← Quay lại trang sách

Chương 492 Thù lao

Đa tạ ân cứu mạng của cô cô!

Tùy Châu Thành, bên trong một tòa phủ đệ của Tần Phủ, Tần Hưng Tuấn cúi rạp người về phía Tần Tử Đường, vẻ mặt cảm kích nói.

- Chuyện này, kỳ thực là tộc thúc của ngươi có công lao lớn nhất, người ngươi nên cảm ơn chính là Tử Lăng.

Tần Tử Đường nói.

Tần Hưng Tuấn nghe vậy, biểu tình trên mặt lập tức trở nên rất vi diệu.

Hắn đương nhiên biết chuyện hôm nay cũng cần phải cảm ơn Tần Tử Lăng, nhưng hắn gia tử đích truyền, trưởng lão trong tộc, Tần Tử Lăng lại chhỉ xuất thân từ một Tần gia ở nơi hẻo lánh, đối với hắn mà nói, Tần Tử Lăng xuất thủ cứu viện hắn cũng được xem như là chức trách bảo vệ “thái tử” của Tần gia, đương nhiên, cũng không cần phải cảm ơn trịnh trọng như Tần Tử Đường, hơn nữa nàng lại cố ý nhấn mạnh hai chữ “tộc thúc”.

Đương nhiên theo suy nghĩ của Tần Hưng Tuấn, đại sát khí như Ất Mộc Âm Lôi trong tay Tần Tử Lăng cũng do Tần Tử Đường giao cho hắn, mà hắn cũng chỉ ỷ vào Ất Mộc Âm Lôi, còn có một ít thông minh, mới có thể đùa bỡn đám người Tạ Vận Kim ở trong tay.

- Ha ha, ta cũng chỉ góp mặt cho vui mà thôi, không dám nhận đại nghĩa này.

Tần Tử Lăng là nhân vật bực nào, làm sao không thấy rõ tâm tư của thiên kiêu như Tần Hưng Tuấn, thấy thế cười lúc lắc tay nói.

Nếu như thiên kiêu Tần gia như Tần Hưng Tuấn chịu cúi đầu, khiêm tốn một ít, nể mặt vài người ở Tần gia, về sau khi đã có đủ thế lực, dựa vào tâm tính của Tần Tử Lăng cũng không phải không có khả năng sẽ nâng đỡ cho bọn hắn.

Nhưng bây giờ lại có hơi thất vọng!

- Ha ha, cũng không thể nói như vậy, lần này chính ngươi đã ra sức rất nhiều. Bây giờ ngươi lại đang ở giai đoạn trọng yếu của luyện cốt, vừa hay chỗ ta lại có một phần bí dược luyện cốt tứ phẩm thượng giai, đưa cho ngươi xem như là thù lao.

Tần Hưng Tuấn thấy Tần Tử Lăng “thức thời” như thế, sắc mặt lập tức buông lỏng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình bí dược, tiện tay đưa cho Tần Tử Lăng nói.

Tần Tử Đường thấy thế hơi thay đổi sắc mặt, buột miệng nói:

- Hưng Tuấn, Tử Lăng là người của Uy Võ Viện, ta sẽ tự có sắp xếp.

Tần Hưng Tuấn nghe vậy trên mặt lộ ra một vệt kinh ngạc, không rõ lời này của Tần Tử Đường là có ý gì?

Chỉ có trong lòng của Tần Tử Đường biết rõ, chính mình ở trước mặt Tần Tử Lăng cũng chỉ là người nghèo, hắn tặng cho Tần Hưng Bảo một phần huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm hạ giai, ngươi vậy mà cầm một phần bí dược luyện cốt của dị thú tứ phẩm thượng giai xem như là ban thưởng cho hắn?

Lúc Tần Hưng Tuấn còn đang sững sờ, Tần Tử Đường lại nói tiếp:

- Các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, ta và Tử Lăng đi trước.

Nói xong, Tần Tử Đường liền dẫn Tần Tử Lăng bay lên trên người Liệt Diễm Ưng.

Liệt Diễm Ưng giương cánh mà đi.

- Tần Chá, ta nói sai chỗ nào sao? Tựa hồ Tử Đường cô cô không vui lắm!

Tần Hưng Tuấn nhìn theo Liệt Diễm Ưng giương cánh bay lên trời, hơi cau mày hỏi.

- Có lẽ là không có gì, chỉ là Tử Đường rất coi trọng tiểu tử Tần Tử Lăng kia.

Tần Chá trả lời.

- Nhưng hắn chỉ là một đại võ sư luyện cốt hậu kỳ đến từ một nơi hẻo lánh, coi như là coi trọng, cũng không thể bày ra bộ dáng kia.

Tần Hưng Tuấn mang vẻ mặt hoang mang nói.

...

- Ngươi không nên trách Hưng Tuấn, từ nhỏ hắn đã có thiên phú trong người, người trong cùng thế hệ không thể so cùng hắn, cho nên hình thành tính cách kiêu ngạo, ta có thể đảm bảo nhân phẩm làm người của hắn không tệ.

Trên lưng Liệt Diễm Ưng, Tần Tử Đường cố ý giải thích nói.

- Ha hả, tỷ ngươi suy nghĩ nhiều rồi, vô duyên vô cớ sao ta lại để ý Tần Hưng Tuấn làm gì? Ta và hắn vốn không có giao hảo gì. Nếu hắn có lòng biết ơn, ta đương nhiên sẽ sinh ra một ít hảo cảm với hắn, nếu như hắn ỷ vào thân phận của mình mà nhìn xuống người khác, vậy thì ta cũng lười quản.

- Ngược lại ta tiếc phần bí dược luyện cốt tứ phẩm thượng giai kia, lúc đầu ta còn muốn nhận lấy. Nói như thế nào thì ta cũng lãng phí hai viên Ất Mộc Âm Lôi, nhận một phần bí dược luyện cốt tứ phẩm thượng giai cũng không phải không hợp lý? Sao ngươi lại giúp ta từ chối chứ?

- Tỷ, ngươi phải hiểu, muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, huống chi lại là một phần bí dược luyện cốt tứ phẩm thượng giai! Cho dù ta không cần đến, ta cũng có thể cho Tần Hưng Bảo, cũng có thể cho thủ hạ của ta a!

Tần Tử Lăng nói đến đây lại mang theo bộ dáng bực tức.

- Ta...

Tần Tử Đường nhìn Tần Tử Lăng lải nhải như thế, cũng không biết nên nói như thế nào.

Nàng còn lo lắng cường giả như Tần Tử Lăng sẽ cảm thấy bị xúc phạm khi nhận lấy đồ vật, kết quả người ta căn bản là không có nghĩ tới phương diện kia.

- Tỷ, về sau ngươi phải nhớ kỹ! Mặt mũi đều là giả, đồ vật tới tay mới là chân thật nhất. Một phần bí dược luyện cốt tứ phẩm thượng giai a! Ngươi ngẫm lại xem, đổi thành những tên đại võ sư kia sợ rằng đã tranh đến sứt đầu mẻ trán, còn ta đây duỗi tay ra là đã có thể nắm lấy, Vậy sao lại không lấy? Lại nói, đây vốn dĩ là thù lao ta xứng đáng có được!

- Tỷ ngươi đừng trách ta lắm miệng a, ta là người sinh ra từ nhà nghèo, sợ nghèo, ngươi là sinh ra ở hào môn vọng tộc, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho nên ta cũng có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi, nhưng lần sau nhất định phải nhớ kỹ, thịt béo đến mép không thể tùy tiện cự tuyệt a!

Tần Tử Lăng tiếp tục nói đâu đâu.

- Được, được, ta hiểu, ta hiểu.

Tần Tử Đường nhìn khuôn mặt tuấn lãng trẻ tuổi của Tần Tử Lăng, trong miệng lại lải nhải không ngừng, giống như một lão nhân 70 - 80, không khỏi trở nên đau đầu, vội vàng cắt lời.

Nhìn Tần Tử Đường với bộ dạng "sinh không thể yêu", lúc này Tần Tử Lăng mới cảm thấy mỹ mãn mà dừng miệng lại.

Trở thành bộ dáng của “đường tăng”!

Bất quá, rất nhanh Tần Tử Lăng lại nghĩ tới con dê béo để xổng mất trên biển rộng, nhịn không được quay đầu nhìn lại Thương Lãng Đảo, vẻ mặt đau lòng nói:

- Đáng tiếc a!

- Ta xem như là sợ ngươi rồi, về nhà ta đưa lại cho ngươi một phần bí dược luyện cốt tứ phẩm hạ giai là được chứ gì.

Tần Tử Đường thấy vẻ mặt Tần Tử Lăng vẫn còn canh cánh trong lòng, nhịn không được khoa trương ôm lấy đầu mà nói.

Tần Tử Lăng nghe vậy quay đầu có chút sững sờ mà nhìn xem Tần Tử Đường, sau đó rất nhanh liền cười ha ha, nói:

- Tỷ, ngươi diễn rất thật a!

- Ai diễn cùng ngươi! Ta nói đưa lại cho ngươi là sẽ đưa lại!

Tần Tử Đường nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đừng, đừng. Lấy đồ của tỷ không có ý nghĩa gì, đây giống như là lấy tiền ở túi bên trái sau đó nhét vào túi bên phải.

Tần Tử Lăng vội vã xua tay nói.

Tần Tử Đường nghe vậy hơi sững sờ, khuôn mặt lạnh tanh bất tri bất giác nở ra một tia ôn nhu, nói:

- Ngươi nha, có phần rất giống với đệ đệ ruột của ta.

Nói xong, Tần Tử Đường tựa hồ nhớ lại cái gì, trong mắt toát ra vẻ bi thương.

- Hắn không còn ở đây sao?

- Ừm. Vì tìm kiếm cơ duyên, có một lần vào Kỳ Luân Sơn Mạch sau đó lại không thấy trở ra. Có người nói không phải chết do dị thú tập kích, mà là gặp phải người của Hạng gia, bị bọn chúng giết người cướp của.

Tần Tử Đường trả lời.

- Sau đó thì sao, cứ như vậy mà bỏ qua sao?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Không như vậy thì còn thế nào? Ngươi đừng nhìn những đại gia tộc kia thường ngày tỏa ra hòa khí, trên thực tế là ngầm tranh đấu rất nhiều. Chỉ cần không làm việc quá trắng trợn, tất cả mọi người đều mở một con nhắm một con mà cho qua, chung quy tất cả đều dựa vào bản lĩnh của mình.

- Chính là bởi vì dạng này, người của Tạ gia mới dám ngang nhiên đánh giết Tần Hưng Tuấn ở hải ngoại, đổi thành tại Tùy Châu, Võ Châu, người của Tạ gia sẽ tuyệt đối không dám vây công tộc lão của Tần gia ta, đó chính là khiêu chiến trực diện với người của đại gia tộc.

- Cho nên, ngươi có thực lực cường đại, lại bằng lòng khiêm tốn ẩn nhẫn, kỳ thực rất tốt, sẽ không khiến cho thế lực khác để ý, có thể phát triển thực lực trong bóng tối.

Tần Tử Đường trả lời.