← Quay lại trang sách

Chương 515 Hóa thạch của sinh vật không biết tên

Bất quá, Tần Tử Lăng cũng bất chấp suy nghĩ chuyện mới vừa rồi, chỉ thở gấp hai cái, liền lập tức thu hồi thân thể của đại ma tướng, sau đó lật người leo lên Tứ Thủ, cấp tốc cưỡi nó bay về phương hướng ngược lại.

Mà nơi hắn bay về là chỗ tụ tập của đại quân địa ma, chính là đại quân do đại ma tướng vừa triệu tập.

Đại quân địa ma này lại có hai con trung ma tướng cùng năm con tiểu ma tướng thống lĩnh, đại quân đen thùi lùi không biết có bao nhiêu nhân ma.

Bất quá đáng tiếc là, khi Tần Tử Lăng cưỡi Tứ Thủ bay đi, chúng nó đã sớm cảm thụ được khí tức tử vong của đại ma tướng, vậy mà mỗi tên đêì chạy trốn, nhao nhao chui rúc vào hắc ám hiểm cảnh.

Tần Tử Lăng chỉ kịp tiêu diệt một con trung ma tướng cùng một con tiểu ma tướng, còn có trên trăm con đại ma vệ.

Nhưng may là như vậy, đây cũng chỉ là một vài chuyện ngoài ý muốn, Tần Tử Lăng đã rất hài lòng.

- Con đại ma tướng thực sự là lợi hại a, nhất là việc có thể không ngừng hấp thu cùng điều động ma khí ở địa quật, ta thi triển võ đạo cùng luyện khí đạo, thậm chí thúc giục lực lượng đồ văn, thế mà vẫn rơi vào hạ phong.

- May mắn hiện tại ta đã luyện thành hai mươi sáu khối xương sọ, có thể làm nó tiêu hao hết thể lực, lại làm tê liệt nó, sau đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy, tìm hiểm cảnh để đánh chết đại ma tướng.

- Bằng không nếu đổi thành trước đây đụng phải đại ma tướng, cho dù có đám Tứ Thủ tương trợ, mặc dù ta vẫn có thể chiến thắng nó, nhưng muốn giết nó, cướp đoạt ma huyết tinh cũng không có bao nhiêu khả năng.

Tần Tử Lăng vừa nhìn Viên Đại, Viên Nhị càn quét chiến trường, một bên cảm khái.

Bất quá trải qua trận chiến này, hắn cũng đã hiểu đại khái về thực lực của bản thân.

Hiện tại hắn đã có thực lực đánh một trận với đại tông sư, nếu như liên hợp với đám Tứ Thủ, trừ phi là đại tông sư đặc biệt lợi hại, hoặc là đại tông sư quyết ý chạy trốn ngay vừa lúc bắt đầu, bằng không giết đại tông sư cũng không có vấn đề gì lớn.

- Chờ ta luyện thành xương sọ, một mình ta đánh bại đại tông sư cũng không có vấn đề, trừ phi đối phương thuộc dạng đỉnh phong của đại tông sư!

Cảm khái một phen, sau đó Tần Tử Lăng hồi tưởng một trận chiến vừa rồi, trong lòng tràn đầy tự tin.

Trước đây hắn vẫn chưa từng giao thủ qua với đại tông sư, cũng chỉ là suy đoán linh tinh, hôm nay cũng xem như là đại chiến cùng với đại ma tướng, mà thực lực của đại ma tướng cũng không hề thua kém với đại tông sư, hơn nữa đây là đang ở địa quật, như vậy thì Tần Tử Lăng đã có thể tự tin rằng bản thân có thực lực đánh bại đại tông sư.

Rất nhanh thì Viên Đại, Viên Nhị đã quét dọn xong chiến trường, Tần Tử Lăng, sau đó đứng dậy quay đầu nhìn về chỗ vừa đại chiến.

Ngọn núi mấy trăm trượng kia đã thành một mảnh hỗn độn, cả núi đã lõm vài chỗ.

Mà cách không xa ngọn núi đó là những hắc ám hiểm cảnh.

Ngay cả trên núi cũng có hắc ám hiểm cảnh, vết nứt không gian đang không ngừng chảy xuống dưới chân núi.

Những thứ này đều là kết quả của trận đại chiến giữa Tần Tử Lăng và đại ma tướng.

Một người một ma đều thuộc dạng cường đại một phương, mỗi một lần quơ đao xuống, mỗi một lần đạp chân xuống đất, đại địa đều muốn rạn nứt.

- Di, đó là...

Ánh mắt Tần Tử Lăng rơi vào vết nứt hắc ám đang lan xuống chân núi, hai mắt lập tức khẽ híp lại, lộ ra vẻ vui mừng.

Tiếp theo, Tần Tử Lăng tựa hồ đã quên đi thương thế cùng sự suy yếu do tác dụng phụ của đồ văn, động tác của hắn mau lẹ, đảo mắt đã đi đến trước mặt vết nứt.

Đồ vật tỏa ra ánh sáng lấp lánh lóe ra từ trong vết nứt, Tần Tử Lăng cách không vồ xuống dưới, lập tức có một tia sáng bay lên, rơi vào bàn tay của hắn, rõ ràng là một khối Pháp Tinh Thạch lớn bằng trứng gà.

Kích cỡ của viên Pháp Tinh Thạch này còn nhỏ hơn so với Pháp Tinh Thạch mà Tần Tử Lăng lấy được từ trong chiến khư, chỉ là Pháp Tinh Thạch cấp phổ thông.

Nhưng thể tích lớn như vậy, nếu tính không nhầm thì một viên này sẽ đổi được ba viên Pháp Tinh Thạch bình thường.

- Hưng Bảo đã nói qua, có người tìm được khoáng mạch Pháp Tinh Thạch ở địa mạch, chẳng lẽ vận khí của ta tốt như thế, vậy mà phát hiện khoáng mạch Pháp Tinh Thạch hay sao?

Tần Tử Lăng không thèm thưởng thức Pháp Tinh Thạch trong tay, lập tức phóng xuất ra bốn con Kim Thi, ba tên ma đầu âm hồn, để cho chúng nó đào bới vết nứt hắc ám.

Lục tục có Pháp Tinh Thạch bị móc ra, có lớn có nhỏ, nhỏ nhất cũng có thể tích ngang với Pháp Tinh Thạch bình thường, lớn thì gấp vài chục lần, thậm chí gần trăm lần. Phẩm chất đều là phổ thông.

Bất quá hấp dẫn Tần Tử Lăng hơn lại chính là hóa thạch xuất hiện ở bên dưới.

Mặc dù Tần Tử Lăng chưa từng học qua khảo cổ học, nhưng cũng có thể phân biệt ra được, hoá thạch này có lẽ mang hình dáng một con mãng xà xanh.

Đám Kim Thi liên tục đào ra Pháp Tinh Thạch cùng hóa thạch, tất cả đều bị vứt lộn xộn trên đất.

Kỳ lạ là những nơi nào có hóa thạch thì mới có Pháp Tinh Thạch, mà cách xa những miếng hóa thạch thì lại không tìm được Pháp Tinh Thạch.

- Xem ra là loại chủng tộc cường đại tồn tại vào thời viễn cổ, trên người của bọn chúng phát ra pháp lực cường đại ngưng tụ thành Pháp Tinh Thạch.

Có điều đây chỉ là phán đoán, sau đó Tần Tử Lăng nhìn thấy đám Tứ Thủ không đáo ra Pháp Tinh Thạch được nữa, liền gọi chúng nó dừng việc đào lại.

Lúc này bọn nó đã đào được ba nghìn khối Pháp Tinh Thạch có thể tích tiêu chuẩn.

Số lượng này đã coi như là một khoản tiền phi nghĩa mới, nhưng Tần Tử Lăng vẫn cảm thấy hơi tiếc.

- Đáng tiếc a, phần lớn hóa thạch của sinh vật không biết tên đã chìm trong hắc ám hiểm cảnh, bóng tối trong hiểm cảnh có ma khí cuồng bạo, không gian cũng khác với bên ngoài, chỉ có địa ma có thể tự do ra vào, ta chỉ cần phân thần tiến vào một giây thôi đã bị nghiền ép, bằng vào thực lực của ta vào lúc này, muốn tiến vào hắc ám hiểm cảnh, cơ bản là không có khả năng.

- Bằng không nếu có thể tiến vào mảnh hắc ám hiểm cảnh này để tìm kiếm tài nguyên, vậy ta sẽ phát tài mất. Cũng không biết có thể đào ra bao nhiêu khối Pháp Tinh Thạch.

- Hơn nữa phần trọng yếu nhất của nó lại ẩn chứa vô tận pháp lực, nói không chừng sẽ có Pháp Tinh Thạch thượng phẩm.

Sau khi tiếc hận một phen, Tần Tử Lăng suy nghĩ một chút, lại mệnh lệnh cho đám Tứ Thủ sắp xếp những mảnh hóa thạch thành một một hàng, rồi chôn hắc ám hiểm cảnh lại.

Tần Tử Lăng lại động tay động chân một hồi, cuối cùng biến nơi đây trở thành một nơi bình thường, khiến cho không ai nhận ra rằng nơi đây có hóa thạch của sinh vật viễn cổ, xong xuôi mọi việc thì Tần Tử Lăng mới thu đám Tứ Thủ lại, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi nơi đây, trở về Phù Lao Quan.

Quay lại mặt đất, Tần Tử Đường thấy Tần Tử Lăng thụ thương nghiêm trọng như vậy, chỉ biết khiếp sợ và lo lắng nói:

- Chẳng lẽ ngươi gặp phải hai ba đại quân do trung ma tướng dẫn dắt sao? Vậy mà thụ thương nghiêm trọng như vậy! Bây giờ ngươi cảm giác thế nào? Có vấn đề gì không?

- Quả thực gặp một đám ma tướng lợi hại, cho nên bị thương nhẹ.

Tần Tử Lăng mỉm cười nói, đương nhiên sẽ không nhắc tới chuyện của đại ma tướng...

- Thảm thương như vậy mà còn cười được, còn nói chỉ là một vài vết thương nhẹ, ta lo lắng...

Tần Tử Đường thấy Tần Tử Lăng không thèm để ý đến thương thế của mình, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, nói.

- Tỷ, không sao thật. Chỉ là bề ngoài nhìn nghiêm trọng, cái khác đều không có vấn đề gì, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không sao.

Tần Tử Lăng nói.

Thân thể của hắn tu luyện công pháp ngũ hành, luyện khí nhất đạo cũng tu luyện công pháp ngũ hành, ngũ hành tương sinh lại tạo ra từng tia âm dương chi khí, khí huyết sinh cơ đã thịnh vượng không gì sánh được, thân thể có thể tự chữa trị cực mạnh, căn bản không cần so sánh với những võ giả khác.

Cho nên mặc dù Tần Tử Lăng thụ thương rất nghiêm trọng, nhưng hắn không có chút lo lắng nào.