỷ phục dụng Ngũ Phủ Thăng Nguyên Đan đột phá đến trung tông sư?
Tần Tử Lăng nghe vậy không khỏi lấy làm kinh hãi.
Thăng Long Quả nói tới thì rất lợi hại, có thể giúp đại võ sư luyện cốt hậu kỳ cùng đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ đột phá trở thành tông sư.
Nhưng đến cảnh giới tông sư, Thăng Long Quả cũng chỉ có thể đề thăng tỷ lệ đột phá của tiểu tông sư, tuyệt đối không thể đảm bảo có thể đột phá đến trung tông sư, tác dụng chủ yếu của Thăng Long Quả vẫn là đề thăng công lực.
- Theo lý mà nói là thế. Nhưng dược lực của Ngũ Phủ Thăng Nguyên Đan rất mãnh liệt, nếu không phải là người có căn cơ luyện cốt vững chắc, lại ở độ tuổi đỉnh phong, khí huyết dâng trào, mới có thể dùng Ngũ Phủ Thăng Nguyên Đan để đột phá, bằng không ngược lại sẽ gặp hiểm cảnh.
- Căn cốt của Tần Hưng Tuấn rất vững chắc, lại còn trẻ, hắn dùng Ngũ Phủ Thăng Nguyên Đan là có thể cấp tốc đột phá đến trung tông sư mà không có hung hiểm gì, lần này xem ra gia tộc đã quyết định ra một cái giá lớn.
Tần Tử Đường giải thích nói.
- Thì ra là thế.
Tần Tử Lăng gật đầu, tâm tư lập tức linh hoạt.
Hắn có Thăng Long Quả trong tay, muốn trong khoảng thời gian ngắn bồi dưỡng ra một nhóm tiểu tông sư không khó.
Nhưng muốn trong vòng thời gian ngắn bồi dưỡng ra một nhóm trung tông sư, hiển nhiên sẽ tương đối khó khăn.
Ngũ Phủ Thăng Nguyên Đan này đương nhiên sẽ là một cơ hội.
- Lần này sau khi trở về, ta sẽ xin lên gia tộc, sau đó điều khiển một nhánh nhân mã của ta. Chuẩn bị một phen, phỏng chừng cần ba mươi ngày. Ngươi nếu muốn điều người của ngươi tới, có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này an bài một chút.
Tần Tử Đường nói.
- Vừa hay, ta thừa dịp trong khoảng thời gian này về Tây Vân Châu một chuyến.
Tần Tử Lăng nghe vậy nói.
- Ngươi có thể nắm chắc việc ra vào địa quật chứ?
Tần Tử Đường nghe vậy trầm mặc chốc lát, hỏi.
- Yên tâm đi tỷ, ta có thể đảm bảo.
Tần Tử Lăng nói.
- Vậy được rồi.
Tần Tử Đường gật đầu.
Tốc độ của Liệt Diễm Ưng rất nhanh, hai người đi liên tục một đường đã tới Tần gia Võ Châu.
Trở lại Tần gia, Tần Tử Lăng dành thời gian đến tầng năm của Tàng Kinh Các.
- Hoàng Mãng Mậu Thổ Quyết ở thư các số mười hai, ngươi tự mình đi tìm đi.
Thấy Tần Tử Lăng đến, Tần Long Trăn cũng không đợi hắn mở miệng, nói thẳng.
- Đa tạ tằng thúc tổ!
Tần Tử Lăng hơi hơi khom người nói lời cảm tạ, sau đó đi đến thư các số mười hai.
Ngẩn ngơ đến cuối giờ Hợi, lúc này Tần Tử Lăng mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi thư các số mười hai.
Đến tận đây, Tần Tử Lăng đã thu đủ năm bộ công pháp luyện khí cảnh giới pháp nguyên, trước khi đột phá đến Thối Lôi, hắn sẽ không cần quan tâm đến vấn đề công pháp.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tử Lăng thông qua Tần Tử Đường chọn lấy một con Liệt Diễm Ưng từ Tần gia, sau đó lại dạy dỗ Liệt Diễm Ưng sau hai ba lần vỗ đầu, ánh mắt Tần Tử Đường nhìn thấy việc này như gặp quỷ, vô cùng kinh ngạc.
Sau một khắc, Tần Tử Lăng phất phất tay với Tần Tử Đường, cưỡi Liệt Diễm Ưng giương cánh vọt lên, một đường bay nhanh về Tây Vân Châu.
Tốc độ của Liệt Diễm Ưng rất nhanh, Tần Tử Lăng đoán chừng một canh giờ có thể bay hơn ngàn dặm.
Tần Tử Lăng xuất phát từ lúc sáng sớm, dọc đường đi cũng không dừng lại, bay nhanh qua mấy châu, vậy nên chỉ vừa đến giờ Mùi là đã tới Phương Sóc Quận.
...
An Hà Thôn, đình viện Tần gia.
Tiêu Thiến đang cùng Thôi Quân uống trà trò chuyện dưới gốc cây, Hạ Nghiên vẫn ở bên cạnh pha trà châm nước như cũ.
Đứng ngoài hành lang, hai huynh đệ Thạch Hổ cùng Thạch Dũng khoanh tay đứng canh gác trông như tôn thần, rất uy vũ.
Lúc còn đang trò chuyện cùng Thôi Quân, Tiêu Thiến bỗng nhiên cảm giác được có một cỗ khí tức vô cùng cường đại đang từ đằng xa hướng tới Tần gia, không khỏi hơi nhíu mày.
Hai huynh đệ Thạch Hổ cùng Thạch Dũng hai huynh cũng cảm nhận được việc này, lập tức đi ra hành lang, nhún người nhảy lên, rút ra đại đao sau lưng chuẩn bị vung lên một cái.
- Là ta!
Một đạo âm thanh từ không trung truyền đến.
- Là thiếu gia!
Thạch Hổ cùng Thạch Dũng nghe được thanh âm của Tần Tử Lăng, vội vã thu hồi đại đao, thả người mà xuống, chắp tay khom người đứng trong đình viện.
Mà lúc này, đám người Tiêu Thiến đã sớm mang vẻ mặt ngạc nhiên, ngửa đầu nhìn lên trời.
Rất nhanh, một con cự ưng hỏa hồng từ không trung bay xuống đình viện.
- Vừa rồi ta còn nói với Tiêu Thiến phái một ít người đến Tần phủ Võ Châu xem tình huống của ngươi, không nghĩ tới ngươi lại chủ động trở về.
Thôi Quân thấy nhi tử nhảy xuống từ trên lưng của Liệt Diễm Ưng, vẻ mặt kinh hỉ nói.
- Đúng vậy a, Tần gia chỉ vừa tổ chức xong tế tổ đại điển vào mấy ngày trước, chúng ta còn nghĩ đến ngươi sẽ ở Tần gia một đoạn thời gian nữa, không nghĩ tới ngươi sẽ trở lại. Có phải bên phía Tần gia khiến ngươi không hài lòng? Coi như không hài lòng, ngươi cũng nên thừa dịp này mà nhìn xem thế giới bên ngoài.
Tiêu Thiến nói.
- Tần gia rất tốt, gia chủ còn có mấy vị trưởng bối đều đối xử tốt với ta, ta ở đó cũng thu hoạch được không ít. Sở dĩ bây giờ quay trở về là muốn tìm các ngươi, an bài một số việc.
Tần Tử Lăng mỉm cười trả lời.
- Chuyện ở đây, Tiêu Thiến đã xử lý rất hoàn chỉnh, còn có việc gì cần ngươi an bài?
Thôi Quân nói.
- Mẫu thân, ta đương nhiên yên tâm mọi việc ở Phương Sóc Quận. Nhưng lần này đi ra ngoài một chuyến, ta mới hiểu được thế nào gọi là hào môn vọng tộc thật sự, cái gì gọi là cường giả như mây.
- Phương Sóc Quận vẫn còn quá nhỏ, Tiêu Thiến, Hạ Nghiên còn có Tiểu Cường, bọn họ muốn đi xa hơn trên võ đạo, chung quy không thể bị chôn chân ở Phương Sóc Quận, cần phải đi ra ngoài trải nghiệm nhiều hơn.
Tần Tử Lăng nói.
Thôi Quân nghe vậy, thần sắc dần dần ảm đạm xuống.
Nàng đương nhiên hy vọng nhi tử cùng thủ hạ của hắn có thể trở nên ưu tú hơn.
Nhưng đối với nàng mà nói, hiện tại sinh hoạt như thế này đã là đầy đủ, hạnh phúc lắm rồi, nàng không muốn lại có nhiều biến số hơn.
Nhưng mục tiêu hiện tại của nhi tử nàng lại càng ngày càng cao, đi cũng càng ngày càng xa, cao xa vượt quá tưởng tượng của nàng, khiến cho nàng luôn có một có loại cảm giác không chân thật, rất sợ đột nhiên có một ngày tất cả mọi chuyện đều như một giấc mơ.
- Mẫu thân, người không cần nghĩ quá nhiều! Tần phủ của chúng ta sẽ mãi ở Phương Sóc Quận, ta cũng khẳng định sẽ làm việc cẩn thận, ta chỉ là muốn cho giúp bọn tiểu Cường sẽ ngày càng cường đại, dẫu sao đây cũng là thế giới cá lớn nuốt cá bé, niên đại thời loạn, có một ít năng lực giữ mạng vẫn tốt hơn.
Tần Tử Lăng thấy thần sắc của Thôi Quân ảm đạm xuống, vội vàng tiến lên khoác lấy cánh tay của nàng, nhẹ giọng trấn an nói.